Edit: Jung Ad
Bùi Diễm có hỏi không?
―― hắn ta hỏi.
Kết quả như thế nào?
―― bỗng nhiên bị dạy bảo.
Không nói đến mắt tăng cân đã bị triệt bỏ, dù không có Bùi Càn nhìn hắn cũng vẽ không ra bức họa người béo hai trăm cân, có thể vẽ ra được mới thật sự xảy ra vấn đề!
Tóm lại Bùi Càn mắng hắn một trận, bảo hắn nếu không chuẩn bị thành thân, chuẩn bị xong cũng phải đi đọc sách luyện chữ, quản những chuyện rảnh rỗi này làm gì?
Bùi Diễm không hỏi được từ chỗ phụ hoàng hắn, lại cố gắng tìm Tiểu Triệu Tử hỏi thăm, vẫn không có kết quả. Lòng tò mò của hắn quả thật đã bị nhấc lên, hỏi thăm không được cũng chỉ có thể quên đi, dù sao dựa vào tin tức đã biết khiến mẫu phi không vui vẻ chính là phụ hoàng, không phải hắn và Bảo Âm, vậy cũng được rồi.
Chưa được mấy ngày, dưới sự quan tâm từ tám phương, Nhị Hoàng tử ôm mỹ nhân về.
Đến lúc này, nhà mẹ đẻ Mẫn phi cơ bản đã tuyên bố nằm ngang, không có chỗ trống giày vò.
Sau khi Bùi Diễm và Bảo Âm thành hôn tương đối ngọt ngào, trước đó hai người bọn họ thường xuyên đi ra ngoài, đã đại hôn mấy tháng Bùi Hứa nhìn mà ê răng.
"Lão Nhị đệ thu lại một chút."
"Đệ vui vẻ đệ hạnh phúc, chuyện này làm sao có thể thu được?" Bùi Diễm nhớ tới, chớp mắt vài cái với Bùi Hứa: "Lão Đại còn huynh? Huynh thế nào? Có tiến triển với người trong lòng không?"
Bùi Hứa bưng trà nóng làm rượu mạnh mẽ uống một ngụm, nói không có.
"Muốn đệ nói hoặc là huynh dứt khoát buông tay chúc phúc người ta, nếu thật sự dứt bỏ không được, cũng chỉ có thể dùng một số thủ đoạn mà thôi. Chẳng phải huynh nói nàng gả cho người không tốt? Là tên khốn kiếp ăn trong chén nhìn trong trong nồi chân trong chân ngoài sao. Thật sự có thể chia rẽ bọn họ đưa người bảo vệ ở dưới cánh chim mình, cũng là làm chuyện tốt."
Bùi Hứa lắc đầu: "Không có đơn giản như vậy."
"Ờ? Chẳng lẽ loại xuất thân phiền phức từ phủ Thân Vương, phủ Tả Hữu tướng, phủ lục bộ Thượng Thư, phủ Trấn quốc Tướng quân?"
"Đệ đừng dò hỏi, ta sẽ không nói tên của nàng."
"Được thôi, muốn đệ nhìn trước mắt huynh có ba lựa chọn: Hoặc là trực tiếp cướp người, hoặc là tìm cách khiến nàng thất vọng với tướng công mình, huynh lại thừa dịp vắng mà vào, hoặc là huynh dứt khoát từ bỏ, gây một chút áp lực cho nam nhân kia, để hắn đối tốt với người ta một chút."
Bùi Hứa nhìn Bùi Diễm một cái.
Nếu không phải lão Nhị không biết tình huống, hắn ta cũng hoài nghi có phải người này muốn đưa mình vào đường chết hay không.
Trực tiếp cướp người?
Thừa dịp vắng mà vào?
Tạo áp lực với phụ hoàng buộc người toàn tâm toàn ý với Quý phi?
Làm xong đoán chừng ngày tốt lành của hắn ta cũng chấm dứt, phải đi theo con đường lao động cải tạo.
Nói đến lao động cải tạo, trước đó Bùi Trạch và Phùng Hi giao vào trong tay hắn ta đã bị giày vò đủ rồi. Chỉ cần nghĩ đến những tổn thương Bùi Trạch gây ra với Quý phi, nghĩ đến là tự tay hắn ta đẩy người vào cung, Bùi Hứa đã khống chế không nổi muốn xử lý hắn ta, Phùng Hi cũng không khá hơn mấy.
Thú vị nhất chính là, đôi phu thể này còn lôi kéo chân sau của nhau, đều hận không thể khiến đối phương đổ máu.
Bùi Hứa yên lặng làm chuyện như vậy, lại không có cơ hội đến trước mặt Quý phi tranh công.
Hắn ta đã từng ám chỉ phu nhân Tần thị tiến cung nhiều giống như Bảo Âm Công chúa, giữ gìn mối quan hệ với Quý phi. Tần thị nói nàng ta không tìm được lý do, mặc dù nàng ta nhỏ hơn Quý phi hai tuổi, cũng không quen thuộc lẫn nhau.
Lời này Bùi Hứa nghe vào ngột ngạt, ngược lại Phùng Niệm rất vui khi thấy kết quả này.
Cũng biết Bùi Hứa có ý tưởng không thể nói đối với mình, nàng phải ở chung với Đại Hoàng tử phi như thế nào? Chẳng lẽ phải giả vờ không biết chuyện nói cho đối phương biết Bùi Hứa không thành thật sao? Lời như vậy còn có thể nói với Hoàng Thượng, người nào có thể mở miệng nói với Tần thị?
...
Cuộc nói chuyện giữa hai vị Hoàng tử cuối cùng cũng kết thúc bằng việc Đại Hoàng tử đã kiềm đến nội thương.
Vài ngày sau chính là tiệc trăm ngày của Lục Công chúa, đám Mẫn phi giúp đỡ chuẩn bị, tôn thất cũng được mời tám bảy phần. Ngày đó Lục Công chúa Bùi B đáng yêu cảm hóa một đám người, mẫu thân nàng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ sống dưới ánh hào quang không sai, nàng lại thật sự xinh đẹp.
Chỉ cần nhìn thấy nàng, không có ai không muốn nữ nhi.
Hơn nữa Lục Công chúa không muốn xa rời Quý phi nương nương, nhưng không phải tất cả mọi người đều muốn một đứa con yêu.
Trước đó đã nói, Nghiễm Bình Vương phi đã từng vì cầu tử mà tiến cung, bị Phùng Niệm tẩy não một trận, thành công tiếp nhận đời này mình cũng sẽ không có nhi nữ. Khoảng thời gian này thật ra nàng ta sống rất tốt, trước đó chuyện gì cũng quan tâm, mỗi ngày đều bực bội. Sau khi nghĩ thông suốt rồi cuộc sống thoải mái hơn rất nhiều, Trắc phi và thiếp thất của Quận Vương gia lại nói những lời đó, nàng ta sẽ nói với mình đây là khẩu nghiệp, sẽ đưa tới báo ứng, không cần để ý. Chẳng sợ dưới gối trống rỗng thậm chí nam nhân cũng không đáng tin cậy, nàng ta còn có thể tự nói với bản thân ta đã làm rất nhiều chuyện tốt, sẽ có phúc báo...
Lúc đầu đã nghĩ thông suốt rồi, lần này tiến cung đến dự tiệc trăm ngày của Lục Công chúa, nhìn thấy Quý phi ở chung với Lục Công chúa, nàng ta vẫn hâm mộ.
Cho dù không suy tính đến nối dõi tông đường, nàng ta cũng muốn có đứa bé.
Là nữ nhi hay nhi tử đều không sao, có một đứa bé luôn cảm thấy có thể có một người tri kỷ.
Ánh mắt đó của Nghiễm Bình Vương phi, lúc đầu Phùng Niệm không chú ý, nhưng trong group có người chú ý tới, họ cũng hiểu.
Nếu nói quan hệ giữa những nữ nhân khác của nam nhân không tốt lắm, Quận Vương phi này sẽ đặc biệt cô độc tại Vương phủ, sự cô độc này không phải có nha hoàn bà tử làm bạn thì có thể giải quyết, nàng ta muốn tìm chỗ ký gửi, đứa bé sẽ là một nơi ký gửi rất tốt. Sau khi đứa bé ra đời sẽ chiếm toàn bộ thời gian của mẫu thân, khiến ngươi tiêu hao hết sức lực, vốn dựa vào chịu đựng sống qua ngày sẽ trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt nó đã biết chạy biết nhảy, lại chớp mắt một cái người đã cao lớn thành tiểu đại nhân.
Lữ Trĩ nói: "Trước đó nhìn nàng ta giày vò muốn đứa bé như vậy, ta cảm thấy Niệm Niệm nói có lý, người vẫn là nên quan tâm mình trước, mình quan trọng nhất. Hôm nay nhìn thấy ánh mắt hâm mộ này của nàng ta, ta lại cảm thấy có đứa bé cũng không tệ."
Dương Ngọc Hoàn: "Là không tệ nha, chỉ cần đừng sinh ra giống Lưu Ngao cũng không tệ."
Vi Hương Nhi: "Thêm mấy đứa bé cũng nuôi lớn, mình làm chuyện gì cũng không sợ, trong lòng đặc biệt an tâm."
Ðát Kỷ: "Đây chính là lý do muội ra tay với Hoàng đế sao? ? ?"
Trần Viên Viên: "Quý phu nhân như nàng ta, mỗi ngày không biết tiêu phí thời gian như thế nào, nuôi một đứa con yêu rất tốt."
Triệu Phi Yến: "Đúng là như vậy, nhưng mà để ta nhắc nhở các tỷ, đứa bé cũng không phải muốn thì sẽ có, lúc ta làm Hoàng hậu Lưu Ngao nằm mộng cũng muốn sinh một đứa, đến khi hắn chết cũng không có mang thai."
Triệu Hợp Đức: "Trong group cũng không có kỹ năng giúp được một tay, cao sản vô ưu không thể dùng với người khác sao?"
Vi Hương Nhi: "Không thể, dùng điểm thành tích để nó mạnh hơn một chút có cơ hội vượt ra ngoài, nhưng ta cảm thấy Niệm Niệm sẽ không động nó, sau này không chừng còn muốn dùng đến, hẳn là muốn sinh nhi tử. Thật ra thái độ của Hoàng đế, Thái hậu và đám đại thần rất rõ ràng, Công chúa có thể sủng, nhưng cũng sẽ không vì nàng thay đổi tiêu chuẩn kế thừa ngôi vị, cho dù thuyết phục Bùi Càn, cũng rất khó thúc đẩy loại cải cách này. Nếu như cứng rắn muốn nâng đỡ Công chúa lên ngôi, từ giờ trở đi bắt đầu mưu đồ hơn nữa không tiếc ra tay độc ác cũng có cơ hội, nhưng dĩ nhiên sẽ khiến quốc gia rung chuyển, chắc hẳn Niệm Niệm cũng không muốn nhìn thấy như vậy."
Lữ Trĩ: "Trước hết hãy tạo cơ sở đi, trong hơn mười năm cho phái nữ kiếm được đầy đủ quyền lực, đợi đến khi địa vị của nữ nhân được nâng cao lại đi thúc đẩy cải cách luật thừa kế tương đối tốt, bởi vì tình huống phía dưới thay đổi, lực cản có thể nhỏ hơn rất nhiều so với hiện tại thúc đẩy."
Diệp Hách Na Lạp? Hạnh Trinh: "Hiện tại quả thật không có cơ sở, trừ khi cực kì cá biệt, bình thường địa vị nữ nhân quá thấp, Công chúa đăng cơ không có cách nào phục chúng. Có thể sinh nhi tử, từ nhỏ giáo dục nhi tử một chút tư tưởng mới, nâng đỡ nhi tử kế vị, từ đời nhi tử này đạt được tình trạng như Lữ Trĩ đã miêu tả, từ hắn thúc đẩy cải cách luật thừa kế."
Vừa rồi Phùng Niệm gặp một số Vương phi Quận Vương phi, mới thở phào nhẹ nhõm, đã phát hiện trong group kéo xa như vậy.
Sau khi xem xong những lời vài vị đại lão nói, Phùng Niệm cho các nàng điểm khen thưởng.
Bùi Càn là người có nguyên tắc nhất mà nàng từng gặp, với những việc nhỏ không khó để nói y thay đổi, với những chuyện lớn thì rất khó. Sinh nhi tử tẩy não từ nhỏ còn đơn giản một chút.
Chẳng qua Phùng Niệm cũng không có gấp gáp, nàng tính toán đợi mấy năm lại nhìn xem.
Nhìn tính tình Tiểu Lục.
Nếu nàng là một đứa bé đáng yêu vậy cũng không cần tàn phá nàng. Nếu là kẻ dã tâm có khứu giác chính trị nhạy bén, cũng có thể để cho nàng cố gắng một chút.
Mặc dù nói như vậy... Theo những gì quan sát được, gần như tám chín phần mười là một đại bảo bối ngọt ngào.
Phùng Niệm: "Trước tiên gác bé ngoan Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc của chúng ta sang một bên. Từng người các người đều chúc phúc Nghiễm Bình Vương phi, hi vọng nàng ta mang thai, đây là ngóng trông ta lật xe à! Ta vẫn là chủ group được các người tôn trọng kính yêu sao?"
Ðát Kỷ: "Người nào từng tôn trọng kính yêu muội?"
Bao Tự: "Từ khi mỗi ngày điểm danh xuất hiện, Ðát Kỷ tỷ tỷ rõ ràng nhẹ nhàng."
Phan Ngọc Nhi: "Trước đây mỗi ngày gào khóc, cầu xin chủ group dùng kỹ năng, hiện tại có khí phách nha."
Ðát Kỷ: "Nói mò gì đó? Muội nói xấu ai đấy?"
Vạn Trinh Nhi: "Cũng không phải lần đầu tiên chủ group lật xe, lật xong cứu về là được. Nếu nàng ta thật sự muốn như vậy, không nên chúc phúc nàng ta sao?"
Phùng Niệm: "Cũng đúng, loại trình độ này ta cố gắng một chút cũng có thể vẹn toàn."
Đang nói chuyện, hệ thống nhắc nhở tới.
>
Người khác vào còn cần giới thiệu, Khách thị không cần.
Có lẽ Phùng Niệm đã nhắc đến nàng từ lâu, trong group ai cũng biết nàng là ai, nhũ mẫu của Hoàng đế sống phong quang giống như Thái hậu. Vạn Trinh Nhi, người trước sau cách nàng ta một triều đại mấy trăm năm đi một chuyến, giải thích cho nàng biết group họa thủy là gì, còn dạy nàng phát hồng bao kỹ năng.
Nhìn nàng phát ra hồng bao, trong group liền hỏi thành một hàng.
Phùng Tiểu Liên: "Có trừng ai ngưới đó sinh non không?"
Tây Thi: "Có trừng ai ngưới đó sinh non không?"
Hạ Cơ: "Có trừng ai ngưới đó sinh non không?"
Phùng Niệm: "Có... Ta đã cường hóa thăng cấp nó, một lần thành công, hiện tại là trừng ai người đó mang thai."
Lữ Trĩ: "Hệ thống cũng muốn muội giúp Nghiễm Bình Vương phi nha."
Phùng Niệm: "Xem vào lần trước nàng ta trở về thổi cho ta mấy sọt rắm cầu vồng lớn, ảnh hưởng tới mặt mũi của rất nhiều Quý phu nhân, ta sẽ giúp nàng ta một chút."
Lúc này nhóm Thân Vương phi Quận Vương phi còn chưa đi, Phùng Niệm vừa mới chào hỏi một đợt, vốn dĩ đang nghỉ ngơi, sau khi đạt được kỹ năng này, nàng sai Thụy Châu mời Nghiễm Bình Vương phi sang.
Trong lòng Nghiễm Bình Vương phi còn có nghi ngờ, hỏi: "Nương nương có chuyện muốn nói với thiếp thân?"
"Muốn hỏi một chút gần đây ngươi như thế nào?"
"Được nương nương khuyên bảo, thiếp thân nghĩ thông suốt rất nhiều, gần đây hiếm khi cảm thấy nhẹ nhõm."
"Lần trước ngươi tiến cung tới đây nói muốn đứa bé, hiện tại còn muốn chứ?"
"Không dám lừa gạt người, biết được đời này không thể có, thiếp thân có hơi tiếc nuối, nhưng phải thông suốt. Nương nương nói đúng, thêm đứa bé phải quan tâm nhiều hơn, ta như vậy cũng tốt."
"Vậy bây giờ ngươi muốn hay là không muốn?"
Nghiễm Bình Vương phi sửng sốt một chút, sau đó trong lòng liền đánh trống reo hò, nàng ta nghĩ đến một loại khả năng, lại không thể tin được. Phùng Niệm nói: "Gần đây ta mộng du tiến vào tiên cảnh Phật quốc, thuận tiện thay ngươi tra xét một chút, kiếp trước ngươi cũng không phải không thiếu nợ, mà là thiếu rất ít, duyên phận với người không đủ sâu sắc, nếu ngươi nghĩ thông suốt như vậy đại khái cũng không có, nếu như muốn, cũng có chỗ trống thao tác."
Nghiễm Bình Vương phi nghe xong phịch phịch quỳ xuống cho nàng.
"Thiếp thân một mình rất cô đơn, quả thật muốn một đứa bé, cầu xin nương nương giúp ta."
Phùng Niệm mở ra kỹ năng trừng nàng ta một cái, thấy trạng thái phủ lên mới đóng lại nói: "Đứng lên đi, ngươi là người thành thật, có một chút duyên phận cùng bản cung, ta sẽ giúp ngươi một chút. Ngươi nhớ kỹ, hôm nay sau khi trở về trong vòng ba ngày chỉ cần cùng phòng với Quận Vương gia một lần, sau đó kiên nhẫn chờ là được, qua hai tháng nhất định chẩn ra hỉ mạch."
Nghiễm Bình Vương phi lạnh nhạt như hoa cúc tiến vào một chuyến, vừa đi ra ngoài ý chí chiến đấu sục sôi. [email protected]đ/l~q+đ
Nàng ta hận không thể bắt lấy Quận Vương gia hồi phủ. [email protected]đ/l~q+đ
Mặc dù Quý phi nói cùng phòng một lần là đủ, tóm lại trong lòng nàng ta không chắc, cảm thấy loại chuyện này càng nhiều càng tốt. Tóm lại ba ngày này Quận Vương gia đừng hòng đi tìm oanh oanh yến yến, nhất định phải giao đủ lương cho nàng [email protected]đ/l~q+đ
_Ghi chú: Khách Ba Ba hay Khách Ẩn Nguyệt (1587-1627): Là vú nuôi của Hoàng đế Minh Hy Tông Chu Do Hiệu, chẳng hiểu vì sao Hy Tông luôn gọi Khách thị là Ba Ba, vì vậy ngoài tên thật là Ẩn Nguyệt, bà vú nổi tiếng này còn có tên là Khách Ba Ba. Bà vốn là vợ của Hầu Nhị, người vùng bắc Trục Lệ, phủ Bảo Định, huyện Vĩnh Hưng, nay thuộc Hà Bắc Trung Quốc.