Ta Không Làm Thiếp

chương 33: chương 33

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giờ Mẹo một khắc, nắng sớm le lói, ban mai vươn mình.

Bùi Thận thong thả tỉnh lại, thấy bức thủy mặc núi non trên đỉnh màn, những tảng đá lớn sắc bén như rìu, tùng trúc mọc đan xen, Bùi Thận nhìn tới ngó lui bình phẩm giá trị, tay nghề thợ vẽ.

Y xem chán chê mới nghiêng người qua, thấy mái tóc đen tuyền của Thẩm Lan xõa dài như thác chảy, má phấn trắng tuyết nhuộm chút hồng hồng, cánh tay ngọc ngà tì lên gối, tựa Dương Quý phi đang say giấc, như đóa hải đường chợp mắt vào mùa xuân.

Nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều này của nàng, Bùi Thận khẽ hắng giọng, thò tay định vuốt ve ngón tay mảnh khảnh của nàng, vừa sáp lại gần thì Thẩm Lan bỗng mở mắt, nhìn y chằm chằm: “Làm gì vậy?”

Bùi Thận trơ mặt cười cười, lại húng hắng một tiếng: “Đến giờ dậy rồi.”

Màn vây lớp lớp, nắng chiếu mơ màng, Thẩm Lan lười biếng hỏi: “Thuốc tránh thai đâu?”

Bùi Thận hơi giật mình, ngưng cười sầm mặt: “Nói bậy bạ gì đó?!”

“Chẳng lẽ ngài muốn con trai trưởng sẽ là con thứ sao?” Thẩm Lan từ tốn nói.

Thẩm Lan cười khẽ, con người của Bùi Thận, y tự ban thuốc tránh thai cho nàng thì được.

Nhưng nếu là bản thân Thẩm Lan tự chủ động đề cập, Bùi Thận lại không hài lòng.

Bùi Thận nhíu mày nhìn nàng, dù lòng không vui nhưng cũng biết nàng nói đúng.

Con trai trưởng mà lại là con thứ, thường là gốc rễ tai họa trong gia đình, tất nhiên y sẽ không làm rối loạn lễ pháp cương thường.

Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Nhưng lý trí là lý trí, thấy nàng mặt mũi bình tĩnh, hơi có chút tùy tiện bất cần, Bùi Thận lại không nhịn được buồn bực, nàng ngay cả trinh tiết mà nữ tử coi trọng nhất cũng không thèm để bụng, quả thật là thứ lả lơi ong bướm, lá gió cành chim, ngả ngớn không đoan chính.

Bùi Thận hậm hực trong lòng, sầm mặt đứng dậy, hô nha hoàn bưng thuốc tránh thai đến.

Nha hoàn kia chừng mười bốn mười lăm, đã là tuổi bắt đầu hiểu chuyện, bưng chén gốm hoa văn con cá tiến vào, thấy quần áo vương vãi lung tung từ trên giường xuống dưới đất, mặt mũi đỏ lên.

Sau những lớp màn chằng chịt bỗng có đôi bàn tay tuyết trắng vươn ra,

Rèm châu cuốn, một mỹ nhân,

Bùi ngùi ngồi lặng đương nhăn mày ngài (1)

Nha hoàn ngơ ngẩn nhìn, thấy cánh tay Thẩm Lan vươn ra trắng tuyết như bạch ngọc, xương khớp cân đối như cành quỳnh, chỉ tiếc bên trên lấm tấm vết đỏ, nha hoàn đỏ mặt, cuống quít cúi đầu nâng chén, không dám nhìn nữa.

Thẩm Lan nhận lấy, mùi cay nồng của thuốc ập vào mặt, nàng bình tĩnh uống cạn một hơi, mặc vị đắng nghét trôi thẳng vào lòng.

“Cảm ơn.” Thẩm Lan trả lại chén cho nàng.

Bùi Thận cầm một viên mơ chua, lại gần đút cho Thẩm Lan, nghe vậy cười nói: “Cô cảm ơn nàng làm gì? Thuốc là ta sai người nấu, nàng chỉ là bưng lại đây thôi.”

Thẩm Lan cũng không vùng vằng với thân thể của mình làm gì, không do dự ngậm lấy viên mơ chua giải đắng, hàm hồ nói: “Nàng là người, ta cũng là người, nàng bưng thuốc tới cho ta, nói một câu cảm ơn cũng đúng lý hợp tình thôi.”

Bùi Thận cười nhạo: “Chớ nói bậy.

Nàng là nô tỳ, cô đâu phải?”

Thẩm Lan không đổi sắc mặt, ngẩng đầu cười thờ ơ: “Sao vậy? Gia muốn chính thức nạp ta rồi sao?”

Bùi Thận nghe vậy bỗng hơi ngại ngùng.

Lòng Thẩm Lan phẳng lặng không gợn sóng, cũng chẳng hề thấy thất vọng, chỉ nghĩ như vậy cũng tốt.

Nếu nạp thiếp phải viết giấy khế ước nạp thiếp chính thức, nhưng thiếp cũng là hàng hóa có thể mua đi bán lại được.

Nàng vất vả ngược xuôi mới có được lương tịch, nếu ký kế ước nạp thiếp, tương đương tự trói chân mình, vì hậu quả của thiếp bỏ trốn còn thảm thiết hơn nô tịch bỏ trốn nhiều.

Hiện giờ nàng nhìn như lưng chừng, không phải chủ tử, cũng chẳng phải đầy tớ, kỳ thật vẫn mang lương tịch, đây mới là tốt nhất.

Chỉ có Bùi Thận thấy vẻ mặt nàng lạnh nhạt, trịnh trọng hứa hẹn: “Cô cứ yên tâm, đợi hai ba năm sau thành hôn rồi, ta sẽ chính thức nạp cô theo lễ nghi.”

Thẩm Lan không tỏ ý kiến, tùy ý nói: “Đi lấy cho ta bộ quần áo tới đây.”

Bùi Thận sửng sốt, nhướng mày: “Bảo ta đi lấy cho cô?”

Thẩm Lan đốp lại: “Sao vậy? Mới lấy tới tay đã muốn vứt như giày rách rồi sao?” Nếu thật vậy thì đúng là ngược đời.

Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Bùi Thận bị nàng chặn họng, buồn bực nói: “Ta xưa nay biết cô tính tình bướng bỉnh khó chiều, nhưng ngày xưa tốt xấu cũng luôn giả vờ, mặt mũi lúc nào cũng ngoan ngoãn dạ vâng.

Sao hôm nay lại trở nên kiêu ngạo như vậy?” Nhăn nhó với y cả buổi sáng.

Thẩm Lan chỉ thiếu nửa ngày đã có thể trốn thoát, vậy mà lại bị y túm về, phẫn nộ trong lòng dĩ nhiên không thể để y sống suôn sẻ, thế là nàng lại học theo bộ dạng cũ, cụp mi rũ mắt giống mọi ngày: “Ngày xưa ta là nha hoàn, ngài là chủ, ta tất nhiên phải vâng dạ nghe lời.

Hiện giờ ta cũng coi như là từng ngủ chung giường với chủ, giá trị con người đã khác xưa, tánh nết kiêu căng cũng là lẽ thường.”

Bùi Thận lớn chừng này, còn chưa gặp ai dám châm chọc y như vậy, nghe thế cũng lạnh mặt cười chê: “Cô vốn cũng là xuất thân ngựa gầy Dương Châu, giá trị con người đến mấy ngàn lượng bạc, xác thực sang quý.”

Thẩm Lan đâu hề bận tâm xuất thân nơi nào, mỉm cười nói: “Gia đã là quan to nhị phẩm, lại là quý tộc mấy đời liên tiếp, mấy vạn lượng bạc trong mắt ngài cũng chẳng là thá gì, vậy mà phải ngủ chung với người chỉ trị giá mấy ngàn lượng bạc như ta, quả là khiến Gia thiệt thòi.”

Bùi Thận bị nàng chọc tức đến khó thở, biết nàng xưa nay mồm miệng nhanh nhảu, năm đó vừa gặp đã dám dối gạt hai lần, có thể thấy miệng lưỡi sắc bén cỡ nào.

Bùi Thận giận dữ trong lòng, chỉ nhìn chằm chằm nàng không nói lời nào.

Thẩm Lan bị y nhìn đến độ không hiểu nổi, đang nghi ngờ Bùi Thận muốn tính toán gì, y lại bỗng nhiên thu hồi vẻ giận dữ, mím môi nở nụ cười, phất tay áo rời đi.

Thẩm Lan hơi giật mình, nhưng chỉ cho rằng kế của mình phát huy tác dụng khích y bỏ đi.

Nàng ngã đầu ngủ bù, tối hôm qua bị lăn qua lộn lại, giờ ngủ nhiều thêm chút, bù đắp tinh thần bị hao tổn mấy ngày qua.

Dù sao đi nữa, nuôi thân thể cho tốt mới là quan trọng nhất.

Thân thể khỏe mạnh, mới tính tới chuyện tương lai.

Bùi Thận ra khỏi phòng chính, thấy trong viện yên tĩnh, tiện tay sai bảo một tiểu nha hoàn: “Đi lấy một bộ quần áo của Thấm Phương tới đây.”

Tiểu nha hoàn kia vừa tới hầu ở Tồn Hậu Đường, ngay cả cửa phòng Thấm Phương ở đâu cũng không biết, nhưng sợ uy của Bùi Thận nên vội gật đầu rồi chạy đi tìm Niệm Xuân.

Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Niệm Xuân còn đang nằm trên giường để dưỡng thương, thấy Ngân Châu tới tìm quần áo của Thấm Phương, còn ngây thơ hỏi: “Niệm Xuân tỷ tỷ, Thấm Phương tỷ tỷ là ai? Gia muốn quần áo của nàng làm chi vậy?”

Niệm Xuân bị hù nhảy dựng, há mồm mắng: “Mồm mép tép nhảy! Không biết giữ cái mồm lại sao! Những lời này sau này không được nói với ai cả, biết chưa!”

Ngân Châu đang yên lành thì bị mắng, thút thít lau nước mắt: “Em không nhắc nữa, sao lại mắng em? Mà quần áo kia cũng là Gia cần chứ đâu phải em cần.”

Niệm Xuân khó thở, nếu không phải vết thương còn đau, nhất định phải nhéo lỗ tai nó mới được, lại mắng: “Em còn nhớ lý do sao mình vào được đây không? Có đầu óc biết suy nghĩ thì không nên nhắc đến chuyện của chủ.

Chọc Gia nổi giận, trục xuất ra khỏi sân, ta xem em định làm sao!”

Ngân Châu cũng sợ, hôm qua Gia xử lý một đám nha hoàn bà tử, cha mẹ em lúc này mới nhờ quen biết gửi em vào đây.

Nếu chọc giận Gia, về nhà sẽ bị cha mẹ đánh.

Ngân Châu run run nói: “Biết rồi, sau này em không nhắc nữa.”

Mặt Niệm Xuân lúc này mới giãn ra, dặn dò: “Em nhớ cho kỹ, trong viện này, chim khôn tiếc lông, người khôn tiếc lời, hiểu chưa?”

Thấy Ngân Châu gật đầu, Niệm Xuân lúc này mới cố sức vươn tay, nói: “Em đỡ ta dậy để ta đi lấy xiêm y.” Tiểu nha hoàn mới tới thì biết cái gì, lỡ đâu lấy nhầm thì lại tai bay vạ gió.

Thấm Phương vốn đã chạy thoát, vậy mà tối qua lại bị dẫn về, Gia ôm nàng vào thẳng phòng chính, giữa đêm còn gọi nước mấy lần.

Cũng không biết lúc này nàng thế nào rồi.

Niệm Xuân vừa lo lắng, vừa cố lết vào phòng Thẩm Lan.

Thấy kiện áo sam bằng vải tam thoi trên giá gỗ, định duỗi tay lấy, nhưng rồi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lại mở rương gỗ sồi đựng quần áo, lựa một hồi, rồi chọn một chiếc áo đối khâm màu xanh nhạt bị đè dưới đáy, kèm chiếc váy lụa hoa thêu quả vải, lại đỏ mặt lấy một cái áo quấn ngực.

Nàng xếp lại cẩn thận, đưa cho Ngân Châu, dặn dò: “Em cẩn thận chút, đưa quần áo xong thì về ngay, đừng có nhiều lời.”

Ngân Châu nâng quần áo, cực kỳ hâm mộ nói: “Niệm Xuân tỷ tỷ, những áo váy này thật là đẹp.”

Niệm Xuân hơi giật mình, thở dài một tiếng.

Lụa là gấm vóc đều bị Thấm Phương đè ở dưới cùng, bên trên chỉ toàn vải bố, vải trơn.

Niệm Xuân lại thở dài một tiếng, cũng không biết nên nói cái gì.

Ngân Châu còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện, vội vàng ôm quần áo tới phòng chính, thấy chủ đang ngồi trên ghế gỗ nam đọc sách, run giọng nói: “ Thưa Gia, đã mang quần áo đến rồi.”

Bùi Thận thả cuốn《 tam lược 》 trong tay xuống án, đứng dậy nhận lấy quần áo, vòng qua chiếc bình phong khảm đá cẩm thạch khắc hình lân đi thẳng vào gian trong.

Thẩm Lan mới vừa ngủ chưa được bao lâu, chợt cảm thấy có ai ngồi lên giường, miễn cưỡng mở mắt, trông thấy Bùi Thận đang ngồi ở đầu giường cười khanh khách nhìn nàng.

Thẩm Lan thầm nghĩ, đã nói tới mức đó rồi sao vẫn không đuổi được y đi.

Đang buồn bực, bỗng thấy Bùi Thận đưa thứ gì qua, Thẩm Lan nhận lấy liền ngẩn ra.

Người này thế mà thật sự lấy quần áo tới? Nhưng mà nghĩ lại thì, quần áo này nàng đều để dưới đáy rương, người cao ngạo như Bùi Thận tất sẽ không đi lục đồ của nàng, tám phần là sai nha hoàn lấy tới.

Thẩm Lan bị quấy rầy tỉnh cả cơn buồn ngủ, chậm rãi nói: “Ngài ra ngoài đi, ta muốn thay quần áo.”

Bùi Thận đằng hắng một tiếng, cười nói: “Không cần ta hầu cô sao?”

Thẩm Lan liếc y một cái, biết y tơ tưởng chuyện gì, lạnh mặt: “Tự ta có tay có chân, tự biết mặc quần áo.”

Dứt lời, nàng giũ kiện áo đối khâm ra định mặc lên, ở trong chợt có cái áo quấn ngực rơi ra, đây là món đồ năm đó xưởng may ở Dương Châu may cho nàng.

Thẩm Lan hơi giật mình, lập tức lanh tay chụp lại nhét vào dưới gối đầu, nhưng hai mắt Bùi Thận thị lực kinh người, một cái liếc mắt đã nhìn thấy.

Màu đỏ rực, lụa Sơn Tây dệt kim, bên trên còn thêu điểm xuyết mấy bông hoa đào lớn nhỏ đậm nhạt khác nhau.

Tự dưng Bùi Thận thấy cổ họng hơi ngứa, khẽ ho một tiếng.

Thẩm Lan thấy y còn ngồi ngay ngắn chỗ cũ, đuôi mắt quét tới quét lui về phía nàng, mặt mày nghiêm trang như vậy, trong lòng không biết lại nghĩ miên man những gì.

Nàng bực dọc nhắc lại: “Ngài đi ra ngoài, ta phải thay quần áo.”

Bùi Thận ngồi yên bất động, cười nói: “Cô muốn ta lấy quần áo ta cũng đã lấy tới rồi, cô còn nặng nhẹ với ta gì nữa?”

Thẩm Lan tức đến bật cười, lạnh lùng nhếch miệng: “Thưa Gia, ta không thay quần áo nữa, muốn ngủ một lát, phiền Gia đừng làm ồn.”

Bùi Thận cũng không thể tỏ ra rằng mình đang thất vọng, chỉ là thấy nàng tức giận đến mức hai mắt rưng rưng, đôi má đỏ bừng, bỗng nhiên nhớ lại cuốn Như Ý Bảo Giám mà năm xưa khi đi cầu học ở thư viện Lộc Minh, những người bạn cùng trường lén chuyền tay nhau đọc.

Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Bùi Thận lúc ấy vác cặp đi học, gian khổ ngày đêm, cơm trong ống, nước trong bầu, mắt không rảnh mà nhìn ra vườn, những thứ này cơ hồ chỉ liếc hai mắt liền ném đi, nhưng trí nhớ của y siêu việt, mãi tận hôm nay vẫn như cũ nhớ rõ trang giấy ố vàng kia viết chữ gì, vẽ cái gì.

Có người mỹ nhân đứng dưới bóng tùng nâng tấm thiếp hồng, ngẩng trông về nơi xa xăm, rưng rưng đẫm lệ ngóng chồng, mồ hôi rơi thấm ướt màn the.

Cạnh bên có đề một dòng, viết rằng:

“Thư nhất chỉ,

tiểu nhạ ngô tiên hương tế.

Phạ lạc bàng nhân nhãn để,

ác hướng mạt hung nhi lí” (2)

(Tạm dịch:

Một lá thư

Giấy hoa tiên ép nhẹ hương thơm

Sợ bị người khác nhìn thấy

Vội giấu vào nơi ngực áo)

Nghĩ đến đây, Bùi Thận hơi thở dài, khi nào Thấm Phương mới có thể giống những nữ tử trong thơ này, nhận được thư tình lang gửi, đem giấu vào áo quấn ngực, để xoa dịu nỗi niềm tương tư?

Thẩm Lan nào hay Bùi Thận đang suy nghĩ cái gì, khuôn mặt vô cảm nhìn y.

Bùi Thận thấy nàng lúc này khác hẳn đêm qua, mặt như phù dung, diễm như đào lý, trầm mặt xuống tựa như băng hồn tuyết phách, sương thanh ngọc khiết, cao quý không dung xâm phạm.

Đột nhiên y lại nghĩ, dáng vẻ nàng thế này, thật sự nên xứng với bức họa mai đỏ giữa tuyết, mới có thể chương hiển hai chữ thanh diễm.

Thẩm Lan thấy y vẫn không nhúc nhích, cao giọng thúc giục: “Còn chưa đi?”

Bùi Thận nhìn nàng một chút, cười ha ha đi ra cửa..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio