Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

quyển 1 chương 23: cơ hội là phải nắm bắt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Đây là trà Long Tĩnh ạ?" Tần Mạt hơi nhíu mày, hỏi.

"Không sai, đây là trà Long Tĩnh ngon nhất ở Tây Hồ." Biểu tình của Triệu Chu có chút tự đắc, "Đặc biệt ở khâu chọn trà Long Tĩnh, một mầm một lá, ta mỗi năm cũng chỉ được có tám lạng."

Tần Mạt buông ra chén trà tử sa trong tay ra, khẽ cười nói: "Ngàn năm trước, trà này tên là Bạch Vân, chính là trà cống phẩm. Trà này mỏng mà đẹp, chịu được va dập, nhưng thật ra hương thơm của Bạch Vân lại ẩn chứa bên trong. Trà xanh cần phải làm nóng, riêng Bạch Vân lại thích hợp với độ ấm. Sau khi nước sôi, để nguội tám phần, sẽ không tổn hại đến mùi hương."

Triệu Chu nghe được hai mắt sáng lên, nghiêng đầu suy tư trong khoảnh khắc, bàn tay không kiên nhẫn vỗ nhẹ lên bàn, tán thưởng nói: "Nguội đi tám phần, tuyệt diệu!"

"Trà có tám vị, hương trà và trà thuốc là hai vị, còn lại sáu vị là xanh, hồng, lá, vàng, đen, trắng, mỗi vị có một tính chất. Dù là pha trà, sao trà, rót trà, chỉ có người biết tính trà, mới có thể pha ra trà ngon." Tần Mạt lắc lắc đầu, thở dài: "Chính cái gọi là tốt quá hoá dở, làm sao để giữ được độ ấm tốt, mới là kh

Triệu Chu như có điều suy nghĩ, nhìn vào ánh mắt Tần Mạt, thưởng thức lại tăng thêm vài phần nghi ngờ. Lời nói và khí độ của cô bé này không thể là một đứa bé mười mấy tuổi được, nhưng mặt mũi nàng non nớt, rõ ràng cũng chỉ là một cô nhóc bình thường thôi.

"Còn có hai điểm," Tần Mạt phảng phất không chú ý đến ánh mắt của Triệu Chu, lại nói: "Nước cho trà, giống như nước cho cá, nếu cháu đoán không sai, ngài dùng là nước giếng. Mùi vị của nước giếng này, cũng làm sai vị trà hai phần, nhưng cũng chỉ có giới hạn mà thôi, gần thành phố này, chắc hẳn cũng không có suối nước nào tốt?"

Triệu Chu cười sang sảng, gật đầu nói: "Không sai. Còn điểm kia?"

"Là chén tử sa này." Bàn tay Tần Mạt nhẹ nhàng vuốt dọc chén, "Chén tử sa này cũng tính là một tinh phẩm trong dụng cụ trà, bên trong không tráng men trắng, màu tím này hoàn toàn được phủ một lớp bột trà xanh biếc, thật đáng tiếc. nếu có thể đổi thành chén sứ trắng hoặc chén bạch ngọc, mới xứng với màu xanh mới này!"

Vừa nói, nàng vừa lắc đầu, vẻ mặt thương tiếc.

Triệu Chu nhịn không được hai tay vỗ nhẹ: "Tuyệt diệu!"

Tần Mạt buông chén trà trong tay ra, nhìn về phía Triệu Chu: "Lão tiên sinh, hôm nay đa tạ ngài thiết đãi, Tần Mạt thật may mắn. Nhưng giờ không còn sớm, cháu còn có một số việc phải là có lẽ nên tạm biệt được rồi?"

"Cháu muốn làm gì?" Lời vừa ra khỏi miệng, Triệu Chu lại cảm thấy câu hỏi này của mình hơi quá. Nói cho cùng hai người cũng chỉ là mới quen, bàn về đàn nhạc trà đạo chỉ là thảnh thơi phong nhã, nhưng hỏi chuyện riêng của người khác, lại lộ ra vẻ thân thiết với người mới quen sơ.

Tần Mạt cũng sửng sốt, không biết trả lời thế nào. Nàng có chút tôn trọng ông lão thú vị này, cho nên không muốn làm mất mặt mũi của ông ấy.

Nhưng Triệu Chu là nhân vật bậc nào, lúng túng thì ông cũng chỉ lúng túng một chút, đã hỏi ra rồi, thì ông phải hỏi ráo riết. Cho nên ông cười rồi rất mau liền khôi phục vẻ tự nhiên: "Mạt Mạt à, có chuyện gì nếu như cần giúp đỡ thì nói, đừng khách khí, nói ra có lẽ Chu gia gia có thể giúp cháu. Mà cháu, cũng đừng gọi ta là lão tiên sinh gì gì đấy, nghe rất chán, gọi thẳng Chu gia gia, sảng khoái hơn không phải sao!"

Tần Mạt nghĩ nghĩ, mùa hè làm thêm cũng không phải chuyện gì bẽ mặt, vừa đúng lúc nàng không biết đi đâu để tìm, hỏi ông già một chút cũng tốt. Xem từng này tuổi rồi, kinh nghiệm sống chắc chắn rất phong phú.

"Cháu đi tìm việc làm."

"Tìm việc làm?" Ánh mắt Triệu Chu kinh ngạc, vẻ mặt càng cổ quái. Cô bé mười lăm mười sáu tuổi đã đi tìm việc làm? Cần khoa trương như vậy sao? Triệu Chu đương nhiên không phải chưa từng gặp người nghèo, chỉ là nhìn khí chất phong độ của Tần Mạt, lại nhìn tài học của cô bé, sao Triệu Chu có thể tin nàng xuất thân từ một gia đình nghèo, nghèo đến mức cần cô bé đi làm thêm phụ giúp gia đình.

Mười lăm mười sáu tuổi, đọc sách mới là việc làm chính.

Tần Mạt rất chắc chắn gật đầu: "Cháu muốn làm thêm vào mùa hè, nếu như có thể sau khi nhập học vẫn có thể làm thêm, thế thì càng tốt hơn. Chu gia gia, ông biết công việc như thế có thể tìm ở đâu không?" Nàng cũng ngang bướng, liền gọi thẳng Triệu Chu là gia gia. Trung Quốc là một đất nước coi trọng tình người, xưng hô gần thêm một ly, lại có thể thân hơn một khoảng.

Tần Mạt chẳng hề để tâm là sẽ nhận được gì từ trên người Triệu Chu, nhưng nàng am hiểu đạo làm người sâu sắc, không được bỏ qua những việc nhỏ mà khiến Triệu Chu coi thường mình. Người ta đã nói muốn sảng khoái, thì sao lại không sảng khoái chứ?

Rất hiển nhiên, Triệu Chu cũng không phải là người bình thường. Tần Mạt gặp được ông, có lẽ chỉ là khách qua đường, có lẽ là thêm một người bạn già, nhưng là có thể, đây chính là cơ hội. Cơ hội thật ra có ở khắp nơi, nhưng chỉ có người có đủ tính nhạy bén quyết đoán, mới có thể nắm được.

Tần Mạt không để ý đây là cơ hội hay là mây trôi, nhưng chỉ cần là một trong các khả năng, nàng sẽ không có lý do để từ bỏ. Dù sao chỉ là vài câu nói, có gì mà khó đâu chứ.

Không thể không nói, Tần Mạt nghĩ lúc này so với kiếp trước thay đổi thật nhiều. Hồi xưa, dù nàng có biết điều này, cũng sẽ không làm. Thực tế có thể ép người trưởng thảnh, dù trưởng thành là tốt hay xấu, tóm lại, là nàng sẽ thay đổi.

Triệu Chu quả nhiên là có thể mang đến cơ hội, chỉ sợ cơ hội này vô cùng bé nhỏ không đáng kể. Nhưng với Tần Mạt hiện tại mà nói, cũng xem như là một niềm vui không nhỏ.

Ông dường như không hề suy nghĩ, liền mạnh mẽ nhận hết: "Chuyện này quá đơn giản a! Cháu đến quán trà Triệu Ký, cháu cũng không cần làm việc nặng, cháu làm việc trong phòng pha trà, thỉnh thoảng ra bưng trà đưa nước, không vấn đề chứ?" Nói dứt lời, vẻ mặt ông lại hưng phấn nhìn Tần Mạt chằm chằm, với cô bé mâu thuẫn này, quả thật ông cảm thấy rất tò mò. Hiện tại lớp trẻ phần lớn rất không thú vị, khiến ông cảm thấy không có sức sống.

Vẻ mặt Tần Mạt chưa đổi, trong lòng đã thật hồi hộp. Không phải cao hứng, mà là có chút khó khăn. Pha trà thì cũng thường thôi, nhưng bưng trà rót nước ở trong quán trà là việc của hạ nhân, Tần đại công tử chưa từng làm việc này? Lại há có thể đi làm sao?

Mà bây giờ Tần Mạt dù sao cũng không là Tần công tử năm đó nữa, "cuộc sống bức bách" bốn chữ này, nàng coi như hung hăng lĩnh hội một phen. Tuy mức độ hiện tại của nàng và người nghèo chân chính so ra thì vẫn nhẹ hơn, nhưng nếu so với năm đó, nên biết rõ khả năng thích ứng của Tần Mạt thật ra có thể nói là ko thể kém hơn. Đã muốn đi làm thuê, vậy thì đã giác ngộ rồi, lại nói xã hội hiện đại cũng không phân ra là hạ nhân quý nhân gì đó. Chỉ cần tự lực cánh sinh, có ai dám lời ra tiếng vào?

Nghĩ nhiều như vậy, thật ra chỉ xảy ra trong nháy mắt. Trong lòng Tần Mạt âm thầm cắn răng, mặt ngoài vẫn rất bình tĩnh gật đầu: "Cháu sẽ làm tốt, cảm ơn Chu gia gia."

Triệu Chu tỏ vẻ còn vui hơn Tần Mạt, trong lòng ông âm thầm đánh giá: "Người trẻ tuổi không kiêu ngạo không nóng nảy, không tự ti cũng không hống hách, kiến thức siêu phàm lại gặp khó khăn, thật hiếm có người như vậy. Chỉ không biết công việc hầu hạ người này nàng có thể kiên nhẫn bao lâu, xem học thức và khí chất của nàng không giống người thường, nếu thật sự có thể xuống dâng trà bưng nước, về sau chắc chắn sẽ thành công!"

Ông cười dài, ngoắc gọi Triệu Thành Bích lại, giới thiệu hai người: "Mạt Mạt, đây là Triệu Thành Bích, ông chủ quán trà. Vì công việc của cháu nên sau này phải gọi là quản lý Triệu, lúc tan việc thì gọi hắn là chú Thành. Tiểu Thành, cô bé này là Tần Mạt, ta tiến cử nó đến quán trà phân loại trà pha trà, không thành vấn đề chứ?"

Triệu Thành Bích vừa rồi thật ra cũng quan sát Tần Mạt, người trẻ tuổi có thể được Triệu Chu thích như vậy thật sự không nhiều, một cô bé tướng mạo bình thường như vậy, có thể lọt vào mắt Triệu Chu, càng không đơn giản. Hắn với Tần Mạt từ coi thường chuyển thành tò mò, hiện tại nghe Triệu Chu nói như vậy, hắn càng kinh ngạc.

Người hầu trà, người làm thuê, nhân viên phục vụ, dù gọi thế nào, cũng dù làm chuyện gì, tóm lại cũng không thể thay đổi sự thật là cô bé này muốn đi làm. Nàng muốn đi làm thêm, sao có thể được Triệu Chu coi trọng như thế nhỉ?

Triệu Thành Bích đầu tiên là đáp ứng một tiếng, về phần Tần Mạt này đến cuối cùng là người thế nào, về sau đại khái là có thời gian thì hắn sẽ quan sát.

"Tốt!" Triệu Chu rất là vui vẻ, cười xong rồi lại nghiêm mặt, "Mạt Mạt, đã là công việc, cháu phải chăm chỉ. Tiểu Thành, cậu không được xử tệ với đứa bé này, nhưng cũng đừng săn sóc đặc biệt, hiểu chưa?"

Triệu Thành Bích vội vàng gật đầu.

Tần Mạt khẽ mỉm cười, nâng chén nhấp nhẹ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio