Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

quyển 4 chương 1: kiếm ra khỏi vỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên tủ gỗ treo một chiếc gương hình chữ nhật to, khuôn mặt trong gương nhẹ nhàng, lộ ra đường cong mê người trong bộ lỗ phục màu đỏ thắt eo, nổi bật lên làn da trắng như tuyết.

Tần Mạt nhẹ bước đến cạnh cô gái trước gương, nâng một cành hoa đào lên, nhẹ nhàng áp lên má trái nàng.

Cánh hoa này so với đồ trang sức bình thường có chút lớn hơn, nhưng lúc này lại làm nổi bật khuôn mặt hình trái xoan của cô gái, vừa chạm vào hai mắt lạnh lùng của nàng, lại hiện ra vẻ đẹp kiều diễm hương thơm.

Mặc một chiếc váy hồng phấn của công chúa dài đến gối, Tiền Hiểu nhảy đến cạnh gương, sợ hãi than nhỏ: “Mạt Mạt, tay nghề trang điểm của cậu thật là thần kỳ á, nhìn Vương Tử Dục này, thật là…” Trương Hinh Linh giẫm lên dép lê, ăn mặc như một nữ ma pháp, từ phòng rửa tay đi ra ban công, nghiêng người dựa vào tường đánh giá ba người, chớp đôi mi thanh tú nói: “Tử Dục và Hiểu Hiểu đều không tệ, Mạt Mạt, sao cậu còn chưa trang điểm?” Thân hình của Mạt Mạt so với hồi trung học cũng hơi có tiến bộ, chật vật lắm mới cao được mét sáu.

Nàng mặc một thân quần áo cổ, theo hướng Tống Triều, tay áo hơi chật, áo ngắn màu đậm, vạt áo rộng, phía trên họa tử trúc truyền thần.

Một dây thắt đen như mực quấn quanh eo, phần đai lưng chảy theo đuôi váy dài màu xanh, uyển chuyển uốn lượn như đóa sen thanh ngát.

Tần Mạt vẫn quen để tóc dài, ba năm từ khi xuyên đến hiện đại, cuối cùng cũng để được tóc dài đến thắt lưng.

Lúc này nàng buộc lại ở sau gáy, quấn làm một búi tóc đơn giản, lại dùng dây màu xanh buộc lại, sau đó lấy hai chiếc kẹp tóc màu đen nhỏ ra, dùng dải lụa màu xanh đậm che tất cả khuôn mặt từ mắt trở xuống.

“Thế này còn cần phải trang điểm sao?” Nàng quay mặt đi, nhìn về Trương Hinh Linh cạnh ban công đang híp mắt mỉm cười.

Trương Hinh Linh còn chưa kịp nói, nhưng Tiền Hiểu đã che miệng cười nói: "Mạt Mạt, lúc nào cậu cũng trùm kín mít thế à? Trời nóng lắm, bộ cậu không thấy nực à?" "Trong hội trường có máy điều hòa mà?" Tần Mạt ôm chiếc Phục Hi cầm của Phương Triệt tặng lúc trước, từ từ bước ra ngoài, tư thái văn nhã thong dong.

Nhoáng một cái đã hai năm, Phương Triệt đã đi Mỹ, Trần Yến San đi Bắc Kinh học, Tần Vân Chí đã vào lớp , Khổng Triết và Vinh Chân Chân còn đang chạy theo tình yêu, mà Tần Mạt vẫn còn ở lại thành phố C, làm một sinh viên đại học.

H cũng là một trường chính quy, nhưng so với trường Thủy Lợi vẫn kém một bậc, lại so với MIT, càng không c một cấp.

Kết quả thi vào đại học của Tần Mạt cũng không tệ, tuy không thể so với Tần Vân Đình và Luyến Nhi, nhưng cũng được hơn sáu trăm năm mươi điểm, hoàn toàn có thể vào một trường đại học tốt.

Nàng chọn khoa Hán Ngữ của trường H, không biết đã khiến không biết bao người than ngắn thở dài.

Thật ra Tần Mạt chọn trường này, nguyên nhân cũng rất đơn giản.

Thư viện của H xây dưới chân núi, đây chính là lý do Tần Mạt chọn trường H.

Thư viện Nhạc Lộc[] từng được đề biển tại Bắc Tống, có địa vị vô cùng cao trong lòng kẻ sĩ.

Tần Mạt cũng từng học tại thư viện Nhạc Lộc này, nhưng năm đó thư viện đã sớm bị chiến tranh thiêu đốt, nhưng núi vẫn là núi, thổ địa vẫn là thổ địa, thư viện Nhạc Lộc lại được xây lại lần nữa, đủ để thấy dù thiên hạ hưng vong, điểm này vẫn truyền thừa bất diệt.

Bây giờ đang là giữa tháng chín, sinh viên đại học năm nhất vừa hoàn thành kỳ tập quân sự, nhà trường tổ chức vũ hội chào đón học sinh mới, ngoài ra còn mời một số học sinh có ảnh hưởng lớn đến tham gia.

Vũ hội là vũ hội hóa trang, tùy sức tưởng tượng của mọi người, quần áo thế nào cũng được.

Tần Mạt ngủ ở phòng có bốn cô gái từ đợt tập quân sự, bốn người cùng đi, dọc đường gặp rất nhiều bạn học ăn mặc khác nhau, cũng có vài người quen, cũng v vài người khác xa bình thường.

Khi bốn cô tới ngoài cửa hội trường, bên trong đã tụ tập không ít, tiếng đàn dương cầm mềm nhẹ mơ hồ truyền ra từ bên trong, không khí có vẻ rất tốt.

Vương Tử Dục nhẹ bước vào trước, lúc này hấp dẫn vô số ánh mắt, tiếng đàn dương cầm cũng dừng lại, toàn trường kinh diễm! Theo sau cùng tiến vào Trương Hinh Linh và Tiền Hiểu cơ hồ như làm nền, mà Tần Mạt như cung nữ cổ đại, tuy không khiến người ta kinh diễm, nhưng khí chất đặc biệt, cũng khiến người ta không thể bỏ qua.

Rất nhiều người đầu tiên là nhìn Vương Tử Dục, thứ hai là nhìn Tần Mạt phía sau, lại càng thêm không thể rời tầm mắt, như là gặp thủy mặc tĩnh, sâu sắc thơm ngát.

Kết quả này lại khiến Tần Mạt bất ngờ, nhưng nàng quen với việc bị người ta chú ý từ xưa, bây giờ dù có nhiều tầm mắt cùng đặt lên người, cũng chỉ bình chân như vại, thản nhiên tự tại.

Ánh mắt nàng cũng di chuyển trong đám người, tìm kiếm người nàng muốn gặp ngày hôm nay.

Rất đúng dịp, hai năm qua nàng thỉnh thoảng lại chơi trò chơi đó, đã cùng kết bạn với nhân vật Trạng Nguyên đến trễ.

Trước đó không lâu hai người thường nói chuyện phiếm, Trạng Nguyên đến trễ nói hắn cũng học trường H, Tần Mạt thuận tay cũng đáp lại mình là tân sinh trường H.

Thế là Trạng Nguyên đến trễ tìm được lý do gặp mặt bên ngoài, hai người làm một trận chiến văn tự trên bàn phím, tóm lại Tần Mạt đã thắng.

Trạng Nguyên đến muộn đã nói thế này: "Anh sẽ mặt quần áo Võ Đang, tôi tự nhiên có thể liếc mắt một cái đã nhận ra anh.

Về phần tôi sẽ mặt quần áo gì, có gì đặc biệt, thì anh đoán đi! Tân sinh mới nhiều như thế, nếu anh có thể đoán được ai là tôi, nguyên tắc không gặp bạn bè trên mạng của tôi không đánh cũng tự tan mất.” Hội trường rất lớn, ở giữa có thể chứa mấy nghìn người.

Đến tám giờ đúng, người chủ trì đứng trên cao tuyên bố vũ hội bắt đầu.

Vang lên đầu tiên là bản van-xơ xứ Viên, không khí dần dần đi nhịp điệu.

Mở màn là một đôi, nữ nghe nói là phó ban vui chơi của hội học sinh, từ xa, Tần Mạt cũng không nhìn thấy rõ bọn họ, Tiền Hiểu bàn luận thế này: "Nam cao, thân hình nữ cũng được, hi vọng cũng sẽ nhảy đẹp, hì hì." Trương Hinh Linh dậm chân một cái, lại đá nhẹ chân, buồn rầu mà nói: "Mình không biết khiêu vũ, làm sao đây? Nhưng mình mượn bộ quần áo này mất nhiều công như thế, chẳng lẽ kết quả chỉ là chạy đến đây xem người khác nhảy van?" Tiền Hiểu một tay chống hông, một tay nâng má: "Được rồi, mình thấy người khiêu vũ cũng không nhiều, nhưng mà những tên hàng cao cấp có đôi có cặp hết rồi.

Hừ, vũ hội hóa trang này chơi không vui gì hết!" Vương Tử Dục thình lình ra một câu: "Đây là đòn phủ đầu." "Thế nào là đòn phủ đầu?" Bỗng một tiếng cười khẽ truyền đến từ bên cạnh, liền thấy một chàng trai cao lớn mặc âu phục trắng phong độ nhẹ đi đến cương Tử Dục, hắn khom người, lịch sự vươn tay ra, mời Vương Tử Dục: “Cô bé xinh đẹp, có thể mời em nhảy điệu này không?” Nếu như hắn đụng phải một mỹ nữ có suy nghĩ bình thường, chắc hẳn một chiêu này của hắn đã có thể khiến tim đối phương đập thình thịch.

Ví như Tiền Hiểu, lúc này mắt đã sáng lấp lánh.

Nhưng Vương Tử Dục trước giờ đều xa cách lạnh lùng, nàng chỉ hờ hững nhìn lướt qua, ngay cả từ chối cũng lười, trực tiếp coi thường hắn.

Soái ca đáng thương âu phục trắng, vốn còn tưởng là bạch mã, nay lại lúng túng, nhất thời ngơ tại chỗ, không biết làm sao cho tốt.

Tiền Hiểu lén lút nhìn Vương Tử Dục, lại xem xem Tần Mạt và Trương Hinh Linh, thấy các nàng không có ý muốn nói chuyện, liền cắn răng một cái, vươn tay đến chỗ âu phục trắng, cơ hồ dùng ngữ khí thấy chết không sờn nói: "Sư huynh, chúng ta khiêu vũ đi!" Âu phục trắng tiếp tục sững sờ, sau một lát mới phục hồi tinh thần lại, sau đó nhìn Tiền Hiểu với ánh mắt cảm kích, vừa giữ chặt tay nàng, cũng không quản cái gì mà phong độ với không phong độ, một tay ôm eo, đưa nàng vào trong sàn nhảy đi vòng quanh.

Trương Hinh Linh xì một tiếng, cười nói: "Nhìn Tiền Hiểu nhảy kìa, soái ca giày trắng sẽ bị cậu ta giẫm phải thôi." Tần Mạt mỉm cười nói: "Có lẽ là mùa xuân đã đến." Người thực sự nhảy không có nhiều, phần lớn đều đứng bên cạnh tán chuyện, hoặc là đi bắt chuyện.

Thỉnh thoảng có vài nam sinh khá;p trai đến mời Vương Tử Dục khiêu vũ, đáng tiếc đều không ngoại lệ bi thương mà trở về.

Điệu van-xơ xứ Viên không biết tự lúc nào đã biến thành điệu van chậm, Trương Hinh Linh cũng được mời ra sân nhảy, khác với cách ăn mặc vụng về của nàng, nàng nhảy khá dễ thương.

Tần Mạt mang theo nụ cười nhìn mọi người, khăn che khuôn mặt nàng, lại không che được ý cười khoan khoái giữa hàng lông mày của nàng.

Dần dần cũng không có người đi đến bắt chuyện với Vương Tử Dục nữa, tuy rất nhiều ánh mắt tiếp tục nhìn nàng, nhưng vô hình trung, thân thể nàng đã bị mọi người dán lên cái nhãn "Người nguy hiểm".

Nhưng Tần Mạt ôn hòa đứng một bên, cũng thu được rất nhiều ánh mắt chú ý, lại không một người nào chủ động đến mời nàng.

Vương Tử Dục lạnh lùng không cho ai chạm vào, nhưng Tần Mạt ở đây, mọi người lại không có ý dám đến gần.

Đơn giản là vì khí chất của Tần Mạt quá thanh nhã, phảng phất như thần tiên thướt tha chốn thế ngoại đào viên bước ra từ tranh cổ, khiến người ta không thấy thật, không dám chạm vào, chỉ sợ phá đi tiên khí mơ hồ này.

Thật ra đây hoàn toàn là hiệu quả của trang phục và khăn che mặt, bản thân Tần Mạt sao có thể có quan hệ với tiên khí? Trong vũ hội bỗng mơ hồ truyền ra tiếng xôn xao, đông đảo ánh mắt đồng loạt chuyển về cửa hội trường.

Tần Mạt cũng nhìn lại, chỉ thấy tim đập mạnh, rốt cục cũng thấy người tối nay muốn gặp.

Chẳng trách mọi người xôn xao, chỉ nhìn người này trước cửa, mái tóc dài búi cao.

Hắn mặc áo xanh dài, lồng ngực là dấu ấn Thái Cực bát quái, tay trái cầm trường kiếm, tay phải nắm chuôi kiếm, hàn quang lạnh thấu xương ra khỏi vỏ! Nếu đây không phải là vũ hội hóa trang, học sinh sẽ cho là mình đến trường quay phim kiếm hiệp.

Sau một màn này, liền trở thành truyền thuyết hiệp khách lưu truyền thật lâu ở trường H.

Vị kia mặc một thân đế kiếm đại hiệp Võ Đang phái, dung mạo lại vì ánh đèn mơ hồ không rõ.

Phía sau hắn là màn đêm đen nhánh, phía trước lại là ánh sáng vũ hội kỳ dị, chỉ phác họa ra một bức tranh, nổi bật lên thân hình cao ngất của hắn, cao ráo mơ màng.

Tay phải hắn kéo ra một cái kiếm hoa, chân dẫm tại chỗ, lại đâm kiếm ra, tư thế ưu mỹ mà khí thế.

Tiếng dương cầm trong vũ hội chẳng biết đã ngừng từ lúc nào, tiếng đàn cổ như ngân hà lại chợt vang lên! Như có vô số bọt nước vẩy trong đầm, phảng phất như hổ gầm long ngâm, thay đổi bất ngờ.

Người múa kiếm như nghe thấy trống trận, đạp bước chân mạnh mẽ, kiếm quang lóe lên, dần dần gần đến chỗ tiếng đàn.

Tiếng đàn quay cuồng, phảng phất như thiên quân vạn mã, lại như thiên binh trên chín tầng trời đáp mây bay xuống.

Gõ nhịp như mật ngữ, nước xao như ngọc kích! Người múa kiếm mỉm cười, ống tay áo rung rung, vung tay rút ra trường kiếm.

Kiếm quang ánh lên giữa không trung, lại thấy người này bước nhanh, một tư thế “Thiết Bản Kiều”[], nâng trường kiếm lên, vạch thành hình vòng cung, chỉ đến cổ người đánh đàn.

Tiếng đàn im bặt.

Không rõ gương mặt Tần Mạt qua lớp khăn, chỉ nhìn thấy một hàng lông mày đầy trí tuệ.

Nàng vẫn đắm chìm trong màn kiếm cầm vừa rồi, phảng phất như chiến trường khốc liệt.

Vị này tiếp tục múa kiếm, lại vừa gặp đã thốt ra một câu khiến bao người choáng váng: “Game? Em là đến muộn?” Mọi người cười ngất! Nhìn lời nói gì đây? Tại thời khắc như vậy, anh hùng múa kiếm, mỹ nhân đánh đàn, chẳng lẽ không phải là trình diễn vở kịch ân oán tình cừu sao? Vì sao kiếm khách lại khó khăn lúng túng? Vì sao mỹ nhân lại đầy sát khí thế kia? Đáng tiếc, làm hỏng mất đoạn cosplay hiệp khách Võ Đang đầy phấn khích vừa rồi, có điều hắn đúng là đội trưởng của câu lạc bộ võ thuật, không khiến mọi người thất vọng, lại la lên: “Đúng rồi, kết nạp vào đội võ! Sự đệ sư muội đừng bỏ qua, nhanh chóng gia nhập! Quảng cáo của chúng ta là, chia tay với thời đại không được chơi bời gặp gỡ, chia tay độc thân Tất cả sinh viên năm nhất đều buồn cười ở một khắc này, tất cả học sinh cũ đều quay đầu đi chỗ khắc, lòng có suy nghĩa, quả thế, quả thế...

Tần Mạt giơ tay lên, nhẹ nhàng đẩy kiếm ra, tuy kiếm không có mũi nhọn, nhưng nàng vẫn không thể không nói: “Đến trễ kia, mạng của ta không đến lượt ngươi lấy.” Nói dứt lời, nàng lại từ từ cất Phục Hi cầm vào hộp, sau đó ôm đàn đứng dậy.

Nàng cầm đàn đến đây, chỉ chuẩn bị để đàn làm trang sức, tăng thêm không khí cho bộ trang phục, căn bản không nghĩ sẽ đánh đàn.

Không nghĩ tên Trạng Nguyên đến trễ lại có thể múa một màn kiếm hay đến thế, khiến nàng chợt hứng lên, lại không thể nhịn xuống, đánh đàn giúp hắn múa kiếm.

Năm đó Tần Mạt đánh đàn, Tô Thức cũng từng múa kiếm, tình cảnh tương tự, nhưng đã cách ngàn năm.

"Hắc hắc, lề mề a..." Bại gia Trạng Nguyên trả lại kiếm vào vỏ, tay áo nhẹ nhàng, tư thế vẫn còn tiêu sái.

Vóc người hắn khá cao, mày rậm mắt to, vô cùng tuấn tú.

Nhưng môi hắn lại mỏng, luôn thờ ơ nhếch lên, cảm giác như một cỗ tà khí vây quanh, khiến người ta cảm thấy tên nhóc này không hề lương thiện, như là hổ lang ngủ đông, lúc nào cũng có thể tấn công người.

"Anh là Giang Viễn Hàn, lề mề, còn em?" Hắn hoàn toàn coi thường sụ chú ý của mọi người, một tay cầm kiếm, hai tay khoanh lại, liền đi sát cạnh Tần Mạt, ánh mắt sáng nhìn nàng.

"Em là…" Tần Mạt thờ ơ quét qua hắn, đi nhanh ra ngoài hội trường, "Không nói cho anh!" Nàng đi qua cạnh Vương Tử Dục, nhanh chóng nói: “Mình về trước, đừng để người ta biết mình là ai.” “Không nói với anh em nói với ai?” Giang Viễn Hàn lại cười chẳng để ý, tiếp tục lại gần, khi đi đến cửa hội trường, còn không quên nói với mọi người: “Các sư đệ sư muội, đừng quên gia nhập câu lạc bộ võ thuật nhé!” Trong đầu Tần Mạt chỉ cảm thấy phiền toái vô cùng lớn, nàng tuyệt không muốn vừa bắt đầu tạo ra tiếng vang lớn, ở vũ hội mặc trang phục cổ thì không sao, nhưng đánh đàn múa kiếm, thì có vấn đề.

Nàng cúi đầu bước nhanh đi, hoàn toàn không quan tâm đến Giang Viễn Hàn lải nhải ở phía sau.

Nhưng sao có thể so sánh thân thủ của hai người, Tần Mạt sao có thể so với đội tưởng đã luyện võ từ nhỏ này.

Cơ hồ vừa ra khỏi hội trường, còn chưa đi lên đường mòn, Giang Viễn Hàn đã giữ chặt tay Tần Mạt lại.

"Lề mề, anh nhận ra em mà!" Trạng Nguyên đến trễ cười đến đắc ý.

Tần Mạt cau mày nói: "Có thể xin anh đừng dùng cách nói ghê tởm này nói chuyện không?" "Vậy thì em thấy thế nào là không ghê tởm? Lề mề thân ái của anh?" Giang Viễn Hàn cười hì hì như trước, khóe miệng càng thêm tà khí, hắn cúi đầu, nâng tay muốn giật khăn che mặt của Tần Mạt Tần Mạt xoay người một cái, tránh tay hắn, sau đó lớn tiếng nôn ra một trận.

"Khụ khụ khụ! Muốn ói..." Nàng nôn khan đến xé rách cổ họng, ngũ tạng lục phủ như bị đảo lộn.

Giang Viễn Hàn nhất thời luống cuống.

Hắn vòng quanh Tần Mạt, cuối cùng nâng tay vỗ nhẹ lên lưng nàng, có chút ngượng ngùng hỏi han: "Lề mề, anh đâu có làm gì em? Sao em lại nôn chứ? Không phải là có chút cảm động chứ” Tần Mạt vốn chỉ giả vờ nôn khan, nhưng không nghĩ Giang Viễn Hàn lại hỏi thẳng trước mặt như thế, lúc này từ đùa hóa thật, nôn đến đau tim thắt phổi, vừa ghê tởm vừa cảm thấy buồn cười, cả khuôn mặt nhăn lại.

"Anh.." Thật vất vả, nàng mới mở miệng được, vội nâng tay chụp áo hắn, để hắn im miệng: “Anh có thể đừng ghê… tởm như thế được không?” Giang Viễn Hàn kháng nghị: "Trước giờ anh đều ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng, vô địch vũ trụ..." "Ngừng lại!" Tần Mạt lại vỗ ngực mình, "Trình độ ba hoa của anh đã đến mức này rồi, anh một vừa hai phải thôi chứ?" "Anh ba hoa ở đâu?" Giang Viễn Hàn đặt trường kiếm lên vai, rất ủy khuất nói: "Cuối cùng anh ba hoa ở đâu? Em muốn định tội cũng cần phải cho lý do chứ? Anh nhận ra em trong biển người mênh mông, em còn muốn anh phải thế nào?” Tần Mạt quay đầu đi, khóe miệng xìu xuống, thật sự là không biết nên nói cái gì cho phải Người này quả nhiên là Trạng Nguyên đến trễ, thật sự có bản sự biến cuộc trò chuyện thông thường thành… rất, thô tục...

Tần Mạt: "..."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio