Trong ô tô được chiếu rọi bởi ánh sáng hai bên đường, Tần Mạt chăm chú đánh giá Phương Triệt, muốn biết đây là hắn nói bừa hay là đã chắc chắn trong lòng.
Khóe môi Phương Triệt khẽ nhếch lên, ánh mắt vẫn nhìn đường trước cửa kính xe, nhưng Tần Mạt chỉ thấy hắn quay mặt đi, là có thể cảm giác hắn đang tràn đầy đắc ý.
Như là trong lúc vô hình, miệng con báo ngủ đông toét rộng ra, lộ ra hàn quang bên trong hàm răng trắng bóng.
Tần Mạt không khỏi rùng mình một cái, sau một lát chỉ cảm thấy mình thật buồn cười.
Ánh mắt khó hiểu rồi sinh ra liên tưởng kỳ dị với Phương Triệt thì thôi, thân phận Biện Hà Sa thật ra cũng không cần phải giấu giếm trước mặt Phương Triệt.
Nàng là lặng lẽ đã thành thói quen rồi, nhưng cũng không đến nỗi gặp ai cũng giấu, không nhỏ mọn đến thế.
"Là em." Tần Mạt nghiêng đầu, mỉm cười Phương Triệt bỗng giẫm phanh xe, nét mặt trầm xuống.
Tần Mạt cảm thấy có chút kinh hãi, không biết Phương Triệt có ý gì.
Chỉ thấy hắn nghiêng người lại gần, duỗi tay ra, liền nhéo hai má Tần Mạt, sau đó nhẹ nhàng kéo! "Phương...
Triệt!" Tần Mạt nói đứt quãng, lửa giận trong lòng xông lên, tiếng quát còn chưa kịp cao lên, Phương Triệt đã rút tay về, chống lên tay lái cười ha ha.
Tần Mạt bị cái tính trẻ con này làm ngứa răng, lại nghĩ đến lần thứ hai gặp mặt đã bị hắn hung hăng quất trên đất, lúc nào cả người bổ nhào về phía trước, kéo áo Phương Triệt, liền dùng khuỷu tay đánh vào vai hắn một cái.
Bốp một tiếng! Tiếng va của xương cách lớp quần áo mạnh mẽ vang lên, Phương Triệt mím môi, gương mặt còn sót ý cười, mà Tần Mạt lại nhăn mặt, là đau.
Nàng không ngờ xương của Phương Triệt còn cứng hơn nàng nhiều, dù nàng có dùng cùi trỏ đánh, cũng vì phản lực mà đau đớn.
Càng đau thì Tần Mạt càng không cam tâm, nhưng nàng lại không muốn giống như người đàn bà chanh chua giơ móng vuốt, dùng đầu ngón tay mà cào.
Trong đầu nghĩ đến bực mình, Tần Mạt duỗi hai tay ra, cốc vào đầu Phương Triệt, làm mái tóc hắn rối tung như ổ gà rồi mới nghỉ xả hơi.
Lại có người gõ cửa kính bên ngoài, tiếng cốc cốc truyền đến.
Tần Mạt còn chưa phản ứng, Phương Triệt đã chuyển tay lái, cửa kính xe từ từ hạ xuống.
Sau đó Tần Mạt khẽ nâng mắt, liền nhìn thấy ngoài xe là một người đàn ông trung niên vẫn giữ động tác gõ cửa.
Người nọ mở to miệng, như cơn giận sót lại còn chưa tan, lại lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Tần Mạt, trong ánh mắt là không thể tin nổi.
"Cô..." Người này lắp bắp nói: "Các người phải chú ý đến hình tượng, đừng, đừng ngăn ở giữa đường, bây giờ là buổi tối...
Cái này, cái này..." Tần Mạt bỗng hoàn hồn, thì ra động tác của mình gần như nhào vào người Phương Triệt, hơn nữa đôi tay này, còn để trên đầu hắn—trong nháy mắt như vô số sét đánh xuống, Tần Mạt trấn định lại, đưa tầm mắt nhìn người đàn ông ngoài cửa sổ, rồi lại như có như không, ngồi nguyên chỗ cũ.
Khóe môi Phương Triệt nhếch cao lên, giữa hàng lông mày lóe ra ý vui khi người khác gặp họa.
"Còn không lái xe?" Tần Mạt lạnh lùng nói: "Bỏ qua chuyện đầu to có rận, nói kỹ thuật điều khiển thôi vẫn còn chưa đâu vào đâu.
Có lần sau nữa, tôi không phải chỉ đơn giản trừ tiền lương của cậu, cậu trực tiếp cuốn gói từ chức đi!" Tần Mạt vừa dứt lời, Phương Triệt đã nâng cửa xe lên, khởi động xe.
Mơ hồ khi chưa kịp đóng kín cửa kính xe, phảng phất còn truyền ra tiếng nói của người đàn ông trung niên: “Thật là đáng tiếc, người trẻ tuổi xuất chúng như vậy lại làm tài xế, không phải là tiểu bạch thỏ bị nuôi sao..." Lần này đến phiTần Mạt cười ha hả, nàng ôm bụng, cười đến run vai, trong lòng cuối cùng cảm thấy thật là tội lỗi.
"Ha ha, Phương Triệt, anh… anh là tiểu bạch thỏ à?" Phương Triệt ban đầu chỉ muốn trêu Tần Mạt, vì nàng chưa từng chủ động nói với hắn là Biện Hà Sa mà sinh ra khó chịu.
Có người gõ cửa xe, Phương Triệt nhanh nhẹn kéo xuống, cũng là muốn xem gương mặt lúng túng của Tần Mạt, thỏa mãn trò đùa nhỏ của mình.
Nhưng hắn không ngờ phản ứng của Tần Mạt, một câu công kích kia thật sự quá độc, câu nói đầu tiên là lật bàn lớn, một chút suy nghĩ linh hoạt này quả thật đúng là yêu nghiệt.
"Anh là tiểu bạch thỏ..." Phương Triệt vốn nhíu mày lại giãn ra, gương mặt nở nụ cười đắc ý, "Em nuôi được không?" Tần Mạt thầm cắn răng một cái, không phải là so da mặt dày chứ? Thua người không thua trận, khí thế này không thể bị Phương Triệt ép xuống.
"Hừ! Anh khó nuôi sao?" "Khó nói lắm." Phương Triệt nhẹ nhàng xoay tay lái, xe vòng một vòng, "Lần này phân nửa máy móc là do anh hoàn thành độc lập, anh được hưởng hai mươi phần trăm tiền lời.
Ngoài ra anh còn được làm ở diễn đàn, lập trình vài nhân vật, tiền trả thù lao hơn mười vạn, mỗi tháng còn có thể kiếm thêm được ba, bốn món tiền thưởng.” Tần Mạt không lên tiếng, ánh mắt lại không buông tha bất kỳ một nét mặt nào của Phương Triệt, trong lòng mười phần nghi ngờ tên này lại muốn khoe khoang.
Phương Triệt dùng giọng nất bình tĩnh tiếp tục khoe khoang: "Anh hùn vốn đầu tư quán bar với một người, mỗi người năm mươi phần trăm cổ phần, mỗi tháng lời được hơn trăm vạn.
Tuy anh không tính là triệu phú, nhưng cũng không đến nỗi.” Tần Mạt nghe đến muốn cãi lại, lại nhớ lại trời tối hôm đó, Phương Triệt nói muốn ăn đồ ăn Pháp, ví tiền lạnh ấm thế nào thì tự biết, trong lòng càng cảm thấy tên này nhỏ mọn ghê tởm.
Phương Triệt đúng là hồ nước đủ sâu, nhìn đuôi lông mày hắn nhếch cao, dù giọng nói của hắn có bình thản, cũng không thể che được đắc ý của hắn.
Hắn đắc ý không phải vì hắn có nhiều hay ít tài sản, mà vì những gì hắn có được đều dựa vào bản thân hắn, tuy hắn không hiểu kinh doanh, nhưng hắn có kỹ thuật tư sản, dám đầu tư.
Quan trọng nhất là, hắn có tuổi trẻ.
Tần Mạt cảm thấy, nếu như chỉ cần cuộc sống gia đình tạm ổn, một trăm vạn hay một trăm ngàn thật ra cũng không có gì khác biệt, hơn kém cũng chỉ là một con số không mà thôi.
Nhưng trên thực tế, dựa theo cuộc sống người dân mà tính toán, người bình thường cả đời cũng không tiêu hết một trăm vạn.
"Em đang nghĩ gì?" Khoe khoang xong, Phương Triệt chỉ thấy Tần Mạt trầm mặc rất lâu, không nhịn được hỏi thành tiếng.
Trước kia hắn không nói đến thành công của mình, là bởi vì không muốn giữa hai người có những vật ngoài thân kia, bây giờ nói ra, là cảm thấy mình có thể thẳng thắn hơn rồi, đắc ý ở chỗ là nếu không chia sẻ với người này, còn có thể chia sẻ với ai được đây? Cũng không phải hắn muốn làm thánh nhân, cũng không cần phải giả mgrave; sa mưa sắm vai thanh cao làm gì.
"Em đang nghĩ..." Tần Mạt thở dài, "Mấy con số trong ngân hàng của anh không ngừng tăng, sao có thể nghèo được.
Nếu không em muốn nuôi anh thật đúng là khó khăn…” Ánh mắt nàng u tối, thoạt nhìn như là đang có chuyện.
Phương Triệt trầm mặc hồi lâu, mãi cho đến khi xe ngừng lại, hai người đi vào nhà hàng lầu, hắn mới rầu rĩ nói một câu: "Anh không cần em nuôi." Khóe môi Tần Mạt khẽ cong lên, ấm ức trong lòng lúc này mới hoàn toàn tản đi.
Bữa ăn này, ăn đến khói vẫn còn bốc trên nồi lẩu.
Ngày hôm sau Tần Mạt vẫn lên lớp nửa ngày, buổi chiều mới đến mạng Thanh Sơn.
Ký hợp đồng xong, Vũ Vạn Hồng giao nàng cho nhà thiết kế thời trang nhiều kinh nghiệm Khang Tình, để nàng theo học mấy ngày, Khang Tình là một người phụ nữ đầu ba mươi, mặt mũi bình thường, nhưng thân hình rất đẹp, hơn nữa về trang phục, tổng thể trang nhã tinh xảo, có ý của thời cổ.
Câu nói đầu tiên của nàng với Tần Mạt là: “Tranh của em rất đẹp, ý thiết kế cũng không tồi, nhưng chúng ta là tạo hình nhân vật trò chơi, dạy không chỉ dừng lại ở đấy.” Tần Mạt rất nghiêm túc nghe nàng dạy, không dám kiêu ngạo.
Vừa mới bắt đầu, thái độ Khang Tình có chút lãnh đạm, tùy ý chỉ vẽ cho Tần Mạt một đường, liền để chính nàng tự cân nhắc.
Chờ thêm một lát, nàng thấy Tần Mạt sửa trang phục bình thường của nhân vật cấp đến năm, sáu lần, một chi tiết nhỏ cũng rất tỉ mỉ, lúc này đánh giá Tần Mạt vài lần, có chút cảm động: "Chịu tốn tâm tư, có điểm ngộ tính, coi như không tệ." Tuy nàng đánh giá chẳng hề cao, ấn tượng về Tần Mạt trong lòng nàng đã thay đổi rất nhiều.
Người trẻ tuổi có tài nàng sớm gặp rất nhiều, nhưng rất nhiều người cũng không thể biến tài hoa thành tài năng, lại chỉ dùng chút tự mãn làm hao mòn tài nghệ thành kẻ tầm thường.
Một buổi trưa học không được nhiều thứ lắm, nhưng Tần Mạt cũng cảm thấy được nhiều lợi ích.
Thiết kế nhân vật trò chơi và vẽ tranh bình thường có quá nhiều khác biệt, với Tần Mạt mà nói, đây là một lĩnh vực vừa xa lạ lại quen thuộc.
Lúc này nàng mới cảm giác được, những nét vẽ mình học từ trước chỉ là dùng để ngắm cảnh, hoặc là tu tâm tu tâm dưỡng tính biểu đạt suy nghĩ trong lòng.
Nàng thường tự giễu "Trăm không dùng được một", là bởi vì nàng không thấy trong cầm kỳ thi họa có giá trị thực dụng gì.
Dựa theo tiêu chuẩn của Tần hầu gia năm đó, Tần Mạt là, văn không thể an bang, võ không thể định quốc, quần lụa chỉ vứt đi.
Mà theo Tần Mạt tự xem mình, nàng là tay trói gà không chặt, không vào được phòng bếp, có mưu nhưng không kiếm sống được.
Nếu là rơi vào vùng rừng núi, chút thi thơ này chẳng lẽ có thể no bụng sao? Trong sách cũng không có hoàng kim ốc, trong sách cũng không có nhan như ngọc, đọc sách chỉ làm cho người sáng ý, ý chí mãnh liệt, mà ngoài đó ra, vật chất, cuộc sống gì đó, chỉ có thể dựa vào hai bàn tay con người sáng tạo ra Người không thể không đọc sách, cũng không thể chỉ đọc sách.
Tần Mạt cho rằng mình vô dụng, bởi vì từ khi nàng xuyên qua tới nay không ôm chí lớn, chỉ nghĩ muốn vui vẻ bình thường.
Tuy tên "Biện Hà Sa" cũng có chút thành công, nhưng trước giờ Tần Mạt không thấy điểm thành công này có ý nghĩa thực tế gì.
Nàng chỉ viết vài câu chuyện cũ, biểu đạt chút cảm khái trong lòng, hoặc là chút chua xót của văn nhân.
Người bên ngoài ủng hộ vài tiếng Tần Mạt tất nhiên vui sướng, nhưng trong lòng nàng vẫn có khúc mắc.
Đó chính là, loại văn chương nếu bị Tần hầu gia thấy, nhiều nhất cũng chỉ là "Kỹ thuật gian trá, khó mà đăng nơi thanh nhã"! Tần Mạt từng được học, không thể trị quốc, không thể làm chính trị dân sinh, đều là vô dụng.
Năm đó Tần Mạt có lòng phản bác loại quan điểm này, cũng không thể đi gặp cái vương triều hủ bại kia, nhưng hắn thấp cổ bé họng, dù có thành thục đến đâu, trên thực tế vẫn là trăm không dùng được một.
Nói hắn là quần lụa, không có oan uổng gì.
Mà hiện giờ ở thời đại này, trò chơi là một loại sản nghiệp.
Nàng đổi góc độ suy nghĩ khác, văn chương có thể khiến người đọc sinh ra tinh thần hưởng thụ, mỹ thuật có thể làm bữa tiệc cho thị giác con người.
Nếu nàng thiết kế ra một trò chơi nho nhỏ có thể mang đến vui vẻ cho người ta, có phải là một loại thành công không? Nàng không có chí hướng hớn, nàng cũng không nghèo, không cười khác phải nuôi.
So với thời điểm quần lụa bại gia năm đó, Tần Mạt rất có tiến bộ, trong lòng cũng thấy vui mừng.
Đêm hôm đó Tần Mạt trở về phòng ngủ mở máy tính xong, Chi Viễn lại liên hệ với nàng trên QQ, nói là Thanh Sơn mời nàng tham dự việc thiết kế nhân vật cho《 Thăng Thiên 》.
Chi Viễn: "Không chỉ nhân vật thiết kế, ý Thanh Sơn là, hi vọng có thể dùng nội dung của 《 Điêu nguyệt 》 vào nhiệm vụ, mua bản quyền của 《Điêu nguyệt 》.
Nói như thế, tuy em không phải là người phát ngôn cho họ, nhưng có thể đạt được hiệu quả quảng cáo.
Hơn nữa có lời của em, bọn họ có thể xây dựng nhãn hiệu cho trò chơi của họ.” Tần Mạt nghĩ cẩn thận, khẽ thở dài.
Từ trước rất hiếm khi nàng cáu giận, không phải gặp chuyện là lại làm hỏng tâm tình của mình, nhưng bây giờ cũng hiểu ra một chút, hoạt động kinh doanh cũng là một chuyên ngành nghiên cứu, nếu như hai bên đều là tài nguyên, thế thì phối hợp để tối ưu hóa tài nguyên cũng không tệ.
Cũng không vi phạm vào nguyên tắc, quảng cáo này càng được chú ý, hoàn toàn thỏa đáng.
Biện Hà Sa: "Nhưng 《 Điêu nguyệt 》 không phải là tiểu thuyết võ hiệp." Chi Viễn: "Bối cảnh cổ đại, muốn là võ hiệp cũng được.
Nói trắng ra là chính là xào lại, Sa quốc, em không còn là mười sáu tuổi nữa rồi." Biện Hà Sa: "Em có thể đề xuất ý kiến cho nhiệm vụ và bối cảnh trò chơi được không?" Chi Viễn: "Em có thời gian tham dự sao? Em muốn được quyền lợi này?" Biện Hà Sa: "Em đang làm một công việc, chính là thiết kế tạo hình nhân vật cho trò chơi này." Chi Viễn: … Máy tính bên kia, Chi Viễn không nói gì rất lâu, mới hỏi: "Em đã làm mỹ thuật ở đấy, bọn họ lại còn thông qua tôi khách khí nói gì mà mới Biện Hà Sa hợp tác, là ý gì?” Biện Hà Sa: "Em không công khai thân phận, có nói cũng không ai tin." Chi Viễn: … Hắn tiếp tục không nói gì, không nói gì một lát, mới lại nói: "Em định xử lý thế nào?" Tần Mạt cười cười, đem cách làm sớm đã suy nghĩ thương lượng với Chi Viễn.
Hôm sau Vũ Vạn Hồng lại tìm đến Tần Mạt, nói những lời hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng: "Tần Mạt, có chuyện vô cùng quan trọng, nhất định phải được em đồng ý." Tần Mạt xin Vũ Vạn Hồng nói thẳng, Vũ Vạn Hồng lại nói này nói nọ với Tần Mạt trước, nói như có quen công việc chưa, người trong văn phòng có phải cũng không tệ lắm… Bọn họ ngồi trong phòng tiếp khách, bên trong chỉ có hai người Vũ Vạn Hồng và Tần Mạt.
Sau một hồi lâu, Vũ Vạn Hồng mới thở dài: "Tôi cũng là quá cao hứng, buổi sáng hôm nay lên hội nghị đặc biệt nhắc đến em, còn thuận miệng nói em có phong cách rất giống Biện Hà S không ngờ họ xem tranh của em xong, lại có một chủ ý.” Tần Mạt vừa nghe lời này, liền biết chuyện tiếp theo sẽ không tốt.
Quả nhiên, Vũ Vạn Hồng thấy nàng không lên tiếng, lại than thở tiếp tục nói: "Chúng ta đã được Biện Hà Sa đáp lại, cô ấy đồng ý tạo hình nhân vật cấp cao chín môn phái lớn cho chúng ta.
Trùng hợp là, phong cách của em gần giống Biện Hà Sa, chúng ta quyết nghị, hi vọng em có thể thiết kế một ít tác phẩm dưới danh nghĩa Biện Hà Sa." Mặt Tần Mạt đông cứng lại, lần này là giận thật.
Nếu nàng không phải Biện Hà Sa, nếu nàng chỉ là một sinh viên làm thêm bình thường, nàng sẽ đối mặt với cái gì? Là người khác xâm phạm quyền của nàng, hay là nàng xâm phạm quyền của người khác? Hoặc là nói, cách làm này, những lợi ích kia đặt Tần Mạt nàng ở đâu? Trong lòng Vũ Vạn Hồng thật ra là vô cùng băn khoăn, trên hội nghị cố sức nói cho nàng, nhưng cuối cùng lại không thể tranh luận lại những người vì lợi ích là trên hết kia.
Lúc này hắn mở miệng nói với một cô gái chưa được hai mươi tuổi lời này, thật là cảm thấy mặt mo, mất hết tư cách trưởng bối để giáo dục Tần Mạt.
"Là như vậy..." Vũ Vạn Hồng chua giọng nói: "Công ty sẽ bồi thường cho em, tuy tên em sẽ không xuất hiện trên phần tên sản xuất, nhưng, sẽ cho em từ ba đến năm lần tiền lương.
Mà tranh của em càng giống Biện Hà Sa, tiền lương sẽ càng cao, ngoài ra còn có thêm tiền thưởng.” Tần Mạt cười lạnh một tiếng mím môi không nói.
Nàng vốn đã quyết định muốn nói với Vũ Vạn Hồng nàng chính là Biện Hà Sa thật, nhưng tin này bỗng đến, lửa giận trong lòng nàng tăng vọt, trong nháy mắt nàng bắt đầu hối hận, từ đầu lẽ ra không nên đến mạng Thanh Sơn làm.
Vũ Vạn Hồng thấy nàng vẫn không nói chuyện, liền sờ sờ túi tiền, muốn hút thuốc.
Tầm mắt Tần Mạt rơi xuống trên tay hắn, rốt cục hỏi một câu: "Chuyện này, các người hỏi Biện Hà Sa chưa?" Nàng có chút nghi ngờ, Chi Viễn cũng không nói cho nàng tin tức này.
Vũ Vạn Hồng khẽ co lại, cuối cùng vẫn không châm lửa.
Mâu thuẫn trong lòng hắn quay cuồng, nghe vậy cũng chỉ tùy ý trả lời: "Còn chưa nói với Biện Hà Sa, nếu không có một lời của em, chúng ta nói với Biện Hà Sa trước, không phải mất mặt công ty sao?" Tần Mạt hừ nhẹ một tiếng: "Thế này thì không mất mặt công ty?" Vũ Vạn Hồng yên lặng không lời, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không quyết đoán.
Tần Mạt lại hỏi: "Dù em đồng ý, mọi người có nghĩ Biện Hà Sa sẽ không đồng ý?" "Không biết có đồng ý hay không, nhưng nếu quả thật cô ấy không đồng ý..." Vũ Vạn Hồng càng áy náy, nửa câu sau không nói ra lời.
Tần Mạt nói tiếp: "Nuốt lời trước mặt cô ấy, chính là mặt mũi công ty, nuốt lời trước mặt em, cũng không quan trọng, đúng không?" Trong lòng nàng chỉ thấy châm chọc, người nổi tiếng và một sinh viên nhỏ bé làm thêm quả nhiên khác nhau rất lớn.
Cảm giác này, trước kia nàng chưa từng trải qua "Tần Mạt..." Vũ Vạn Hồng nhả khói, bỗng cắn răng một cái, "Em từ chức đi!" Tần Mạt ngẩn ngơ.
Vũ Vạn Hồng hút một hơi thuốc, nheo mắt lại nói: "Chuyện này trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra, nhưng có chút đả kích cho người trẻ tuổi.” hắn cười khổ một tiếng, "Rất nhiều năm trước kia, tôi cùng từng làm thế.
Tôi biết rõ mùi vị này, em còn trẻ tuổi như vậy… Phong cách riêng của Sa quốc quá mãnh liệt, em muốn bắt chước cô ấy lâu dài, chỉ sợ sẽ làm mất đi chính phong cách của em…" "Vũ quản lý." Tần Mạt thở dài một tiếng, trong lòng dần dần nổi lên ấm áp, "Nếu như em nói em chính là Biện Hà Sa, anh tin không?"