Sau khi nói xong câu này, Bùi Hạc lập tức ngơ ngác.
Khi mới gửi tin nhắn, có lẽ Đường Ân đang ở bệnh viện, sao chỉ chốc lát đã không ở đây nữa rồi? “Thật ngại quá, cô kiểm tra cẩn thận giúp tôi một chút, có lẽ cậu Đường Ân có ở đây!” Bùi Hạc cố hết sức khiến giọng điệu của mình trở nên hoà nhã.
“Đã nói không có ở đây rồi, rốt cuộc là anh muốn làm gì?” Tô Lệ nổi giận, ném tài liệu trên tay lên bàn: “Ở đây là bệnh viện, là phòng bệnh VỊP, anh cho rằng đây là nhà của anh hả, ai cũng vào được sao?” Sắc mặt Bùi Hạc u ám, nhìn quần áo trên người mình, dường như hiểu ra, vẻ mặt lạnh lùng, không còn sự ôn hoà như khi nãy nữa.
“Cậu Đường Ân không có ở đây đúng không?” “Có phải anh bị bệnh không hả? Tôi đã nói chỗ tôi hoàn toàn không có người tên Đường Ân mà… Tô Lệ rống lên với Bùi Hạc.
Anh ta lập tức nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt hơn rất nhiều. Thân là nhà kinh doanh xuất sắc nhất thành phố Giang, sao người bình thường có thể gào thét lung túng được? Tuy ăn mặc đơn giản một chút, nhưng khí thế trên người vân còn đó, hơn nữa khi cau mày cũng khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
Tô Lệ nhìn Bùi Hạc, bị khí thế của anh ta doạ sợ, nhưng nghĩ đến cách ăn mặc của người này thì lại cười lạnh xoay người.
Bùi Hạc lấy điện thoại của mình ra, gọi cho một số.
“Chuyện gì thế? Sao anh lại nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho tôi thế?” Đầu bên kia vang lên giọng nói nam tính ôn hoà.
“Tôi đang ở phòng bệnh VỊP của bệnh viện các anh, anh tới đây một lát!” Bùi Hạc đè nén cơn giận của mình.
“Được, tôi qua ngay!” Từ Cương gật đầu, đáp một tiếng.
Bùi Hạc đứng lên, vừa định tìm một chỗ ngồi thì Tô Lệ chợt lạnh lùng ngẩng đầu lên, trợn mắt xem thường: “Gọi điện thoại tìm người hả? Tôi đã nói với anh rồi, đây là phòng bệnh VIP, không phải người bình thường có thể đến được, cho dù anh có tìm nhân viên công tác của bệnh viện, tôi cũng sẽ không cho anh vào! Ra chỗ thang bộ đứng đợi đi, tôi xem thử anh có thể gọi được loại người gì tới…” Bùi Hạc thấy cảnh này thì nở nụ cười châm chọc, thật sự xoay người đi ra chỗ thang bộ.
Tô Lệ cười mỉa mai, quay đầu nhìn sang một bên.
“Chị Tô Lệ, em cảm thấy anh ta rất giống một người…” “Ai?” Tô Lệ liếc Bùi Hạc một cái, bu môi.
“Chị có phát hiện anh ta giống thương nhân trẻ tuổi Bùi Hạc của thành phố Giang chúng ta không? Hình như em từng thấy trên báo rồi, thật sự là giống anh ta như đúc!” Y tá nhỏ bên cạnh hơi sỉ mê nói: “Đầu lạnh lùng như thế đấy!” “Xi!” Tô Lệ cười lạnh một tiếng, liếc qua: “Sao có thể là Bùi Hạc được? Bùi Hạc người ta có tiền biết bao nhiêu, sẽ ăn mặc như kia rồi tới bệnh viện của chúng ta à? Hơn nữa, Bùi Hạc có thể quen biết tên Đường Ân kia ư? Cô nhìn Đường Ân kia đi, nghèo đến bán hàng rong luôn rồi, có thể quen biết nhân vật lớn như Bùi Hạc không?” Y tá nhỏ ngẫm nghĩ, cảm thấy Tô Lệ nói cũng đúng! Bùi Hạc là thân phận gì chứ, sao có thể sẽ đến tìm Đường Ân được? Lúc này, cửa thang máy kêu ting một tiếng rồi mở ra, Từ Cương đi ra từ bên trong, nhìn thoáng.qua hành lang, phát hiện không hề có người thì xoay qua nhìn Tô Lệ: “Khi nấy có người ở đây không? Một người rất cao to, sắc mặt lạnh lùng ấy!” “Phó viện trưởng Từ, khi nãy… hình như là có người ở đây!” Tô Lệ lập tức ngơ ngác, sắc mặt cũng thay đổi.
“Người đâu?” Từ Cương nhíu mày hỏi.
“Hình… hình như là ở chỗ thang bộ…” Sắc mặt Tô Lệ không được tốt lắm, cô ta vốn tưởng người kia gọi điện thoại nhiều nhất cũng chỉ kêu một đồng nghiệp của bệnh viện đến, nhưng tuyệt đối không ngờ người kia lại tìm Phó viện trưởng Từ! Lúc này, Tô Lệ cảm thấy đầu mình đang kêu lên ong ong, miệng lưỡi cũng không lưu loát nữa, suýt ngã xuống đất.bg-ssp-{height:px}
Nếu là đồng nghiệp trong bệnh viện, cô ta là y tá trưởng của phòng bệnh VỊP cũng sẽ không thèm nể mặt. Nhưng phó viện trưởng Từ này lại khác, người ta là người đặc biệt quản lý phòng bệnh VỊP đấy! Sao người kia có thể tìm phó viện trưởng Từ đến đây được? Anh ta là ai chứ? Sao có thể quen được phó viện trưởng Từ? Phó viện trưởng Từ đặc biệt chạy tới đây thật sự là vì tìm anh ta sao? “Sao lại để người ta đứng chỗ thang bộ?” Từ Cương có chút bất mãn.
Tô Lệ gượng cười một tiếng: “Ở đây… ở đây không phải phòng bệnh VIP sao, tôi cảm thấy không phải ai cũng có thể vào được, cho nên bảo anh ta ra ngoài đó!” “Đầu óc của cô bị nước vào hả? Bảo người ta ra chỗ thang bộ đợi? Cô có biết anh ta là ai không?” Từ Cương nghe nói thế lập tức nổi giận, chỉ vào Tô Lệ: “Tôi thấy chắc là cô không muốn làm nữa rồi, nếu không muốn làm thì cút sớm một chút cho tôi…” Người Tô Lệ run lên, hốc mắt chan chứa nước mắt uất ức. Cô ta cảm thấy mình cũng không làm sai cái gì, đây vốn là phòng bệnh VIP, không phải người bình thường có thể vào được.
“Đi tìm về ngay cho tôi, xin lỗi người ta cho đàng hoàng! Nếu anh Bùi Hạc tức giận, ngày mai cô cũng không cần đi làm nữa, thích cút đi đâu thì cút đi!” Từ Cương kéo cà vạt của mình, hoàn toàn không thể kiềm nén được lửa giận.
‘Tô Lệ khiếp sợ đứng đực ra, đầu kêu ong ong.
Bùi Hạc! Người này thật sự là Bùi Hạc ư? Làm sao có thể.
‘Tô Lệ không kịp nghĩ gì nhiều, vội vàng xông ra ngoài, đi thẳng đến chỗ thang bộ.
Đi tới đầu thang bộ rồi, Tô Lệ lập tức cứng đờ ra.
Không có ở đây! Hoàn toàn không có ai ở đây! Anh Bùi Hạc đi rồi sao? Tô Lệ cảm thấy mình cực kỳ uất ức, nước mắt lập tức chảy xuống, xoay người trở về hành lang: “Phó viện trưởng, anh Bùi Hạc…” “Bùi Hạc đâu?” Từ Cương gầm lên, bước nhanh tới, nhìn thấy cầu thang bộ vắng tanh, khuôn mặt lập tức đỏ gay lên.
Trong đầu Tô Lệ xuất hiện một suy nghĩ: “Chắc Bùi Hạc đến phòng bệnh của Kỷ Du Du rồi, khi nãy anh Bùi Hạc nói với tôi là anh ấy đến đây tìm Đường Ân! Tôi…
“Cô chờ đó, lát nữa cho cô biết tay…” Từ Cương căm giận chỉ vào trán Tô Lệ, xoay người bước nhanh tới phòng bệnh của Kỷ Du Du.
Tô Lệ khóc oà lên, vội vàng đi theo sau Từ Cương đến phòng bệnh của Kỷ Du Du. Nếu người đó thật sự là anh Bùi Hạc, cô ta dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra mình sẽ đối mặt với kết quả gì.
Anh Bùi Hạc! Đó chính là nhà kinh doanh có tương lai nhất thành phố này, con rùa vàng có triển vọng nhất lại bị cô ta đuổi đi? Lúc này, Tô Lệ thậm chí còn muốn tìm một cái lỗ để chui vào, không muốn ở lại nơi này thêm nữa.
Từ Cương vội vàng đến phòng bệnh của Kỷ Du Du, sau đó dừng chân lại, quay đầu hậm hực nhìn Tô Lệ, lúc này mới hít sâu một hơi khiến tâm trạng của mình ổn định hơn, nhẹ nhàng gõ cửa phòng bệnh.
“Vào đi!” Bên trong vang lên giọng nói của Đường Ân.
Từ Cương chỉnh lại cà vạt, sau đó kéo cửa phòng bệnh ra, mọi thứ trước mắt khiến anh ta kinh ngạc đến ngơ ngác.