Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng
Dịch quán quốc khách tồn tại để tiếp đãi khách quý, có thể đi vào ở vốn đều là sứ thần nước khác. Từ nam ra bắc có gì, bọn họ đều từng gặp từng tiếp đón, dù là người thảo nguyên đến nằm trên giường vẫn ngủ ngon lành, lần đầu tiên có người đưa ra yêu cầu kỳ lạ hiếm có như thế. Hắn tình nguyện ngả ra đất ở dịch quán cũng không dám chậm trễ. Bên dịch quán từ chối khéo bọn họ, nói rõ để khách ngủ trên mặt đất là hành vi cực kỳ thất lễ tại Lương quốc, nếu thật sự làm vậy để Hoàng Thượng biết sẽ bị trách phạt.
Thì có người nịnh nọt nói: "Có phải nguyên nhân do không có cơ thiếp đi theo không? Ngủ một mình đúng là không quen lắm."
Lại có người chỉ hai đầu ngõ nhỏ, nói nếu không được tự nhiên thì có thể đến bên kia nhìn xem.
Nhắc tới nữ nhân, Đan Thác Thân vương lại nghĩ đến ma quỷ khoác da người giả dạng nữ tử xinh đẹp quyến rũ nam nhân kia, lúc này hắn ta hơi run rẩy. Ngủ một mình đã sợ hãi rồi, ai còn dám ở chung với nữ nhân xinh đẹp nữa? Bây giờ hắn ta thấy nữ nhân xinh đẹp liền không nhịn được suy nghĩ nhiều, càng trông xinh đẹp càng làm người ta sợ hãi.
"Được rồi, cứ để ta như vậy đi, hẳn là hai ngày nữa có thể quen."
Không chỉ Đan Thác Thân vương mà sứ thần Thanh Lai đều nghĩ vậy, đều cảm thấy hẳn là hai ngày nữa sẽ hòa nhập được, ai còn cứ sợ hãi chứ? Bọn họ cố hết sức muốn làm lu mờ chuyện này, vẫn chưa thành công thì lại có thái giám đến nói bên Quý phi nương nương còn rất nhiều chuyện xưa kích thích, hỏi bọn họ muốn nghe nữa không? Khi nào lại kể một buổi?
...
"Không, không cần."
Thái giám kia tràn đầy kinh ngạc, hỏi: "Quý khách không thích nương nương kể chuyện xưa sao?"
"Thích, đương nhiên thích. Có điều thân phận nương nương như vậy, chúng ta không dám quá phận làm phiền. Mặc dù trong lòng có tiếc nuối, ngược lại vẫn có thể kiềm chế."
Thái giám kia tỏ vẻ bình tĩnh tương đương ngay trước mặt sứ thần Thanh Lai, dáng vẻ "tạp gia hiểu rõ" "tạp gia hoàn toàn có thể thông cảm". Hắn quay đầu lại lén hỏi thăm, hỏi đám sứ thần phản ứng kỳ lạ gì không?
Ban đầu người dịch quán nghĩ sai, còn tưởng rằng trong cung nghi ngờ sứ thần Thanh Lai có ý khác, dù sao bọn họ dâng tặng con trăn cũng không phải là việc tốt. Bên dịch quán nghiêm túc nói một đoạn lớn, làm thái giám phụng mệnh đến cả mơ hồ luôn.
"Tạp gia hỏi là trong một hai ngày nay bọn họ có dấu hiệu sợ hãi gì không, hành vi đều bình thường sao?"
"Cái khác không có, chỉ nói là ngủ không quen giường của chúng ta, muốn khiêng giường đi ngả ra đất ngủ. Chúng ta tiếp đãi nhiều sứ thần nước ngoài như vậy, Hồ quốc người ta ở trên thảo nguyên tới, vốn ở lều trướng đến đây cũng ngủ thành thói quen. Chỉ có mấy người này yêu cầu nhiều."
Ặc!
Ngủ không quen giường! [email protected]đ:l+q~đ
Thái giám đến hỏi thăm lập tức nghĩ đến trong cung xuất hiện mấy người có cùng loại phản ứng, hắn cười tủm tỉm ra vẻ đã biết, về cung bẩm báo cho Hoàng Thượng về tình huống này.
Ban đầu, Bùi Càn thật sự cảm thấy lúc này Quý phi thất thủ, cho đến khi y phát hiện và nghe nói phản ứng lần lượt nghi thần nghi quỷ của bọn thái giám được nghe chuyện xưa. Biểu hiện cụ thể là khi ở cùng nhiều người thì vẫn ổn. Khi bên cạnh không có ai, ánh sáng lại yếu, bọn họ liền không nhịn được liên lục ngó hai bên, lúc đứng còn thích dựa tường. Có người chủ động xin theo người khác gác đêm cùng nhau, để ban đêm làm việc ban ngày đi ngủ. Những phản ứng này khiến Bùi Càn ý thức rằng không phải bọn họ không sợ, chẳng qua là lúc đó có quá nhiều người, nhiều người có thể tăng thêm lòng dũng cảm.
Bùi Càn cố ý thả thái giám đi nghe ngóng, còn dạy hắn nói câu kia... lên tiếng hỏi sứ thần Thanh Lai có muốn nghe Quý phi kể chuyện xưa nữa không. Nếu là hai Vương tử kia của Hồ quốc, chắc chắn sẽ không chút do dự nói muốn, nhưng Đan Thác Thân vương này lại từ chối.
Trên đời này tuyệt đối không có nam nhân có thể từ chối Quý phi. Có thể từ chối đều không phải là nam nhân! Nhưng bọn họ phải. Cái đó chỉ có một khả năng ―― người bị dọa sợ, không dám nghe nữa, sợ mất mặt tại chỗ.
Lại nghe nói bọn họ ngay cả giường cũng không dám ngủ, thậm chí muốn ngả ra đất ngủ, Bùi Càn cảm thấy mười hai vạn phần thoải mái. Y bảo Tiểu Triệu Tử đi một chuyến tặng ít cống quả cho Quý phi. Lý Trung Thuận thấp giọng nói: "Bẩm Hoàng Thượng, tối qua Tiểu Triệu Tử thức thâu đêm, lúc này không dậy nổi."
"Đúng rồi, hắn cũng vào nghe, hắn chưa nói rốt cuộc là chuyện xưa gì sao?"
Bùi Càn thực sự tò mò. Nghe nói bị dọa đến thảm, y càng tò mò hơn, nhưng y tuyệt đối không dám bảo Quý phi kể, nghĩ đến Lý Trung Thuận không có bản lĩnh này, muốn nghe hắn nói một chút. Lý Trung Thuận đương nhiên đã biết sơ sơ tình huống, hắn dùng cách nói của mình kể lại chuyện xưa 'họa bì'.
Chuyện xưa như nhau, từ trong miệng người khác nhau kể ra, hiệu quả hoàn toàn khác biệt.
Lý Trung Thuận kể kém sinh động hơn rất nhiều so với Phùng Niệm kể. Hắn chỉ khái quát đơn giản, đồng thời không có vầng sáng hỗ trợ, Bùi Càn nghe thấy tẻ nhạt vô vị. Lúc đầu tràn đầy chờ mong, bây giờ vô cùng thất vọng.
"Thế thôi à? Cái này có gì dọa người sao?"
"Là nô tài kể không được tốt, Quý phi nương nương kể hay hơn."
Bùi Càn bĩu môi: "Tốt xấu gì chỉ là chuyện xưa này?"
Lý Trung Thuận chỉ có thể nói Hoàng Thượng có trời xanh phù hộ, quỷ quái không tùy tiện tới gần được, tự nhiên không sợ hãi như người bình thường. Hắn không nói đúng lắm, may mắn Quý phi nương nương tâm địa thiện lương, đồng thời trong cung chưa từng xuất hiện tình huống đột nhiên có người bị móc tim moi phổi, nếu không đám Tiểu Triệu Tử có thể bị hù chết. Chuyện xưa này quá không được tốt đối với nữ nhân có vẻ ngoài xinh đẹp. Nghe Quý phi kể xong, về sau nhìn thấy người xinh đẹp, bọn họ đều có chút sợ hãi.
Bên này Bùi Càn đang lén giả vờ, bên kia Phùng Niệm nghênh đón Bảo Âm.
Bảo Âm mang theo cùng loại tò mò với Bùi Càn mà tới. Phùng Niệm không nắm chắc được lá gan nàng ta rốt cuộc lớn bao nhiêu, sợ thật sự dọa người sợ, vô hiệu hóa vầng sáng, kể lại đại khái một lần.
Bảo Âm: ...Thế thôi???
"Thanh Lai quốc còn có thể bị chuyện này hù họa? Lá gan cũng không to lắm, sao lại có mặt mũi chê cười người khác?"
Nàng ta nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Không sợ con trăn dài hai trượng lại sợ cái này, không phải làm nhiều việc trái với lương tâm chứ?"
Trong lòng Phùng Niệm tự nhủ cái này không liên quan đến làm điều trái lương tâm, chịu nổi ‘Giọng nói bậc nhất thiên hạ' cộng với 'hiện trường kinh khủng' chỉ có số ít, số đông đều bị dọa nằm. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nàng sẽ không nói chuyện thay sứ thần Thanh Lai đến tận cửa tát vào mặt người khác. Không những không muốn giúp bọn họ, mà còn đồng thời phụ họa Bảo Âm: "Xác thực chưa từng thấy ai thất đức như vậy, theo Hoàng Thượng tiếp đón bọn họ phần lớn là vài lão thần, bỗng nhiên trông thấy cái kia, không bị dọa đổ bệnh cũng coi như tốt rồi."
"Đúng rồi, bọn họ chuẩn bị con trăn, đương nhiên không sợ, lấy chuyện này chê cười người khác thật sự là không có đạo đức. Đáng tiếc lúc hắn khiêng trăn đến, bản Công chúa không có ở đó. Nếu bản Công chúa ở đó, một đao làm thịt nó luôn."
"Sao vẫn tự xưng là Công chúa thế?"
Bảo Âm cười hi hi, nói nàng ta quen rồi.
"Ngươi và Bùi Diễm sao rồi? Hắn đối xử với ngươi tốt không?"
Bảo Âm cầm điểm tâm trong tay cắn một miếng, nói: "Bùi Diễm tốt hơn Bùi Hứa nhiều. Sau khi ta chính thức gả cho Bùi Diễm, Đại Hoàng tử phi liền bắt đầu lui tới thăm ta. Ta tâm sự cùng với nàng mới cảm thấy Bùi Hứa đối xử nàng tuyệt không tốt, nhưng bản thân nàng lại cảm thấy không tệ. Ta thấy Bùi Hứa không quan tâm nàng mấy, cũng không dành thời gian bồi nàng. d+đ:l!q~đ Nàng nói là bởi vì bận rộn, hiện tại đã có hai Hoàng tử đại hôn, cho nên việc tương đối nhiều, nhưng có nhiều cũng không thể quăng phu nhân ở một bên được."
"Đại Hoàng tử không đến phòng Tần thị sao?"
"Không phải không đến, hắn chỉ đến ngủ thôi, lúc khác không nhớ gì đến phu nhân của mình."
Phùng Niệm xích lại gần nói với nàng ta: "Theo ngươi nói như vậy, thật ra không phải Đại Hoàng tử quá tệ, mà Bùi Diễm là người tốt. Đại Hoàng tử có thể so sánh giống Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chính là đức hạnh này. Có việc mới có thể đến hậu cung, không có việc gì suy nghĩ cũng nghĩ không đến ngươi."
Bảo Âm vẫn chưa tin, nói: " Rõ ràng Hoàng Thượng rất quan tâm nương nương người, không chỉ dạy dỗ tất cả người từng mạo phạm người, mà năm ngoái khi người mang thai, nghe Bùi Diễm nói Hoàng Thượng suýt nữa bức tử Thái y. Đối với thân thể của người, hắn còn để ý hơn cả bản thân người. Sau khi Lục Công chúa được sinh ra, Hoàng Thượng ban cho phong hào như thế, đây không phải sủng ái cực hạn thì là gì?"
Phùng Niệm: ...
Là y tiếc mạng, là muốn tăng độ thiện cảm của nhạc phụ nhạc mẫu trên trời đối với y, là thương bản thân y chịu khổ hơn nửa năm mới có thể sinh ra nữ nhi mà đích thân y khó khăn sinh ra.
Lý do rất nhiều, bất kể cái nào đều không dính dáng đến sủng ái cực hạn cả.
Bùi Hứa không có năng lực như Bùi Càn, nhưng xét về cặn bã thì hai người vẫn có chút giống nhau.
*
Bùi Càn còn từng nghĩ có thể có sứ thần từ bên ngoài đến chỉ cần gặp qua Quý phi, về sau liền biến thành Vương tử Hồ quốc. Nhìn thấy biểu hiện của mấy người Thanh Lai, y yên tâm rồi.
Mấy người này sợ hãi Quý phi nhiều hơn mơ tưởng. Đơn giản bởi vì khi bọn họ nghe chuyện xưa tưởng tượng dáng vẻ ma quỷ khoác da người trở nên xinh đẹp thành dáng vẻ của Quý phi. Bọn họ không chỉ không dám gặp Phùng Niệm lần hai, mà còn vì ban đêm hoảng hốt sợ hãi khiến cho ban ngày sức lực không đủ. Ban đầu sắp xếp d$đl?q#đ rất nhiều kế hoạch gây rối, giờ đã quên đi một số chuyện vốn muốn làm ban đầu.
Muốn dùng ngọc thạch đi đút lót đại thần Lương quốc, tạo quan hệ, hỏi tình báo. Bản thân chuyện này không có vấn đề, hỏng là ở chỗ bọn họ tìm nhầm người, tìm tới một nhà vội vàng làm việc thiện tích đức đổi lấy kéo dài huyết mạch. Dù mang đến một rương ngọc thạch phỉ thúy, nhưng có thể quan trọng hơn nhi tử sao? Bây giờ nhận cái này, ngộ nhỡ bị Quý phi nương nương thần thông phát hiện, trực tiếp hủy bỏ tư cách thì làm thế nào?
Người này cũng thông minh, hắn không nói hết chuyện ra, sau khi sứ thần Thanh Lai ổn định lập tức tìm phu nhân nhà mình đến, sắp xếp phu nhân vào cung một chuyến.
Nghe nói phu nhân nhà Lại bộ Thị lang cầu kiến, Phùng Niệm còn buồn bực. Khi nàng đang do dự có nên đồng ý hay không lại nghe nói vị phu nhân này bảo là có chuyện quan trọng, nhất định phải gặp Quý phi.
Bởi vì điều này, Phùng Niệm gặp nàng ta.
Phu nhân Thị Lang họ Đỗ, nhanh chóng tới hành lễ gặp Quý phi, liền ra hiệu chuyện đó không tiện để người khác nghe thấy, chỉ có thể nói với một mình nương nương. Nghĩ đến nàng ta quyên không ít sách vở từ thiện cho trường học, chắc không phải loại người này vào cung để đâm nàng một cái, đã có bảo vệ tính mạng an toàn, nàng cho Đỗ thị một cơ hội gặp mặt một mình.
Đỗ thị cũng không phụ lòng nàng, sau khi thái giám cung nữ lui ra liền đến gần một chút, thấp giọng nói: "Nương nương dạy bảo chúng ta làm người phải hướng thiện, thiếp thân vẫn muốn làm chút chuyện có ý nghĩa, thế nhưng khổ vì không có cơ hội, đành phải hưởng ứng người kêu gọi, đơn giản quyên một khoản cho trường học, nhưng như thế này cũng không thể khiến thiếp thân cảm thấy thỏa mãn. Ngay khi ta cảm thấy buồn khổ, một cơ hội đưa đến trước mặt của ta."
Đông Ca: "Rốt cuộc nàng ta đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu lắm."
Tây Thi: "Quả thật lời này hơi rối..."
Trần Viên Viên: "Không chỉ rối, còn dư thừa."
Lữ Trĩ: "Các muội không hiểu rồi, không nhất định phải làm, nhưng nhất định phải nói lời có ích. Nàng ta chính là đang nhắc nhở Niệm Niệm, đừng quên tính cho nàng ta một khoản công đức lớn."
Vương Chính Quân: "Tỷ thật hiểu nhỉ."d$đ3#[email protected]đ
Vi Hương Nhi: "Đó không phải đâu? Ai chẳng biết thoại thuật của Hán Cao hậu là hạng nhất."
Ở trong cung ba năm nay, Phùng Niệm từng gặp tình huống giống thế này, chẳng phải là chủ động tranh công ư? Nàng cười cười: "Đương nhiên, chỉ cần Đỗ phu nhân báo lên thật sự là chuyện tốt lớn lợi quốc lợi dân, bản cung sẽ cho ngươi một khoản lớn."
Đỗ thị vừa lòng thỏa ý, cũng không thừa nước đục thả câu nữa, nói: "Gần đây sứ thần Thanh Lai quốc đích thân liên lạc với lão gia chúng ta, còn dâng lên một rương phỉ thúy. Lão gia nghĩ đến chỉ sợ là bọn họ có tâm làm loạn với Lương quốc ta, quả quyết từ chối."
"Chuyện này nên nói cho Hoàng Thượng. Phu nhân ngồi xuống đợi một lát, bản cung mời Hoàng Thượng tới một chuyến. Ngươi chờ một lúc, lại cẩn thận nói."
Đỗ thị: ...
Chỉ là vào cung cảnh tỉnh một câu mà thôi, đều nói xong rồi, còn muốn cẩn thận thế nào nữa???
Mắt thấy Quý phi đã đứng dậy đi tới bên cửa, sai bảo thái giám Cát Tường, đầu Đỗ thị phải tìm từ lần nữa, tranh thủ kể lại chuyện này đầy đủ một chút.
Bởi vì có tình với Trường Hi cung, Bùi Càn tới nhanh hơn chút. Trước sau hai phút đồng hồ, y đã đến. Sang đây thấy có quý phu nhân lạ mặt, y hơi nhíu lông mày.
"Vị này là phu nhân Lại bộ Thị lang. Vừa rồi nàng nói chuyện với thần thiếp, thần thiếp thấy không ổn, mời người tới nghe một chút." Phùng Niệm giúp đỡ dẫn một câu, Đỗ thị liền kể, lúc đầu Bùi Càn không cảm thấy sẽ nghe được chuyện ghê gớm gì, không ngờ chuyện nàng ta muốn nói lại là Thanh Lai quốc cấu kết với đại thần trong triều, ý đồ bất chính, chỉ biết là Lại bộ Thị lang từ chối, vẫn chưa xác định bọn họ có tìm người khác không.
Bùi Càn lập tức sắp xếp người bí mật điều tra, lại tiếc nuối nói: "Đáng tiếc Lại bộ Thị lang quá mức chính trực, từ chối quá nhanh. Nếu hắn bình tĩnh xin chỉ thị của trẫm trước tiên, chúng ta có thể cho Thanh Lai quốc một bài học." Bùi Càn cảm thấy hoàn toàn có thể nhận ngọc thạch châu báu, nhận rồi đổi tay giao lên. Thanh Lai quốc tốn sức lực thế này tất nhiên là muốn lấy tình báo, dù sao bọn họ không hiểu rõ tình huống thực tế của Lương quốc, có thể bán tin tức giả.
So với để bọn họ suy nghĩ những biện pháp khác, còn không bằng thế này. Thanh Lai quốc thật sự muốn gây chuyện, từ nơi này của Lại bộ Thị lang cố ý đưa đi ra tin tức giả liền có thể hố chết bọn họ.
Bùi Càn đang nói thầm như vậy, Đỗ phu nhân liền tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Phùng Niệm hỏi nàng ta còn có lời gì, cứ nói thẳng.
Đỗ phu nhân nói: "Mặc dù lão gia chúng ta quả quyết từ chối, nhưng hẳn là bên kia không hết hy vọng, chỉ sợ sẽ còn chuẩn bị nhiều đồ vật hơn."