Dường như Viên Chi Am cũng nhìn thấy Kỷ Du Du, sắc mặt hơi thay đổi, giống như ăn vụng bị phát hiện, vội vàng cúi đầu đi vào trong xe BMW.
Sau khi lên xe, nghênh ngang rời đi Kỷ Du Du đứng tại chỗ, sắc mặt ảm đạm, nhìn vào trong biệt thự, tự nhiên không biết có nên đi vào hay không.
Nơi này thật sự khiến cô rất yên tâm, thực sự không phải yên tâm về mặt vật chất, mà là yên tâm trong tâm hồn.
Đường Ân phất tay, ngăn Bùi Hạc lại, bước từng bước một về phía Nhạc Thụy.
Sắc mặt Nhạc Thụy cũng cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Đường Ân: “Tốt nhất là anh đừng có động vào tôi…” Bốp…
Một tiếng, Đường Ân tát mạnh lên mặt anh ta, trong mắt lại hiện lên ý cười: “Tôi không động vào anh sao? Cũng được…
Nếu không thế này đi, tôi mượn lời của anh, cũng là người rất nhân từ! Vừa nãy tôi đã nói rồi, đánh bạn tôi, đánh bạn học tôi, như vậy dù sao anh cũng nên bồi thường đi chứ…” “Tôi…” Nhạc Thụy há miệng, sắc mặt thay đổi: “Tôi không biết chuyện gì xảy ra, tôi thật sự không biết… Đều là Vương Hạo, đều là thằng ranh Vương Hạo kia làm…
Đường Ân lạnh mặt, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Vương Hạo chăm chẵm.
Vương Hạo cảm thấy thân thể lạnh như băng, vội vàng thay đổi sắc mặt: “Đường Ân, thật xin lỗi, tôi thật sự không biết đây là người của anh, nếu tôi biết, cho dù có cho tôi một trăm lá gan, tôi cũng không dám động đến người của anh! Anh cho tôi một cơ hội, cầu xin anh…
Chúng ta cũng coi như không đánh không quen nhau, sau này có chuyện gì, anh cũng có thể tìm tôi…” Đường Ân đi tới, ngồi xổm xuống mặt đất, vỗ vào mặt anh ta: “Cho anh một cơ hội nữa sao? Nếu cho anh một cơ hội tôi còn có thể đi ra khỏi nơi này không.” “Anh đi… Anh cứ mặc sức thích đị thế nào thì ‘Vương Hạo vội vàng nói, gương mặt gần như mang theo vẻ cầu xin.
Bùi Hạc liếc mắt ra hiệu với thuộc hạ, đã thấy mấy người dưới tay đi tới, xách ‘Vương Hạo lên, đi ra khỏi phòng khách.
“Đừng mài! Đừng mài!” Vương Hạo khàn giọng gào thét, bởi vì anh ta biết rõ chỉ cần mình bị xách ra ngoài, sợ rằng mình không giữ được tính mạng này nữa rồi, nhìn thấy Vu Thành Quang liều mạng kêu to: “Anh Thành! Anh Thành cứu tôi với, anh Thành! Tôi là người dưới tay anh mài Tôi cầu xin anh cứu tôi với!” Vu Thành Quang cười lạnh, lùi về phía sau, ông ta hiểu rõ năng lực của mình lúc này, hoàn toàn không thể nhúng tay vào. Huống chỉ những lời nói vừa nãy của Vương Hạo đã khiến Vu Thành Quang cực kỳ đau lòng, làm sao còn giúp đỡ được nữa? Đường Ân đứng dậy, ánh mắt nhìn sang Nhạc Thụy. Anh tin tưởng thủ đoạn của Bùi Hạc chắc chắn có thể cho mình một câu trả lời thuyết phục hài lòng, nếu lần này có thể để Vương Hạo thoải mái rời đi, vậy Bùi Hạc cũng không xứng ngồi ở vị trí này.
“A…” Ngoài phòng khách vang lên từng tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, sau đó nghe thấy âm thanh xương cốt gãy nát.
Sắc mặt những người trong phòng đều thay đổi cực kỳ khó coi.
‘Vương Hạo tàn phế rồi! Trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, tình hình đã xoay chuyển bất ngờ, Vương Hạo vừa nấy còn ngông cuồng không ai sánh nổi, lúc này e rằng đã chân tay gãy nát.
Đường Ân nghiêng đầu nhìn Nhạc Thụy.
Trên xe BMW phía xa xa, Viên Chi Am đặt ống nhòm trong tay xuống, oán hận ăng: “Như thế rồi mà còn vào, tức chết “Kỷ Du Du thường ngày giả vờ làm ra bộ dạng nhu nhược, dùng để tranh thủ lòng thương hại của người khác!” Dương Cầm trên xe ngồi bên cạnh chế giễu một câu, sau đó lấy lòng nói: “Tiểu Am, trò đừng sợ, có tôi ở đây, chắc chắn sẽ giúp trò bắt được Đường Ân!” Viên Chỉ Am hừ lạnh, lái xe rời đi Kỷ Du Du vào biệt thự, cứ luôn cúi thấp đầu.
Đường Ân hơi kinh ngạc phát hiện ra cảm xúc của Kỷ Dụ Du còn sa sút hơn hôm qua rất nhiều, điều này khiến trong lòng anh mơ hồ dâng lên cảm giác không ổn.
“Sao vậy?” Đường Ân hơi chần chừ dò hỏi.
“Không… Không có gì!” Kỷ Du Du cúi đầu, xoay người đi xuống tầng.
Sắc mặt Đường Ân lập tức tối sầm, sau khi lấy điện thoại di động ra, gọi cho Ân Nhất.
Một lát sau, Đường Ân cúp điện thoại, gương mặt lạnh lùng.
Viên Chi Amt Đường Ân không ngờ được, trong thời gian hai ngày này, thế mà Kỷ Du Du lại tiếp xúc với Viên Chỉ Am! Đường Ân có thể nhìn ra được, vấn đề của Ký Du Du mấy hôm nay rất nghiêm trọng, một khi không xử lý ổn thỏa, chỉ sợ sẽ đẩy cảm xúc của cô xuống một vực thẩm khó mà vượt qua nổi. Đường Ân không muốn những cố gắng của mình thời gian qua, cứ trôi theo dòng nước như vậy, cho nên Kỷ Du Du tuyệt đối không thể gặp chuyện gì không may được.bg-ssp-{height:px}
Kỷ Du Du đã thay quần áo xong, đi xuống tầng, bước chân cực kỳ nhẹ nhàng.
Kỷ Du Du có rất nhiều quần áo, dù sao.
lần trước tốn hơn năm mươi triệu, chẳng qua bình thường khi đi học cô ta rất hiếm khi mặc những bộ kia, hầu như đều mặc quần bò và áo thể thao. Lần này mặc một chiếc váy màu đen, khí chất trên người lập tức tăng lên rất nhiều.
Đường Ân đứng dậy, kéo cổ tay Kỷ Du Dù, động tác hơi thô lö “Đợi lát nữa hãy đi thăm Đinh Huyên, cô theo tôi ra ngoài một lát trước đãi” Kỷ Du Du hoảng sợ giống như nai con bị dọa: “Đi đâu?” “Đi rồi cô sẽ biết!” Sắc mặt Đường Ân tối sầm, kéo Kỷ Du Du ra khỏi phòng, hít một hơi thật sâu, xoay người đi về phía nhà để xe.
Lần đầu tiên Kỷ Du Du nhìn thấy sắc mặt Đường Ân đáng sợ như vậy, cho nên động tác cũng trở nên cứng đờ, muốn rút tay mình ra khỏi tay Đường Ân, nhưng lại cảm giác được Đường Ân nắm rất chặt Đường Ân quay đầu lại, hung dữ lườm cô một cái, khiến Kỷ Du Du sợ đến mức.
lại cúi đầu xuống Ra khỏi cửa, vào nhà để xe.
Vương Ngạn Siêu vừa đến, hai chân như nhũn ra, lập tức ngã xuống mặt đất. Vừa nãy anh ta vẫn luôn trốn trong một căn phòng cách đây không xa, những chuyện xảy ra ở đây, thật ra anh ta đã biết từ lâu rồi, nhưng vẫn không có can đảm bước ra.
Ban đầu Vương Ngạn Siêu còn nghĩ, chỉ cần đợi mấy người Đường Ân bị đuổi đi, anh ta còn có thể ra ngoài mang Kỷ Dừ Du đi, đến lúc đó chỉ cần thuốc mê chưa hết tác dụng, anh ta vẫn còn có cơ hội ép buộc. Ai ngờ được tình hình lại thay đổi nhanh như vậy, Đường Ân lại dẫn nhiều người đến như thế.
‘Vương Ngạn Siêu bị Ân Nhất ném xuống đất một cách thô bạo, vội vàng bò dậy, gần như quỳ xuống mặt đất, có chút hốt hoảng nói với Đường Ân: “Đường Ân, cậu nghe tôi giải thích đã, cậu nghe tôi giải thích đã…” Gương mặt Đường Ân lạnh lùng: “Tay nào động vào Kỷ Du Du?” “Tôi thật sự vô cùng thích cô ấy…” Giọng nói Vương Ngạn Siêu run rẩy.
Đường Ân bước từng bước một lên, nắm chặt tóc Vương Ngạn Siêu, sắc mặt dữ tợn nói: “Ông đây hỏi anh, tay nào động vào Kỷ Du Du?” “Tôi…” Vương Ngạn Siêu bị Đường Ân dọa cho sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, thân hình không kiềm chế được run rẩy: “Tôi… Tay phải!” Đường Ân không nói hai lời, nắm chặt tay phải của Vương Ngạn Siêu, sau đó giãm mạnh lên.
“A…” Tiếng kêu rên của Vương Ngạn Siêu lập tức vang lên, từ nhỏ đến lớn anh ta chỉ biết đàn piano, chăm sóc đôi tay cực kỳ cẩn thận, giờ phút này lại bị Đường Ân dùng chân giẫm mạnh, thế mà đã giẫm gãy ba ngón tay rồi.
Đường Ân nhấc chân lên, lạnh lùng nhìn Vương Ngạn Siêu: “Tay trái đã động vào chưa?” “Tay trái…” Tinh thần Vương Ngạn Siêu hoảng hốt.
gì nhau.
Vì liên quan đến Vương Ngạn Siêu, danh tiếng của Ký Du Du ở đại học thành phố Giang quả thật đã tăng lên mấy cấp bậc, từ yên lặng không ai biết đến ban đầu, sau đó là Kỷ Du Du xấu xí, về sau lại biến thành gương mặt tuyệt trần…
Bất kể là ai cũng kiếm cho đủ đề tài.
Bây giờ những bài viết liên quan đến Kỷ Du Du đương nhiên bị người ta đẩy lên trên cùng.
Rất nhiều người bắt đầu phát hiện ra, lúc.
đó khi Kỷ Du Du ở bên hồ gần trường học, cũng được một chiếc xe Ferrari đón đi! Sau đó lại có người ở ký túc xá nói, từng có người lái Ferrari đến đón Kỷ Du Du…
Tin đồn hoàn cảnh gia đình vô cùng khá giả đã nhanh chóng lan truyền ra khắp.
trường học.
Lúc này, Đường Ân lạnh lùng dừng xe bên ngoài quảng trường Vân Đại te