Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Diệu Tổ nghe lời nói của trưởng phòng Dương, cảm thấy toàn thân phát lạnh: “Trưởng phòng Dương, thật xin lỗi, tôi không biết Đường Ân là người thân của ông, bây giờ tôi lập tức đi xử lý chuyện này!”

“Trần Diệu Tổ, ông có biết ông đang nói cái gì không? Nếu người thân của tôi làm ra chuyện như vậy, tôi sẽ thiên vị sao? Nếu là người thân của tôi, vậy chuyện này dễ xử lý rồi, ông có biết bây giờ ông đang đắc tội với ai không?”

Trưởng phòng Dương càng nghe càng tức giận, từ bên kia phát ra tiếng gào thét giận dữ: “Trường học các ông còn đòi xin xây dựng mở rộng nữa không? Mẹ nó, người ta giúp trường học các ông xây xong thư viện, xây xong sân vận động, thế mà ông lại muốn đuổi người cút xéo à?”

Sắc mặt Trần Diệu Tổ trắng bệch: “Chuyện này… Sao chuyện này có thể xảy ra được? Quyên góp cho trường học không phải là tập đoàn Trung Ân sao?” “Bây giờ tôi không muốn nói nhảm với ông nữa, tốt nhất ông lập tức đi ngăn lại cho tôi, đừng để cho sinh viên kia rời đi, cũng đừng để cho sinh viên kia xảy ra chuyện gì! Tôi sẽ đến đó ngay đây, đợi sau khi tôi đến, tất cả mọi chuyện sẽ do tôi giải quyết!” Trưởng phòng Dương lớn tiếng rống lên giận dữ, cúp điện thoại.

Cả người Trần Diệu Tổ mềm nhữn dựa vào ghế, cảm thấy hai mắt có sao vàng bay vòng quanh.

Sao có thể như vậy chứ? Sinh viên kia có quan hệ với tập đoàn Trung Ân sao? Không thể nào! Ông ta hiểu rõ tập đoàn Trung Ân! Tổng giám đốc của tập đoàn Trung Ân tên là Bùi Hạc, là một người hơn ba mươi tuổi, đến bây giờ còn chưa lập gia đình, làm sao lại là người của tập đoàn Trung Ân được chứ? Nếu đã không phải là người của tập đoàn của Trung Ân, vậy rốt cuộc thì sinh viên này có bối cảnh như thế nào chứ? Nghĩ đến đây, Trần Diệu Tổ vội vàng tỉnh táo lại, chạy ra ngoài cửa.

Chuyện này tuyệt đối không thể để cho Trương Đình làm xong được, nếu không chức vị hiệu trưởng này của ông ta e rằng sẽ kết thúc thật mất! Vừa mới lao ra khỏi cửa, điện thoại di động của ông ta lại vang lên lần nữa.

Trong lòng Trần Diệu Tổ giật mình, vội vàng nhận cuộc gọi: “Phó thị trưởng Vương…” “Hiệu trưởng Trần, tôi nghe nói trường học các ông có sinh viên tên là Đường Ân, các ông đang định đuổi học cậu ta, đúng không?” Mặc dù phó thị trưởng Vương không hề nổi giận nhưng giọng nói lại cực kỳ lạnh lùng.

“Vâng…” Trần Diệu Tổ đáp lời.

“Rốt cuộc ông đang nghĩ cái gì vậy? Đã điều tra rõ ràng chuyện này chưa mà đã muốn đuổi học người ta rồi?” Trần Diệu Tổ kinh ngạc từ tận đáy lòng, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.

Tại sao sinh viên này lại còn kinh động đến cả phó thị trưởng nữa vậy? “Phó thị trưởng Vương, tôi sẽ đi điều tra rõ ngay, sẽ cho ông một lời giải thích hợp lý!” “Nếu chuyện này xử lý không tốt thì ông cũng không cần ngồi chức hiệu trưởng này nữa đâu!” Trần Diệu Tổ chấn động trong lòng, nhưng phía đối diện phó thị trưởng Vương đã cúp điện thoại, điều này khiến trong lòng ông ta càng thêm hoảng hốt, ba chân bốn cẳng chạy về phía phòng bảo vệ.

Rốt cuộc con rùa Trương Đình này chọc nhầm ai vậy? Vừa mới chạy xuống dưới tầng, chuông điện thoại di động lại vang lên.

Trần Diệu Tổ cầm điện thoại di động lên, ánh mắt gần như biến thành màu đen đến nơi rồi: “Cục trưởng Lâm, sao ông lại có thời gian gọi điện thoại đến vậy?” “Hiệu trưởng Trần, tôi nhận được tố giác, đại học các ông có vấn đề vu oan cho sinh viên! Thân phận sinh viên này không đơn giản, tôi sẽ đích thân xử lý chuyện này, bây giờ đang trên đường chạy đến, hy vọng ông đừng để cho sinh viên này xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn!” “Được! Được!” Trần Diệu Tổ liên tục gật đầu, bước vội đôi chân già nua của mình tiếp tục chạy thẳng về phía phòng bảo vệ.

Xong rồi! Lần này xong đời rồi! Đầu tiên là trưởng phòng Dương của phòng giáo vụ gọi điện thoại đến, sau đó là phó thị trưởng Vương, cuối cùng là cục trưởng Lâm của cục cảnh sát! Rốt cuộc cậu sinh viên này có bối cảnh thế nào, tại sao lại ngay lập tức ảnh hưởng đến nhiều người như vậy được? Trong lòng Trần Diệu Tổ thầm oán giận, vừa chạy đến cửa phòng bảo vệ đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng gào thét ầm ï của Trương Đình.

“Đường Ân, cậu đừng mơ tưởng nữa! Dựa vào hoàn cảnh gia đình cậu mà nói, cậu làm ra chuyện như vậy cũng hợp tình hợp lý thôi!” Toàn bộ hành lang đều có thể nghe thấy giọng nói của Trương Đình.

“Đúng, Đường Ân ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề, nhìn thấy ví tiền của người khác, làm sao có thể kiềm chế được chứ? Hơn nữa em nghe bạn gái cũ của cậu ta nói, mấy ngày lễ của phụ nữ cậu ta cũng không có tiền chuẩn bị quà tặng, nghèo đến mức quần áo còn chẳng tắm giặt được…’ Lâm Sở Sở khóc sướt mướt nói.

“Cút ra khỏi trường học của chúng tôi!” Trương Đình chỉ ra ngoài cửa.

Đường Ân xụi lơ ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm cảnh tượng này, cảm thấy trái tim có chút lạnh lẽo.

Chẳng lẽ nghèo thì cũng sẽ hèn hay sao? Chẳng lẽ nghèo thì sẽ ăn trộm ví tiền của người khác hay sao? Chẳng lẽ nghèo nhất định phải chịu người ta vu oan hay sao? “Ranh con, nói cậu đấy, mau mau cút đi…” Lý Minh thấy Đường Ân không động đậy, nắm chặt cổ áo của anh: “Còn định ì ra ở đây nữa à? Cậu không thể cậu đã bị đuổi học rồi sao? Bây giờ cút ra ngoài cho tôi!” Đường Ân bị Lý Minh kéo đứng dậy khỏi ghế, thân hình hơi lảo đảo.bg-ssp-{height:px}

“Cút ngay, đồ cặn bã!” Chủ nhiệm Trương chỉ ra ngoài cửa.

Đường Ân hít sâu một hơi, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn bọn họ: “Là ông bảo tôi đi đấy nhé…” “Cút! Chính Trương Đình tôi bảo cậu đi đấy, cậu có thể làm gì được nào? Chẳng lẽ còn định ăn trộm ví tiền của Trương Đình tôi à?” Trương Đình chỉ ra ngoài cửa: ‘Đại học ngoại ngữ thành phố Giang chúng tôi không có loại sinh viên như cậu, cút nhanh lên…” Đường Ân xoay người lại, ánh mắt lướt qua gương mặt đang khóc sướt mướt của Lâm Sở Sở, tức giận từ tận đáy lòng đã không có cách nào khống chế được nữa.

Lâm Sở Sở nhìn thấy Đường Ân đi ra ngoài, vội vàng sợ đến mức lùi về phía sau hai bước, làm ra bộ dạng hoảng sợ hết hồn.

Đường Ân cười lạnh một tiếng, ánh mắt quét qua, cũng không nhìn thấy Vương Nhụy và Dương Lâm Phong, có lẽ hai người kia đã quay về lớp học rồi.

Đi thôi! Hôm nay bước ra khỏi nơi này, ngày mai nhất định sẽ quay về! Mối thù hôm nay, nỗi oan uổng hôm nay, tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được! “Đi, đi nhanh lên…” Lý Minh đẩy Đường Ân.

Thân hình Đường Ân lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống mặt đất.

“Càn quấy, các ông định làm gì hả? Nhìn bộ dạng bây giờ của các ông xem, có còn chút dáng vẻ của tấm gương sáng cho người khác hay không?” Trần Diệu Tổ cuối cùng cũng chạy đến, một tay chỉ vào Trương Đình: “Ai cho ông vu oan cho sinh viên hả?” Trương Đình sửng sốt một lát: “Hiệu trưởng Trần, vừa nấy đã nói với ông tồi…

“Ông nói với ai? Hả? Trương Đình, có phải ông cảm thấy ông có người nhà ở phòng giáo vụ, cho nên không cần để ai vào mắt nữa có đúng không, sinh viên trong trường học mà ông cũng dám vu oan sao?” Trần Diệu Tổ to tiếng gào thét.

Sắc mặt Trương Đình có chút không tốt, nghe thấy lời nói của Trần Diệu Tổ, sắc mặt lập tức lạnh đi: “Hiệu trưởng Trần, ông nói như vậy là có ý gì? Anh họ tôi ở phòng giáo vụ, nhưng cho đến bây giờ chưa từng ép buộc ông chuyện gì, hôm nay ông lại muốn trở mặt với tôi chỉ vì một sinh viên sao?” “Trương Đình, tôi nói cho ông biết, trường hợp không phải là nơi để ông không tuân thủ pháp luật, ông đừng tưởng rằng có thể một tay che trời…” Trần Diệu Tổ rống lên giận dữ, kéo Đường Ân lại.

Khóe miệng Đường Ân nợ nụ cười lạnh lùng, liếc mắt nhìn hiệu trưởng Trần này, biết rõ Bùi Nhược sắp đến rồi, nếu không hiệu trưởng Trần cũng sẽ không trở mặt với Trương Đình.

“Hiệu trưởng Trần, ông làm như vậy thì tôi cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho anh họ tôi…” Trương Đình hừ lạnh: “Vốn dĩ còn muốn ông được vinh quang đến tận lúc về hưu, tôi mới tiếp nhận lại vị trí của ông, không ngờ được ông lại không biết thời thế gì như vậy…

“Ông…” Trần Diệu Tổ tức giận đến mức Cổ tay run rẩy.

“Lý Minh, đuổi Đường Ân ra ngoài cho tôi, tôi xem hôm nay ai dám ngăn cản…” Trương Đình chỉ ra ngoài cửa.

“Ai dám đuổi Đường Ân ra ngoài?” Lúc này, cửa phòng bảo vệ rầm một tiếng bị người ta dùng chân đá văng ra.

Một người phụ nữ dáng người có lồi có lõm, trên sống mũi gác một cặp mắt kính gọng vàng, vội vàng bước vào.

Mấy người đều hơi sững sờ, chỉ có Đường Ân nở nụ cười.

Bùi Nhược bước vào nhìn thoáng qua một vòng, nhìn thấy vết máu trên khóe miệng Đường Ân, sắc mặt trở nên vô cùng lạnh lùng, giọng nói lạnh đến thấu xương: “Là ai đánh? Tôi đếm đến ba, lập tức đứng ra đây cho tôi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio