Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

quyển 4 chương 13: lời thẳng thắn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hiện tại quan trọng hơn quá khứ, nhưng nếu như không có quá khứ, con người sao có thể toàn vẹn? Tần Mạt vô ý di chuột, cho dù thích ứng được gần bốn năm, nhưng nàng vẫn cảm thấy khoa học kỹ thuật hiện đại vô cùng thần kỳ.

Một ngàn năm này biến hóa không chỉ là thương hải tang điền, sử sách trước mắt vừa chuyển, tất cả đều bị phá vỡ.

"Hiểu Hiểu, nếu như..." Tần Mạt áp chế suy nghĩ quay cuồng trong lòng, có chút khó khăn hỏi: “Nếu như cậu thấy hai người đàn ông ở chung, cậu có cảm thấy kinh tởm không?” Tiền Hiểu kinh ngạc nhìn sang.

Tim Tần Mạt cũng đập to một tiếng, nàng nhìn thẳng Tiền Hiểu, sắc mặt ngược lại càng trầm tĩnh hơn.

"Mạt Mạt, như vậy không phải là lạc loài sao? Bây giờ là thời đại gì, chúng ta tốt xấu cũng học đến đại học, cũng không thể kỳ thị các đồng chí nam chứ.” Tiền Hiểu căn bản không coi vấn đề của Tần Mạt là chuyện, còn làm ra vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt, "Xã hội càng phải cần nhiều khoan dung và yêu mến, Mạt Mạt, cậu hỏi vấn đề này, chỉ có thể nói, cậu đúng là lạc loà Suy nghĩ trong lòng Tần Mạt bỗng bị câu nói đùa của Tiền Hiểu cuốn đi, liền như nước không nguồn, bỗng rơi xuống trong chén, lắc lắc rung động lại không nhận ra mùi vị.

Nàng cong khóe môi, cười cười nói: "Vậy còn hai cô gái ở cùng nhau?" "Điều này cũng thế mà?" Tiền Hiểu trợn trắng mắt, "Mạt Mạt, bình thường cậu không lên mạng đọc tiểu thuyết à? Đam mỹ và bách hợp (les) đang hoành hành trên mạng đấy, đọc xong chắc chắn có thể rèn luyện năng lực thừa nhận của cậu!” Tần Mạt do dự một chút, lại hỏi: "Nói như vậy, nếu như mình có tình cảm yêu thích với cậu, cậu cũng không phản đối?” "Khụ khụ! Khụ!" Tiền Hiểu hít thở không thông, đúng là bị sặc nước miếng của chính mình.

Nàng vỗ ngực, ra vẻ mặt cầu cứu, to mồm mói: “Mạt Mạt, nữ vương của tôi ơi! Bà cô của tôi ơi, xin cô thương xót, đừng làm vẻ mặt bi thương mà nghiêm chỉnh như thế nói những lời hài hước này?” Nàng dùng mu bàn tay quệt miệng, phun một hơi nói: "Tiểu thuyết và hiện thực hoàn toàn không giống nhau! Nếu con gái trên đời này đều bách hợp hết, thì đàn ông còn sống thế nào? Nếu con trai đều đam mỹ hết, có phải con gái chúng ta nên đi chết hết hay không?” Tần Mạt nghiêng người lại, vỗ lưng Tiền Hiểu giúp nàng dễ thở, cũng buồn cười nói: "Vậy thì quá khoa trương?" "Không chỉ là khoa trương, cho tới nay nam nữ phối hợp, đó là vương đạo! Hắc hắc..." Tiền Hiểu tách tay Tần Mạt ra, chống nhìn nàng, "Mạt Mạt, nếu cậu thật sự có khuynh hướng bách hợp, cậu… làm ‘công’ đi? Nhưng chúng ta không thể có gì đâu, không cho phép đến tìm mình, tuy mình không kỳ thị, nhưng thân thể này của cậu mình nhìn không hợp.

Trường học mình nhiều soái ca như thế, hì hì, mình không lo không tìm được người cường tráng đâu!" Tiền Hiểu dùng ngôn ngữ sét đánh như thế, Tần Mạt day thái dương, dở khóc dở cười.

"Mạt Mạt, mặt cậu đừng có méo mó như thế, tình yêu chân thành vô tội, mình không kỳ thị cậu." Tiền Hiểu nâng tay vỗ vai Tần Mạt, ngữ khí nói chuyện vô cùng thấm thía phương pháp giáo dục.

Tần Mạt lắc đầu bật cười, khẽ thở dài: "Cho dù là tình yêu cũng không liên quan đến người khác, nhưng cuộc sống không phải chỉ là chuyện của hai người." Tiền Hiểu giật mình, mới chợt hiểu ra: "Mạt Mạt, vừa rồi không phải cậu nói bừa, cậu nói...

là thật?" Tần Mạt gật đầu, ánh mắt như thường ngày, ôn hòa yên tĩnh.

Tiền Hiểu trầm mặc, nàng cúi đầu, sau một hồi mới lại ngẩng đầu, nắm tay, như là giải thích: "Này, Mạt Mạt, mình thật không kỳ thị cậu đâu, vừa rồi mình...

chỉ là không phản ứng kịp.

Nhưng, mình cảm thấy, đường này đi không dễ, nếu cậu không chán ghét người khác phái đến gần, hay là đừng đi con đường đó." Nàng có điểm cẩn thận dè dặt nhìn Tần Mạt, giống như là sợ làm tổn thương nàng, hoặc như sợ không dám gần nàng.

Trong lòng Tần Mạt chảy qua một dòng chua xót, như Tiền Hiểu vô lo như thế lại còn cảm thấy không thể tiếp nhận giới tính của người bạn bên cạnh, vậy nếu nàng kể chuyện này cho người trong nhà nghe, bọn họ sẽ có phản ứng gì? "Mình không có...

Không phải là muốn tìm một người con gái." Mí mắt Tần Mạt cụp xuống, "Trong nhà không thể chấp nhận lời nói của mình, vậy thì cũng lắm mình sẽ không gả đi cả đời này." "Mạt Mạt," Vẻ mặt Tiền Hiểu nghiêm túc, "Cậu rất ghét đàn ông sao?" Tần Mạt nghĩ đến Phương Triệt, khóe môi lại cong lên: "Cũng không có." Nàng không nhịn được nhớ lại lần thất thố của mình khi say rượu trong nhà Casey, lúc ấy thần trí không rõ, về sau lại lúng túng và giấu giếm, khi đó việc gần gũi với nam giới quá mức, đều bị nàng coi nhẹ.

Lúc này nghĩ lại, là vì người đó là Phương Triệt, cũng vì nàng đã biến thành Tần Mạt, cho nên nàng mới có thể nhớ lại chuyện hoang đường này hoàn toàn không chán ghét.

Tuy cảm giác vô cùng chán ghét lại tiến thêm một bước, nhưng quả thật nàng không ghét việc gần gũi Phương Triệt.

Tiền Hiểu thả lỏng một hơi, theo thói quen nắm lấy tay Tần Mạt, vui tươi hớn hở mà nói: "Không ghét thì xử lý tốt thôi, không ghét chứng minh vẫn còn hi vọng...

mà." Nàng tạm dừng, lại như giật điện rút tay về, cười ha ha nói: "Lại nói, bây giờ cậu nói cả đời độc thân thì dễ, chờ khi cậu lớn tuổi hơn, cậu không gấp thì người trong nhà sẽ gấp.

Đến lúc đó thay phiên némậu, liều chết thu xếp việc tương thân cho cậu, sau đó cậu sẽ bị áp lực đè nặng, vội vàng tìm một người đàn ông siêu tởm lợm để gả mình đi… Chậc chậc!” Tần Mạt mở to hai mắt, nghe Tiền Hiểu bắt đầu dẫn chứng phong phú, lấy ví dụ chứng minh, thao thao bất tuyệt miêu tả việc tương thân đáng sợ.

Khí thế này, sự lưu loát này, nói cứ như thể nàng đã tương thân vô số lần rồi, hiện tại đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, không gả, không lấy chồng thì tiêu tùng.

Sau một hơi, Tiền Hiểu tạm dừng thuyết trình năm phút đồng hồ, nói càng về sau lại chạy đến điểm con gái phải duy trì sự quyến rũ của mình, phải lớn gan đi tìm được lang quân như ý… Tần Mạt không hề xoắn xuýt, chỉ rất ngẩn ngơ nhìn nàng nói, vì nàng nhanh mồm nhanh miệng mà tự than thầm.

Tiền Hiểu bưng cốc nước lên uống một ngụm, đắc ý tổng kết: "Cho nên nói, như chúng ta bây giờ vẫn chỉ là những cô gái trẻ, vấn đề tăng độ quyến rũ là không thể bỏ qua.

Phải đẹp, tìm được đàn ông cũng phải tung lưới rộng, nhất định bắt lấy.

Tóm lại tuyệt đối không được rơi vào hố bùn tương thân, nhất định phải có kim dự phòng, ngăn chặn khả năng thành các bác gái lỡ thì trong nhà.” "Hiểu Hiểu," Tần Mạt dừng lại một chút, “Tư tưởng của cậu rất đúng.

Nhưng khi luận chứng, cậu lại lạc đề đến sao Hỏa rồi, nhưng cậu lại có thể từ lạc đề về lại chủ đề, vẻ rồng điểm mắt, đủ để chứng minh bản lĩnh luận văn của cậu, không tồi!” Tiền Hiểu vân vê góc áo, cười nhăn nhó: "Đừng khen người ta như thế, người ta có ý không tốt m Tần Mạt dùng lực chống sét to lớn, vô cùng trấn định nghe xong câu này.

Sau đó rất tao nhã nói: "Hiểu Hiểu, thật ra mình không muốn tiếp nhận đàn ông, nguyên nhân chủ yếu là mình có thói quen ‘công’ rồi." Vẻ mặt Tiền Hiểu cứng đờ.

Tần Mạt tiếp tục nói: "Nhưng cậu yên tâm, mình không có hứng thú với những loại kia, sẽ không xuống tay với cậu đâu." Bịch! Tiền Hiểu hùng hổ đứng dậy, chiếc chén trên bàn bị nàng đụng phải, bỗng đổ xuống, nước bên trong chảy ra, ướt một mảnh.

Tiền Hiểu nhất thời ủ rũ, loạn tay chân dùng khăn ném lên mặt bàn.

Tần Mạt bất đắc dĩ nhìn nàng: "Hiểu Hiểu, cậu đừng gây sức ép cho cái khăn, mất tiền mua đây.

Phòng vệ sinh có cây lau nhà, miễn phí." Tiền Hiểu đáng thương nói: "Mạt Mạt, cậu thấy chướng mắt thì làm cho trót đi, mình không tranh giành đâu.

Nếu có thời gian giáo dục mình, còn không giúp mình lấy cây lau nhà đến đây.

Đi mà? Đi mà?" Tần Mạt đứng lên, đi đến phòng vệ sinh, vừa thở dài: "Con gái bây giờ đều lười như cậu á, đúng là khó tìm được người con trai nào thành đôi.” "Vậy là cậu thấy mình không tốt!" Tiền Hiểu ném ra một câu nói kiêu ngạo, hai tay lại khoanh lại, nhìn bóng lưng Tần Mạt lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Đến lúc tắt đèn, Vương Tử Dục và Trương Hinh Linh cùng vào phòng một trước một sau, Vương Tử Dục theo thường lệ không nói chuyện, Trương Hinh Linh theo thường lệ miệng đầy xe lửa đang chạy.

Tần Mạt câu được câu chăng đáp lời nàng, nhìn Vương Tử Dục lạnh lùng như thường, có chút suy nghĩ.

Tiền Hiểu vẫn chui đầu trước máy tính, nàng lại đeo tai nghe, phần phật mở ra một đống khung trò chuyện ở QQ, sau đó lại còn ghi thêm status, oanh tạc các nam sinh cùng trường.

"Độc thân, là đàn ông ra đây!" Người bị oanh tạc là Thường Hoa An và Thiệu Nguyên, còn có Giang Viễn Hàn.

Thế là có đoạn đối thoại như sau: Quả táo nhỏ: "Hoa An, cho anh một cơ hội hối cải để làm người, nói, muốn tìm bạn gái không?" Thường Hoa An: "Em có ý với anh? Anh phải suy nghĩ một chút." Quả táo nhỏ: "Cút!" Thường Hoa An: "Anh đi..." Quả táo nhỏ: "Trở về đây! Nhìn dáng vẻ dạng chó hình người ở bữa tiệc ngày ấy, sao bây giờ lại không lịch sự như thế? Này! Giới thiệu nhạc gia phòng chúng ta cho anh, anh muốn không?” Thường Hoa An: "Tiền sư muội, anh rất chuyên tâm, anh không thể tùy tiện làm lỡ tuổi xuân của con gái." Quả táo nhỏ: "Đi! Đi! Anh như thế thì các cô gái nhà người ta chướng mắt hết! Đi đi, bà cô đây không rảnh trò chuyện với anh!” Tiền Hiểu không đọc tin tiếp của Thường Hoa An, lại đối thoại với Giang Viễn Hàn.Quả táo nhỏ: "Giang sư huynh, làm phiền anh, đúng là em không tốt." Giang Viễn Hàn: "Tiền sư muội thật khách khí, ngư lôi của em cường hãn như thế, ngay cả tàu ngầm vạn năm cũng bị nổ.

Ha ha..." Khóe miệng Tiền Hiểu rút rút, cảm thấy Giang Viễn Hàn nói na ná như: "Cho nên em chớ giả thục nữ đoan trang trước mặt anh." Quả táo nhỏ: "...

Sư huynh, người ta đêm nay xem tinh tượng (từ độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh), chợt nhận thấy, phát hiện sao Hồng Loan của anh chuyển động, cho nên mới không ngại gian khổ, quyết định dù phải vượt qua khoảng cách một dây cáp quang cũng phải nói với anh lá số tử vi này.” Giang Viễn Hàn: "Sư muội đúng là người tốt, sư huynh cảm kích khôn cùng.

Không biết thuật số tử vi của sư muội là môn phái nào, lại có thể tốt như thế?" Quả táo nhỏ: "Gia học sâu xa, hổ thẹn hổ thẹn." Giang Viễn Hàn: "Thì ra là cao nhân, thất kính thất kính." Quả táo nhỏ: "Giang sư huynh, chúng ta nói vào chính đề.

Nhà muội có tiểu Tần cô nương, trời sinh tính tình thẹn thùng, thiện lương mỹ lệ.

Muội thấy sư huynh phẩm hạnh đoan chính, hữu dũng hữu mưu, không biết có nắm được trái tim Tần cô nương không?" Bên kia dừng ba phút mới đáp lại.

Giang Viễn Hàn: "Vậy là? Tiền sư muội có ý giúp huynh?" Ngón tay gõ bàn phím của Tiền Hiểu dừngóe miệng nhếch lên ý cười.

Quả táo nhỏ: "Cái này...

phải xem thành ý của huynh nữa." Giang Viễn Hàn: "Sư muội cho thành ý thế nào mới là đủ?" Quả táo nhỏ: "Vấn đề này nên để huynh tự biểu hiện, sao còn hỏi muội? Giang sư huynh, thành ý của huynh ở đâu?" Giang Viễn Hàn: "Một máy nghe nhạc MP E, coi như là lễ ra mắt cho Tiền sư muội, thế nào?" Ngón tay Tiền Hiểu lại rút một cái, có cảm giác Giang cỏ nhỏ coi tiền như rác? Tiền Hiểu dọa người không ít lần, nhưng dùng tuyệt bút dọa người thế này là lần đầu.

Nàng hơi do dự, rốt cục vẫn quyết định không khách khí với Giang Viễn Hàn.

Đã chuẩn bị giúp hắn theo đuổi Tần Mạt, sao lại không theo đạo lý nghiền ép hắn chứ? Quả táo nhỏ: "Thành ý này có hơi nhỏ, miễn cưỡng miễn cưỡng.

Nhưng quan trọng nhất là thành ý của huynh với Tần cô nương, sư huynh nghĩ thế không?" Giang Viễn Hàn: "Nếu như không phải có thành ý với Tần cô nương, sao huynh lại cảm kích Tiền cô nương như thế? Nhưng xin muội yên tâm, huynh sẽ gắng sức đối xử tốt với Mạt Mạt." Quả táo nhỏ: "Vậy chúng ta có nên thương lượng về phương án hành động không?" Giang Viễn Hàn: "Tặng hoa hay xem phim, muội nói đi." Quả táo nhỏ: "Ak! Sao lại dùng cách lỗi thời thế? Đừng coi thường chỉ số thông minh của Tần cô nương nhà muội, muội nói huynh biết, chuyện này phải bàn kỹ hơnói Tần cô nương nhà muội có tâm lý bài xích phái nam, đầu tiên huynh phải nhớ kỹ một điểm, khi phát… tình.

Nhất định phải lễ… nghi…” Tiền Hiểu đánh chữ như bay, thao thao bất tuyệt, mãi cho đến khi tắt điện ký túc xá, nàng mới chưa thỏa mãn mò mẫm vào toilet, vừa rửa mặt vừa lập kế hoạch ở trong lòng.

Nàng cơ hồ đã đoán được tương lai tốt đẹp mà mình thu xếp cho Tần Mạt, trong lòng vô cùng thoải mái.

Ngày hôm sau Tần Mạt bắt đầu lên lớp, nàng xin nghỉ một tuần, lúc này về lớp lại càng phải chăm chỉ hơn trước.

Trong trường học tổ chức thế vận hội mùa đông, học sinh và các đoàn thể cũng náo nhiệt lên.

Thời tiết tuy rét lạnh, cũng không đông được nhiệt tình của các sinh viên trẻ tuổi.

Tần Mạt mua vài món đồ mỹ nghệ ở Anh gửi về cho gia đình và Tần Vân Đình, và tặng cho ba cô gái cùng phòng.

Tiền Hiểu nhận được túi da thủ công tinh xảo của Anh tự nhiên vô cùng cao hứng.

Trương Hinh Linh nhận được một đôi khuyên tai cũng vô cùng vui mừng, chỉ có Vương Tử Dục khi nhận quà là mặt lạnh không tình không nguyện.

Đó là một dây lưng da màu rám nắng rộng gần một tấc, khuy gài bằng bạc, vô cùng tinh mỹ thanh lịch.

Lúc ấy là sau giờ nghỉ trưa, bốn cô gái ở phòng ngủ, Vương Tử Dục cầm thắt lưng áng chừng trên tay, lại nhẹ nhàng vung lên, lạnh lùng nói: "Ai mượn cậu tặng đồ?" Tần Mạt cười ôn hòa rồi thoáng trầm xuống.

Từ khi thi vào trường H, cũng từ khi học cùng khoa rồi được phân đến cùng một phòng ngủ, quan hệ của nàng và Vương Tử Dục có cải thiện hơn so với thời trung học rất nhiều.

Bình thường Vương Tử Dục lạnh lùng, nhưng khi sống với các cô gái cũng không tệ, tính khí khó hiểu như thế, thật sự không thống nhất với hành động của nàng.

"Ai bảo cậu mua thắt lưng?" Vương Tử Dục tiếp tục lạnh giọng, "Đồ này, cậu cho rằng tùy tiện tặng, tôi sẽ nhìn cậu bằng con mắt khác?" Tính Tiền Hiểu còn nóng hơn Tần Mạt, cơ hồ là Vương Tử Dục vừa dứt lời, nàng liền xoa eo mắng lại: "Cậu tự mình đa tình đi? Cậu cho rằng cậu là yêu nghiệt khuynh quốc khuynh thành à? Dù nam hay nữ cũng đều mê cậu? Người ta cần cậu nhìn với con mắt khác? Người ta còn chướng mắt cậu á! Mạt Mạt có lòng tốt tặng đồ cho chúng ta, ai cũng nhận, sao cậu lại khó chịu với thắt lưng thế? Cậu quả thực là...

Không biết gọi thế nào nữa!" Nàng lại dậm chân, oán hận nói: "Vương Tử Dục, đừng nghĩ chúng tôi coi cậu là chị em tốt, cậu lại coi thường người như thế sao?” Vương Tử Dục nghiêng mặt, môi tái nhợt.

Tần Mạt đã có thể khẳng định, Vương Tử Dục tuyệt đối là bị thứ gì đó kích thích.

"Hiểu Hiểu." Tần Mạt nhẹ nhàng kéo Tiền Hiểu, đi đến trước mặt Vương Tử Dục, lấy thắt lưng trên tay nàng đặt qua một bên, "Vương Tử Dục, chúng ta ra ngoài nói chuyện, thế nào?" Ánh mắt Vương Tử Dục nhìn xung quanh, sắc mặt lạnh lùng, chỉ không nhìn Tần Mạt.

Tần Mạt thở dài một tiếng, dứt khoát kéo tay nàng đi ra ngoài phòng ngủ.

Ngoài dự liệu, lần này Vương Tử Dục không phản kháng, lại rất thuận theo phòng ngủ đến dưới bóng cây.

Gió lạnh thổi qua, gương mặt Vương Tử Dục lại càng đẹp hơn một chút, Tần Mạt buông tay nàng ra, lẳng lặng nhìn nàng.

"Cậu biết rõ." Vẫn là Vương Tử Dục mở miệng trước, quay đầu đi, không nhìn Tần Mạt.

Tần Mạt bất đắc dĩ lắc đầu, nàng biết rõ? Nàng biết rõ cái gì? Nàng không biết gì nên mới kéo Vương Tử Dục ra đây để hỏi, vị này nói ngược, lại chơi trò thần bí với nàng.

"Cậu cảm thấy...

mình phải biết rõ cái gì?" Vương Tử Dục mím môi, gương mặt ẩn hiện vẻ thống khổ, nàng lui về phía sau từng bước, lắc đầu không chịu đáp.

Tần Mạt cẩn thận nhìn mắt nàng, trong đầu bỗng có linh quang xẹt qua, nàng khẽ nghi: "Ngày hôm qua khi mình nói chuyện với Hiểu Hiểu, cậu nghe thấy?" Vương Tử Dục hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn Tần Mạt liếc mắt một cái, lại cúi đầu.

"Cậu..." Tần Mạt thấp giọng, cười nhạt, "Cách nghĩ của cậu là gì?" Vương Tử Dục cắn cắn môi dưới, rốt cục tiến lên trước một bước, gần sát Tần Mạt rồi đứng lại, lạnh lùng nói: "Mình có cách nghĩ gì? Cậu có cần phải hỏi mình chăng? Từ lúc bắt đầu, cậu đã nghĩ đến cách nghĩ của mình lần nào chưa? Cậu cảm thấy thích người cùng giới thì rất đau khổ? Thà nói với Tiền Hiểu mới chỉ quan mấy tháng, cậu cũng không chịu nói với người đã quen hơn ba năm là mình Tần Mạt nhẹ nhàng chớp mắt, hoàn toàn không đoán được lạnh lùng như Vương Tử Dục lại nói ra lời nói như vậy.

Đáy lòng nàng thoáng mềm nhũn, nâng tay muốn chạm vào sợi tóc rối trên trán Vương Tử Dục.

"Đinh đinh..." Tiếng chuông điện thoại có chút trẻ con vang lên, làm lòng Tần Mạt rối như tơ.

Nàng không nhìn đến màn hình, chỉ nhíu mày nhận điện thoại, bên kia truyền đến một giọng nói xa xôi quen thuộc.

"Mạt Mạt à, nhớ Chu gia gia không?" Giọng Triệu Chu sang sảng mạnh mẽ nhẹ nhàng phá vỡ bất mãn của Tần Mạt.

Tần Mạt rất kinh hỉ nói: "Chào Chu gia gia, từ khi tạm biệt, tự nhiên nhớ nhiều rồi!" "Ha ha! Mạt Mạt, ta vừa đến thành C đấy.

Cháu đã nhớ ta, còn không mau đến gặp ta?" "Chu gia gia ở chỗ nào ở thành C? Cháu lập tức đến ngay!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio