Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

chương 139

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Dừng lại!” Jenny cũng kêu một tiếng.

Frank hơi ngơ ngác, khiếp sợ nhìn cảnh này.

Dụng cụ này đã được sử dụng rất lâu rồi, cũng từng trải qua rất nhiều lần thí nghiệm lâm sàng, trước giờ đều chưa từng xuất hiện tình huống này, hôm nay làm sao.

thế? Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Đường Ân sải bước đi tới, cảm thấy đầu gối đau như kim đâm, suýt chút đã lảo.

đảo ngã xuống đất. Nhưng anh vần nhanh tay nhanh mắt vặn công tắc, dụng cụ cũng lập tức tạm dừng lại.

Lúc này Thẩm Hân nhỏ gầy đã hôn mê nằm xuống sofa.

Ông cụ Thẩm và bà Thẩm sợ hãi, vội vàng ôm lấy cô bé, hốc mắt ươn ướt: “Chuyện này… chuyện gì vậy?” Sắc mặt Steve hơi khó coi, vội vàng sờ lên trán Thẩm Hân, trong mắt mang theo nghỉ ngờ.

“Các người là bác sĩ thật sao?” Bà Thẩm đã bắt đầu không vui, đứng phắt dậy: “Khi nãy còn nói có dụng cụ của các người sẽ không sao cả, còn nói khoa học kỹ thuật của các người rất xuất sắc, sao bây giờ lại thành thế này chứ?” Nét mặt Frank cũng thay đổi, không biết nói gì hơn.

“Thưa bà, xin bà đừng trách móc, chắc chắn là phân đoạn nào đó xảy ra vấn đề!” Steve vội vàng giải thích một câu: “Tôi là người của Hiệp hội điều trị Hoa Kỳ, đã nghiên cứu về bệnh bại liệt rất lâu, ở đây có giấy chứng nhận của tôi, có thể chứng minh chúng tôi không phải kẻ lừa đảo!” Bà Thẩm cầm lấy nhìn thoáng qua, cảm thấy không chắc: lắm.

Jenny vẫn luôn nhìn chằm chằm Thẩm Hân, thấy cô bé như thế thì hơi khó chịu, rút khăn giấy mình mang theo.

bên người ra, nhẹ nhàng lau đi bọt trắng cô bé nhổ ra.

“Xin cho chúng tôi thử lại lần nữa!” Ngài Steve nói.

“Cho các người thử lại lần nữa cháu gái của tôi còn sống nổi sao?” Bà Thẩm không chịu: “Lấy cái dụng cụ tệ hại đó của các người ra, bớt giả vờ phát triển ở đây đi, các người hoàn toàn không phải đang chữa bệnh, mà là đang lấy mạng người thì có!” “Chúng tôi là đang giúp đỡ bà, máy móc xảy ra vấn đề chẳng lẽ còn muốn trách chúng tôi sao?” Frank hơi tức giận.

“Khi nãy là anh nói để chúng tôi nhìn thấy sự phát triển của khoa học kỹ thuật, bây giờ lại nói dụng cụ xảy ra vấn đề?” Đường Ân cau mày: “Đây là phương pháp trong miệng các người sao?” Mặt Frank đỏ lên, trong chốc lát không nói nên lời.

“Đường Ân, tôi xin lỗi..” Steve hơi bất đắc dĩ, xòe hai tay: “Nếu không thử thì chỉ có thể quan sát biểu hiện ngày thường của cô bé thôi, tôi xin lỗi cậu vì lời của Frank khi nãy..

“Vậy cứ quan sát trước đi!” Đường Ân lên tiếng, lạnh lùng nhìn thoáng qua Frank, anh cũng sợ những người này còn gây ra chuyện gì nữa. Tuy thái độ của Steve rất tốt, tay nghề cũng cao siêu, nhưng tình trạng bệnh trên người Thẩm Hâm quá kỳ lạ, khiến anh cũng không dám chắc chắn.

“Được thôi!” Steve nhún vai.

“Vậy ở lại trước đã!” Ông cụ Thẩm vẫn chưa hết hy vọng, cười gượng: “Mọi người ở đâu?” “Tôi có nhà ở Vườn Hoa Ven Hồ, có thể ở lại đó trước!” Viên Chi Am vội vàng đứng dậy, nói như đang giành công.

“Được!” Steve cũng gật đầu đồng ý.

Đường Ân nhìn ông cụ Thẩm, hơi gật đầu: “Cho bác sĩ Steve quan sát một khoảng thời gian trước đã, nếu thật sự không có vấn đề gì chắc chắn sẽ chữa bệnh cho cháu ông! Ông phải có lòng tin, dù sao bác sĩ Steve cũng.

là chuyên gia nổi tiếng toàn cầu về lĩnh vực này!” “Được! Được!” Ông cụ Thẩm gật đầu không nói gì.

Frank và .Jenny cũng không dễ chịu, dù sao khi nấy bọn họ mạnh miệng như thế, bây giờ lại ra thế này, thật sự khiến bọn họ hơi nhụt chí.

‘Viên Chi Am dẫn mọi người ra khỏi mình.

ệt thự, đi tới nhà “Đường Ân… hình như chuyện này hơi khó giải quyết, tôi phải quan sát nhiều hơn!” Steve chần chừ nói: “Chuyện này cũng có lợi ích rất lớn với việc nghiên cứu bệnh bệnh bại liệt của tôi, tôi nghĩ cậu sẽ tin tôi!” “Vậy thì tốt, nếu không tôi cần phải suy nghĩ lại có nên tiếp tục đầu tư tiền vốn cho phòng thí nghiệm của ông bên kia hay không!” Đường Ân gật đầu, trong lòng hơi bất mãn.

“Không thành vấn đề, cậu cứ yên tâm!” Steve nở nụ cười.

Căn nhà của Viên Chi Am ở Vườn Hoa Ven Hồ còn rộng hơn của ông cụ Thẩm một chút, bình thường cũng không ở lại, cho nên nơi này có hơi quạnh quẽ.

Đường Ân đi vào nhìn thoáng qua, cảm thấy khá hài lòng.bg-ssp-{height:px}

“Đường Ân, chân của anh bị thương sao?”.Jenny để hành lý xuống, nhìn Đường Ân với ánh mắt áy náy, đoán chừng chuyện khi nãy đã mang đến ảnh hưởng rất lớn với cô gái nước ngoài này.

“Mấy ngày trước xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, thật ra cũng không sao cả!” Đường Ân cười.

“Ồ, tôi ở Mỹ còn học cả khoa ngoại nữa, nếu anh không ngại, tôi nghĩ tôi có thể khám giúp anh..” Trên mặt .Jenny vẫn mang theo vẻ tự tin.

Anh hơi sửng sốt, không ngờ cô gái nước ngoài này còn nhiệt tình như thế.

Cô gái này cũng xinh xắn, chừng mười tám mười chín tuổi, đang trong độ tuổi thanh xuân đầy sức sống. Hơn nữa cô gái nước ngoài dậy thì khá sớm, vóc dáng của cô ta đã không thua gì Viên Chi Am, thậm chí nhìn còn cao.

hơn một chút.

“Cũng được!” Đường Ân gật đầu, thầm nghĩ nếu là học trò của Steve chắc sẽ không có vấn đề gì về y thuật, bèn dứt khoát xắn ống quần của mình lên, ngồi xuống sofa.

enny ngồi xổm xuống, đến gần đầu gối của anh, vẻ mặt khoa trương: “Oh my god… Sao có thể như thế chứ?” “Rất nghiêm trọng à?” Đường Ân ngẩn người.

“Rất nghiêm trọng!” Cô ta nói lại, vừa bóp đầu gối của anh vừa nhìn anh: “Cảm thấy thế nào?” Đường Ân cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy cảnh xuân gì đó qua cổ áo, vừa định nói thấy hơi lớn, đầu gối lại truyền đến cảm giác đau đớn thấu tim.

“Ui..” Đường Ân hít một hơi khí lạnh.

“Đường Ân, đầu gối của anh có vấn đề rất lớn, nếu còn không trị liệu sẽ để lại di chứng, có thể khiến anh bị tàn tật nghiêm trọng!” Jenny đứng lên, khó tin nhìn anh.

Đường Ân hơi sửng sốt, cũng thầm thấy lo lắng. Cái chân này là bất ngờ bị thương khi đánh nhau với Doấn Ngang, nhưng anh không ngờ nó lại nghiêm trọng như thế.

“Tin tôi đi, tuy khoa ngoại chỉ là khoa phụ của tôi, nhưng cũng rất xuất sắc!” .Jenny gật đầu với anh.

Đường Ân cũng gật đầu, từ từ đứng lên.

Viên Chi Am đi xuống từ trên lầu.

“Về thôi!” Đường Ân nói.

“Đường Ân, nếu anh không muốn tin lời của tôi, tối nay tôi có thể thống kê lại tình trạng bệnh giúp anh, ngày mai cho anh một kế hoạch chữa bệnh!” Jenny chân thành nhìn anh.

“Được!” Đường Ân cười gật đầu.

‘Viên Chi Am không biết xảy ra chuyện gì, cô ta chỉ biết anh bị thương, chứ cũng không biết tình trạng vết thương thế nào.

“Đi thôi!” “Ừm!” Cô ta vội tiến lên ôm lấy tay Đường Ân, dáng vẻ như chim nhỏ nép vào người vậy.

Anh bực bội đẩy cô ta ra, tự mình đi ra ngoài.

Mặt Viên Chi Am đỏ lên, lại đi lên theo, vẫn mặt dày mày dạn kéo tay anh.

Đường Ân nghiêng đầu, hít sâu một hơi: “Con mẹ nó, cô đúng là bị điên mà..” Viên Chỉ Am đỏ mặt đưa anh lên xe, không dám dây dưa thêm nữa.

Lúc xe chạy đến bệnh viện, sắc trời đã tối đen.

Đường Ân lên lầu, mới đẩy cửa phòng bệnh của mình ra đã lập tức chấn động.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio