Tự dưng Bùi Nhược không biết nên nói gì.
Miêu Bách ở đầu kia điện thoại nhẹ nhàng thở d: “Bùi Nhược, tôi nhìn.
cô lớn lên, tôi cũng nhìn Đường Ân lớn lên! Tính cách của hai đứa rốt cuộc như: thế nào, thật ra tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai! Khi vừa bắt đầu, tôi có ý định đưa Đường Ân đến thành phố Giang, cũng có chút ý muốn tác hợp hai người! Mấy năm nay thật ra tôi đều nhìn thấy rất rõ những hành động của Đường Ân ở nhà họ Đường, không phải cậu ấy ghét cô.
chủ nhà họ Mạnh, cậu ấy ghét cuộc.
sống ở nhà họ Đường, cùng với phương thức sống còn tàn khốc này ở nhà họ Đường!” Trong lòng Bùi Nhược hơi nhộn nhạo, trong đầu nhớ lại gương mặt Đường Ân.
“Miễn là cậu ấy và cô Mạnh ở bên nhau, cuộc sống sau này sợ rằng vẫn sẽ không thể thoát khỏi quan hệ với nhà họ.
Đường! Trong lòng cậu ấy vẫn luôn muốn chống lại nhà họ Đường, muốn rời khỏi nhà họ Đường, nhưng mà nhà họ.
Đường quá lớn, hoàn toàn không phải chỗ cậu ấy muốn chạy trốn là có thể.
chạy trốn được… Cho nên, tôi bảo cô gặp cậu ấy, thật ra là muốn cô giúp cậu ấy một tay. Nếu có cô đứng sau lưng cậu ấy, cậu ấy tuyệt đối sẽ không thất bại triệt để như vậy…” Miêu Bách nhẹ nhàng nói.
Sắc mặt Bùi Nhược hơi thay đổi: “Đường Ân chắc chắn sẽ thất bại sao?” “Chín phần!” Miêu Bách im lặng một lát, là đường lui mà tôi lựa chọn cho Đường Ân! Chuyện này, cô sẽ không trách tôi chứ?” “Không đâu!” Bùi Nhược nhẹ nhàng lắc.
đầu, trong lòng thật sự không hề trách cứ suy nghĩ của Miêu Bách.
Trước đây khi Bùi Nhược và Bùi Hạc ở trại trẻ mồ côi, hoàn toàn không có ai để.
mắt đến bọn họ, nếu không vì Miêu Bách, có thể sống đến ngày hôm nay.
hay không cũng còn chưa biết được, làm sao oán trách được? Hơn nữa…
Đường Ân nhìn qua rất tốt, không quá kiêu ngạo, ở bên cạnh cũng rất thoải mái, mặc dù thật sự trở thành người lãnh đạo trực tiếp của cô ta và Bùi Hạc, hai người cũng không cảm thấy có.
chuyện gì không ổn.
“Vậy thì tốt rồi!” Miêu Bách khẽ thở dài một tiếng: “Chuyện bên đó, cô chú ý nhiều hơn một chút, tất cả đều phải để.
Đường Ân quyết định! Nếu cậu ta thật sự không lo liệu được, tôi và ông hai đã sắp xếp đường lui cho cậu ta từ lâu rồi, ít nhất cũng sẽ giúp cậu ta cả đời không lo cơm áo!” “Được!” Bùi Nhược gật đầu, không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng cúp điện thoại.
Đoàn xe trước mặt đã chạy lên đường cao tốc, cô ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn lên, quay đầu lái xe rời đi.
Áo cơm không lo sao? Bùi Nhược nhẹ nhàng nhíu mày, trong miệng phát ra tiếng rì rầm, nếu mình thật sự đứng sau lưng Đường Ân, làm sao lại chỉ có áo cơm không lo được: chứ? Khi cần đấu tranh, tuyệt đối không thể hèn nhát được, cho dù thật sự không có may mắn kia, cũng phải lấy được ba phần.
Xe chạy thẳng vào thành phố, rẽ về văn phòng luật Tây Hà.
Tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây, Đường Ân vẫn chưa biết, chỉ biết rằng lại có người ấn chuông cửa nhà mình, Viên Chỉ Am tươi cười đứng ở cửa.bg-ssp-{height:px}
Đường Ân nghiêng đầu quan sát cô ta, hơi nhíu mày lại: “Có chuyện gì?” “Không có chuyện gì thì không thể đến tìm anh sao?” Viên Chỉ Am nhìn qua có vẻ hơi tức giận, bĩu môi nói: “Ngày hôm qua ông cụ Thẩm bảo tôi đến thông báo cho anh, hy vọng anh có thể suy nghĩ thêm một chút, giúp bọn họ liên lạc với bác sĩ Steve!” “Ồ… Cũng được thôi!” Đường Ân gật đầu, chép miệng: “Nói với ông cụ, tôi chuẩn bị mở một cửa hàng đồ ngọc, bảo ông cụ đến đây trấn giữ! Nếu có hứng thú, ngày mai tôi sẽ bảo bác sĩ Steve đến đây một chuyến…” Viên Chỉ Am sửng sốt một lát: “Chuyện này…
“Nghe không hiểu à?” Đường Ân nhíu mày.
“Nghe hiểu!” Viên Chi Am gật đầu, lúng.
túng cười một tiếng, đang chuẩn bị xoay người, hai chân đột nhiên mềm nhữn.
“Này, cô làm sao vậy?” Đường Ân sửng sốt một lát, nhìn thấy thân hình Viên Chi Am đổ ra đằng sau, đi tới, vội vàng đỡ lấy, liếc mắt nhìn cô ta: “Cô… định ăn vạ à” “Gái gì…“ Viên Chỉ Am vội vàng đỡ khung cửa, có điều vẫn cọ lên người Đường Ân, quay đầu hơi tức giận nói: “Tôi bị huyết áp thấp!” “Huyết áp thấp còn đòi ra ngoài? Cô bị dở à?” Đường Ân nhíu mày đóng cửa phòng, lập tức đi lên tầng.
‘Viên Chi Am đứng ở cửa ra vào, tức giận đến mức ngực phồng lên, rất lâu sau mới thở ra một hơi thật dài, xoay người đi ra ngoài cửa.
Quay đầu liếc mắt nhìn biệt thự, Viên Chỉ Am cất bước, đi về phía đại học thành phố Giang.
“Đến rồi, đang trên đường!” Trong tai nghe của Viên Chỉ Am vang lên âm thanh rào rào, có người đang báo cáo tình hình cho cô ta.
Viên Chỉ Am gật đầu, trên mặt lập tức hiện ra một nụ cười lạnh, hôm nay đến đây không phải vì ông cụ Thẩm, tuy rằng ông cụ Thẩm quả thật có nhờ vả cô ta, nhưng mà Viên Chi Am có mục tiêu quan trọng hơn.
Mục tiêu này chính là Kỷ Du Du! Mấy ngày nay, Dương Cầm hầu như đã nói hết toàn bộ tin tức liên quan đến Đường Ân cho Viên Chỉ Am biết rồi, chuyện liên quan đến Kỷ Du Du cũng đã nói rõ ràng.
Viên Chỉ Am biết rõ, mình bị Đường Ân bắt nạt như vậy đều có quan hệ với Kỷ Du Du này. Nếu có thể đuổi Kỷ Du Du này đi, cô ta tự tin có thể vào sống trong căn biệt thự kia.
Viên Chi Am cũng không phải loại cô gái ngoan ngoãn như Kỷ Du Du, miễn là cô †a có thể vào sống trong biệt thự này, Đường Ân hoàn toàn không trốn thoát nổi bàn tay cô ta! Trong lòng tính toán như vậy, Viên Chi Am cất bước đi tới, từ đãng xa đã nhìn thấy được trên con đường trước mặt quả thật có cô gái ôm hai hộp cơm cúi thấp đầu bước đi.
Xế chiều hôm nay Kỷ Du Du không có tiết học, cho nên quay về trước, ai ngờ Đường Ân bảo cô mua cơm về, còn nói cái gì mà trừ vào tiền thuê nhà và phí điện nước.
Trong lòng Kỷ Du Du không vui, không muốn đưa tiền thì cứ việc nói thẳng, còn nói dễ nghe như vậy, còn trừ vào tiền thuê nhà. Có điều vừa nghĩ đến tối hôm qua là Đường Ân cứu mình, tâm trạng cũng khá hơn rất nhiều, tăng thêm hai quả trứng trong hộp của Đường Ân.
Một đường đi tới, nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm lộng lẫy đâm đầu đi tới, Kỷ Du Du theo bản năng tránh đường, ai ngờ khi người phụ nữ này đến gần cô, hai chân mềm nhữn, sau đó ngã xuống mặt đất.
Kỷ Du Du sợ hãi, hốt hoảng lùi về phía sau, sợ đến sắp bật khóc: ‘Ai… Cô làm sao vậy? Cô… Không phải là cô định ăn vạ đấy chứ? Tôi không có tiền, tôi còn đang nợ mấy trăm nghìn cơ…” Trong đầu Viên Chi Am nổ ầm một tiếng, suýt nữa đập đầu lên vỉa hè bên đường, hai người này là tuyệt thế từ đâu ra vậy? Cô đã từng nhìn thấy người mặc đồ công sở cao cấp như tôi chạy đến đây ăn vạ sao? “Tôi…” Viên Chi Am hơi đỏ mặt, vuốt ngực mình, hơi nhăn nhó nói: “Tôi không ăn vạ… Tôi vừa mới bị tên oan gia của tôi ép buộc trên giường nên không còn sức lực…” Kỷ Du Du nghe thấy như vậy, sắc mặt lập tức đỏ lên, có chút không biết làm sao.
Cô giúp tôi nhặt điện thoại di động lên với…” Viên Chỉ Am lộ vẻ cầu xin.
“Ờ…” Kỷ Du Du gật đầu, vội vàng nhặt điện thoại của Viên Chỉ Am lên.
“Cô có thể nhìn giúp tôi xem có bị vỡ hay.
không…” Viên Chi Am hơi ngượng ngùng nói.
Kỷ Du Du ấn lên, thấy màn hình điện thoại phát sáng, nhưng khi nhìn thấy hình nền trên màn hình điện thoại di động, trong đầu ầm một tiếng, cảm thấy trước mặt biến thành màu đen.