Ta Có Một Bầy Họa Thủy

chương 97: vi hương nhi hỏi có phải trực tiếp đóng kỹ năng để hắn trở về tiếp tục làm việc hay không?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Jung Ad

Lữ Trĩ: "Không thể nào."

Tây Thi: "+1 "

Đông Ca: "+2 "

Dương Ngọc Hoàn: "+3 "

Phùng Tiểu Liên: "Trừ khi Niệm Niệm đuổi theo ra ngoài, nếu không thì không thể thu lại, trước đó đã từng thử dùng mắt tẩy trang."

Trần Viên Viên: "Không sai, không thể thao tác kỹ năng đối với người khác ở khoảng cách xa, mang lên và thu lại cũng phải ở ngay trước mặt mới được..."

Vạn Trinh Nhi: "Vậy làm sao bây giờ? Hắn không thật sự đến cung người khác."

Phùng Niệm: "Để hắn nghỉ ngơi thật tốt thì hắn lại muốn chạy đi tầm hoan tác nhạc, nói đi là đi còn muốn ta đuổi theo thu lại kỹ năng? Vậy ta mất mặt bao nhiêu? Ta mới mặc kệ hắn, ta tắm một cái chuẩn bị ngủ."

Sau khi mang thai Phùng Niệm cũng rất chú ý nghỉ ngơi, bữa tối dùng cũng tương đối sớm, sau khi trời tối liền nghỉ ngơi, dù sao trận này thấy nhiều, ngủ sớm cũng phải canh giờ cũ mới có thể tỉnh.

Nghỉ ngơi thật tốt cũng là yêu cầu của Bùi Càn đối với nàng.

Trước đó có một lần, Phùng Niệm cảm thấy mệt mỏi, Bùi Càn liền xuất hiện phản ứng tương tự. Nhưng nếu như nàng ngủ sớm một chút, bởi vì nàng không cảm thấy khó chịu, thì sẽ không ảnh hưởng bên kia, Bùi Càn muốn bận rộn rất trễ thì có thể bận rộn rất trễ.

Phùng Niệm đóng trực tiếp đi ngủ, trong group họa thủy các mỹ nhân còn trò chuyện một hồi, bao gồm Lữ Trĩ cũng đang tò mò Bùi Càn còn có thể nghĩ chuyện gì trong đầu, y từ Trường Hi cung ra ngoài sẽ tìm tới người nào.

Hầu hết mọi người đều cảm thấy là Trương Quý nhân, Vương Chính Quân nói không chắc, người đang ở trong ôn nhu hương có lẽ đã quên chuyện bó chân hay không bó chân.

Đông Ca: "Nói như vậy, chẳng phải các vị nương nương khác cũng có thể?"

Bao Tự: "Tương đối nguy hiểm là Lệ phi."

Triệu Phi Yến: "Chuyện lần đó khiến trong lòng Bùi Càn để lại bóng ma tâm lý, coi như tạm thời vứt đến sau đầu, trực giác phản ứng cũng không nên tìm Lệ phi nha, Tô Phi và Náo tần càng có khả năng hơn."

Phùng Tiểu Liên: "Vẫn là Náo tần đi, Tô Phi cũng quá thảm rồi!"

Vạn Trinh Nhi: "?"

Vi Hương Nhi: "?"

Tây Thi: "Các người mới tới không biết, tháng tư năm ngoái Niệm Niệm tiến cung, lấy thân phận Mỹ nhân, khi đó Tô phi vẫn còn là Quý phi. Chỉ ngắn ngủi trong vòng một năm, nàng ta trải qua hai lần bị giáng phân vị, từ Quý phi xuống phi lại xuống tần, thật vất vả mới rửa sạch oan khuất trở lại phi vị."

Hạ Cơ: "Mấu chốt Niệm Niệm còn chưa từng nhằm vào nàng ta, bản thân nàng ta không giải thích được liền hạ xuống, thật sự là một nữ nhân viết chữ xui xẻo lên mặt."

Vi Hương Nhi: "Các người đều nói nàng ta xui xẻo, có lẽ chính là nàng ta nha."

Trần Viên Viên: "Nói như vậy cũng đúng."

Tây Thi: "Đau lòng."

Vương Chính Quân: "Quả thật đau lòng."

Dương Ngọc Hoàn: "Nữ nhân ngay cả Vương Chính Quân cũng đau lòng, quá thảm rồi."

...

Cẩu Hoàng đế bị trong group thảo luận sôi nổi rốt cuộc đã đi đâu?

Thật ra y chưa nghĩ ra ngay lập tức, đã bị Tô phi chặn người.

Khoảng thời gian này Bùi Càn rất ít tiến vào hậu cung, nghe nói y đến Trường Hi cung, Tô phi nghĩ đến Phùng Niệm mang thai chưa chắc Hoàng Thượng sẽ ngủ lại, nên đến thử thời vận một chút.

Nếu như không có ôn nhu hương, vốn nàng ta không có cơ hội làm bộ vô tình gặp được, trước khi đông thành băng đã phải trở về Chiêu Dương cung.

Nhưng mà ai ngờ trong chốc lát Phùng Niệm mềm lòng đã dùng kỹ năng, tên chó chết này nhìn thấy Quý phi không thể ăn vào miệng trong lòng khó chịu cũng không cho người ta thời gian thu lại kỹ năng đã đi ra ngoài... Ra ngoài đi không được bao xa đã đụng phải Tô phi, so với Quý phi, Tô phi cũng cứ như vậy, suy tính đến toàn bộ hậu cung cũng không khác mấy, hơn nữa thổi tắt nến cũng không thấy rõ lắm y liền theo Tô phi rời đi.

Về phần nói Tô phi cũng là chân nhỏ.

Điều đó không sai, nhưng bởi vì lúc trước không phải nàng ta bạo kích Bùi Càn, dưới tác dụng của ôn nhu hương, Bùi Càn đã quên vấn đề chân to chân nhỏ, tóm lại hiếm khi Tô phi hành động một lần, cũng thuận lợi đắc thủ.

Lúc trước không hoàn toàn thất sủng, Hoàng Thượng tới đây đều có ý hoàn thành nhiệm vụ một chút, không có đặc biệt để ý.

Đêm nay, cảm giác giống như trở lại mười năm trước, y biểu hiện hết sức dũng mãnh. Tiếc nuối duy nhất chính là miệng của Hoàng Thượng, cũng đã lên trên rồi vẫn còn nói chuyện, y nói: "Ở nơi sáng sủa nhìn Tô phi nàng chẳng ra sao cả, tắt đèn lại vô cùng đẹp, giống như đom đóm, trẫm dứt khoát ban thưởng nàng một phong hào, gọi là Huỳnh phi rất đẹp."

Hai người hì hục làm chuyện đó, chợt nghe câu này.

Trong lòng Tô phi khẽ run rẩy, dùng sức một cái.

Bùi Càn liền giao ra.

Làm qua loa như vậy có hơi khó chịu trong lòng, chẳng qua y bận rộn rất nhiều ngày, thân thể đã sớm cực kì mệt mỏi, làm xong chuyện, vừa nhắm mắt lại Bùi Càn nói ngủ là ngủ.

Huỳnh phi nương nương mới vừa nhận chức mở to mắt chết sống không ngủ được.

Cái phong hào này... Có còn không bằng không có!

Gọi lên người nào có thể phản ứng đầu tiên nghĩ đến đom đóm chứ? Nếu cũng nghĩ đến phương diện kia? Nàng ta lại phải trở thành trò cười!

Huỳnh phi còn muốn nói với Bùi Càn một chút, hay là không đổi phong hào, chẳng sợ gọi Tô phi như cũ cũng tốt.

Thật không may Bùi Càn vô tư đã ngủ, bởi vì gần đây quá mệt mỏi, y còn nhẹ nhàng ngáy khò khè.

Đêm nay, người hầu bên ngoài Chiêu Dương cung vui mừng đến phát khóc, trong phòng chủ tử các nàng cả đêm không ngủ, suy nghĩ chờ Hoàng Thượng tỉnh lại thương lượng một chút chuyện phong hào. Kết quả đâu? Cũng đã qua canh giờ y nên tỉnh dậy vào sáng sớm, người vẫn còn ngủ, trong lòng Lý Trung Thuận có hơi bồn chồn, lại không dám xông tới, đành phải ở cạnh cửa nhẹ nhàng gọi: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nên thức dậy."

Bùi Càn hoàn toàn không nghe thấy, y tiếp tục ngủ.

Huỳnh phi sợ Hoàng Thượng dậy muộn chậm trễ lâm triều mình phải chịu trách nhiệm, cũng ở một bên gọi hai tiếng.

Lúc này Bùi Càn nghe thấy được, nhưng không mở mắt, buổi sáng mùa đông y đều dựa vào ý chí thức dậy, lúc này dưới tác dụng kỹ năng khiến người ta quên hết chuyện thường tình rồi, chỉ biết an nhàn hưởng lạc làm sao biết nghe lời thức dậy? Cộng thêm gần đây mệt nhọc quá độ ngủ một đêm còn ngại không đủ, y mắng chửi một tiếng khiến Huỳnh phi ngậm miệng, tiếp tục ngủ bù.

...

Thời gian trôi qua một khắc hai khắc đồng hồ, cũng sắp không kịp lâm triều, Hoàng Thượng còn ngủ say sưa.

Phát hiện gọi Hoàng Thượng không hiệu quả, Lý Trung Thuận thay đổi lời nói: "Tô phi nương nương người khuyên nhủ Hoàng Thượng, nếu không thức dậy thật sự không kịp."

Lúc trước Tô phi, hiện tại là Huỳnh phi nương nương cẩn thận xuống đất, nàng ta tiện tay choàng một bộ y phục đi ra ngoài, giải thích với thái giám tổng quản: "Dường như Hoàng Thượng rất mệt mỏi, cũng có thể là không thoải mái, bản cung nhiều lần thúc giục, người cũng không thức dậy."

Lý Trung Thuận không có cách nào, hắn sắp xếp con nuôi coi chừng ở Chiêu Dương cung, lại cử một người đi Thái Y viện, bản thân chạy một chuyến thông báo đến các đại nhân vào triều: "Các vị đại nhân đưa tấu chương giao cho tạp gia liền trở về đi, hôm nay hủy lâm triều."

Hữu tướng bao gồm lục bộ Thượng thư ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều ở đây buồn bực.

"Từ lúc Hoàng Thượng đăng cơ đến nay chưa từng thiếu một buổi lên triều nào, lúc trước thân thể khó chịu cũng tới đây, vì sao hôm nay hủy bỏ? Dù sao Đại tổng quản cũng phải cho ta một câu trả lời hợp lý."

"Có phải long thể có chuyện gì?"

"Không thể nào! Hoàng Thượng chuyên cần việc triều chính nhất, mang bệnh vào triều cũng không phải lần một lần hai."

"Vẫn nên nghe Đại tổng quản nói."

Đại tổng quản có hơi xấu hổ, giải thích: "Tạp gia cũng không tận mắt nhìn thấy, không rõ ràng lắm, chẳng qua không thể đánh thức Hoàng Thượng vào sáng nay, có lẽ là long thể có bệnh, cũng có thể là gần đây quá mức mệt nhọc."

"Lời này của ngươi không phải là mâu thuẫn với nhau sao? Còn nói không tận mắt nhìn thấy, còn nói gọi không thức dậy."

Hữu tướng tranh cãi một tiếng: "Rõ ràng đêm qua Hoàng Thượng không phải nghỉ ngơi một mình, Hoàng Thượng đi Trường Hi cung à? Chẳng phải Quý phi đã mang thai? Còn có thể hầu hạ?"

Bình thường mà nói, Đại tổng quản sẽ không nói quá kỹ càng, nhưng kinh nghiệm trong quá khứ nói cho hắn biết, mọi thứ tuyệt đối không thể để Quý phi chịu trách nhiệm, nếu không có thể sẽ biến thành tình huống rất tệ.

Vì vậy hắn giải thích.

Lý Trung Thuận nói: "Không phải Trường Hi cung, Hoàng Thượng đi Chiêu Dương cung."

Chiêu, Chiêu Dương cung?

Tất cả mọi người quay đầu cùng lúc, nhìn về phía Hữu tướng Tô Thuần.

Nhớ không lầm, Tô phi là chủ vị Chiêu Dương cung nha.

Lúc Quý phi chuyên sủng Hoàng Thượng còn có thể vào triều mỗi ngày, đổi thành Tô phi liền ép khô người rồi? ? ?

Hữu tướng cũng không biết ông ta nên vui mừng hay là nên ngại nữ nhi làm mất mặt.

Nhìn người đứng đầu ngậm miệng, Lý Trung Thuận lại nói một lần mời các vị đại nhân trình lên tấu chương, người liền trở về, bận rộn cái gì thì làm cái đó.

Đưa tấu chương đặt vào ngự thư phòng, Lý Trung Thuận mới trở lại Chiêu Dương cung, nghe nói người còn đang ngủ, Tiểu Triệu Tử nói: "Nương nương đã đi vào thúc giục nhiều lần, không thấy hiệu quả. Thái y không dám trực tiếp xông vào, cha nuôi người xem làm sao bây giờ?"

Thật tà môn!

"Tìm người đi Trường Hi cung một chuyến, mời Quý phi nương nương tới đây."

Ngược lại Phùng Niệm đồng ý, vừa mới sửa soạn xong đang muốn dùng đồ ăn sáng, thì có người đến nói không xong, nương nương người đi xem một chút đi, đến bây giờ Hoàng Thượng còn ngủ chưa tỉnh lại cũng làm chậm trễ chuyện lâm triều.

Lúc này đã mở ra trực tiếp, mấy mỹ nữ còn đang suy nghĩ là người nào xui xẻo, đã có viện binh tới đây.

Phùng Niệm không vội vã đi, nàng múc một muỗng cháo ăn từ từ, thuận miệng hỏi: "Đêm qua Hoàng Thượng nghỉ ở đâu?"

"Ở Chiêu Dương cung."

"Vậy ngươi đến tìm bản cung làm gì? Nhìn qua canh giờ không biết để Tô phi gọi người?"

"Tô phi nương nương gọi, Hoàng Thượng không chịu thức dậy."

"Được rồi, chờ bản cung ăn xong đi theo ngươi xem một chút."

"Cái này. . ."

"Làm sao, còn muốn ta đói bụng đến đó? Xảy ra chuyện ngươi đến phụ trách nhé?"

Trong lòng tiểu thái giám thầm nói còn không phải là Đại tổng quản thúc giục nhanh lên, nếu nương nương đã nói như vậy, chờ thì chờ. Hắn vội vàng đáp lại một khuôn mặt tươi cười: "Nương nương cứ dùng từ từ, đừng lo lắng."

Phùng Niệm ăn khoảng chừng một khắc đồng hồ, sau khi súc miệng mới đi ra ngoài. Nàng bọc áo choàng nặng nề, trong ngực còn bị nhồi một lò sưởi cầm tay, bị người trực tiếp nâng sang đó.

Đến nơi vừa nhìn có không ít người trong sân, ngay cả Thái y cũng ở đây.

Nhìn thấy nàng tới đây, tất cả mọi người đều quỳ, Phùng Niệm cũng không để ý tới họ, theo hướng thái giám dẫn đường trực tiếp đi vào trong phòng.

Trong phòng rất ấm áp, chỉ là người có hơi buồn bực.

"Ngươi đi mở cửa sổ ra, trong này có mùi gì vậy, ta thật buồn nôn."

Vừa rồi ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lúc này Quý phi tới đây, bọn họ dám, Tiểu Triệu Tử đi mở cửa sổ, trong lúc đó Phùng Niệm cũng đi vào, có lẽ Bùi Càn cũng cảm giác được có gió thổi tới đây, muốn dùng chăn mền che kín một chút.

Phùng Niệm thật sự hận không thể xốc chăn của y lên, lại sợ phía dưới trần truồng cay con mắt, nàng dứt khoát nhặt long bào từ bên cạnh, thuận tay lau chùi ở bên mép giường, sau đó ngồi xuống chỗ đó.

Cũng vào lúc này, người còn đang ngủ thoải mái.

Phùng Niệm đưa tay vỗ vỗ lên mặt y.

"Hoàng Thượng nên thức dậy."

Bùi Càn nhíu mày lại muốn dạy dỗ người.

Được thôi, nàng thu lại kỹ năng lại thúc giục một lần, còn nói: "Người không thức dậy thần thiếp đành phải mời Thái hậu nương nương tới một chuyến."

Thật ra Bùi Càn còn muốn ngủ, lý trí nói cho y biết nên thức dậy, vì vậy y mở mắt ra, sau khi mở ra phát hiện không đúng, còn hoảng sợ nói: "Tại sao trời lại sáng? ? ?"

"Người còn mặt mũi hỏi? Hôm qua sau khi người ra khỏi Trường Hi cung của ta chạy đến Chiêu Dương cung, kịch chiến một đêm cùng Tô phi, sáng sớm người nào gọi cũng không thức dậy, ngủ qua giờ lâm triều còn muốn bản cung tới gọi người."

Phùng Niệm nói như vậy, ký ức Bùi Càn dần dần quay về, hình như đúng là như vậy.

"Kỳ lạ, trẫm cảm thấy mới ngủ không bao lâu, vẫn còn đang trong mộng đẹp, tại sao lại là canh giờ này rồi?"

"Nhìn Tô phi như vậy chính là một đêm không ngủ, rốt cuộc tối hôm qua người giày vò bao lâu? Trận này không phải rất mệt mỏi sao? Làm sao còn có tinh thần này?"

Trong lòng Bùi Càn thầm nói hình như cũng không náo loạn nhiều thời gian..."Có thể là gần đây quá mệt mỏi, không ngủ đủ liền không muốn thức dậy, Lý Trung Thuận đâu? Nói với các đại thần thế nào?"

Lý Trung Thuận thính tai, nghe thấy gọi hắn liền xoay người tiến vào: "Hồi Hoàng Thượng, vốn dĩ nô tài muốn nói thân thể Hoàng Thượng có bệnh nhẹ ngừng lâm triều một ngày, nhưng mà nghĩ đến thường ngày cho dù người không thoải mái cũng không bỏ lỡ, chỉ sợ nói như vậy các đại nhân nghĩ đến phương diện không tốt, dẫn tới khủng hoảng, nô tài nói đoạn thời gian gần đây người mệt mỏi quá mức không thể thức dậy vào sáng nay, mời các vị đại nhân trình lên tấu chương liền để bọn họ trở về."

Nhìn Hoàng Thượng hỏi chuyện triều đình, chủ vị đợi ở bên ngoài Chiêu Dương cung nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ Hoàng Thượng cũng không nhớ kỹ điều tối hôm qua.

Sự thật chứng minh vẫn là nàng ta vui mừng quá sớm.

Nghe nói không khiến các đại thần đau khổ chờ đợi, Bùi Càn gật đầu một cái, Lý Trung Thuận dự định đi thúc giục nước nóng gì đó, Bùi Càn không để ý mặc kệ hắn, cùng lúc đó nhìn về phía Quý phi ngồi ở mép giường bên cạnh nói: "Tối hôm qua trẫm tăng thêm phong hào cho Tô phi, gọi là Huỳnh phi."

Phùng Niệm tới đây chính là để thu hồi kỹ năng, nàng chuẩn bị rút lui, chợt nghe lời này, đầu óc ù đi. [email protected]đ/l~q+đ

"Cái gì phi? Thần thiếp nghe không hiểu."

"Huỳnh phi, Huỳnh trong đom đóm."

Phùng Niệm còn rất lờ mờ, lại hỏi: "Tại sao lại gọi cái này?"

"Ban ngày trẫm nhìn bề ngoài Tô phi xấu xí, nhưng ban đêm tắt đèn cũng không tệ lắm, đây không phải giống như đom đóm sao? Ban ngày không có gì đáng xem, tối lửa tắt đèn còn hơi xinh đẹp."

Trong group đã có mấy người cười như điên rồi, tất cả đều cảm thấy lúc này không chừng Tô phi hận không thể đổi phong hào với Náo tần, gọi là Náo phi cũng tốt hơn so với Dâm phi. [email protected]đ/l~q+đ

"Người giải thích như vậy hình như hơi có ý đó, cũng không biết Huỳnh phi có thích hay không?"

"Ái phi quá lo lắng, buổi tối hôm qua trẫm nói đến nàng ấy lập tức vui mừng, nhìn ra được thích vô cùng."

Phùng Niệm cũng không biết nên nghi ngờ phán đoán của Bùi Càn hay là phẩm vị của Huỳnh phi.

Chẳng qua không quan trọng, thật không nghĩ tới nha, chỉ mở ôn nhu hương Tô phi biến thành Huỳnh phi rồi: Thật tà mô[email protected]đ/l~q+đ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio