Ban đêm mệt mỏi, các cô gái buôn chuyện kinh nghiệm lần đầu tập quân sự của các nàng.
Trần Yến San chu miệng nhỏ, hầm hừ: "Mình không chịu nổi! Mình muốn xin nghỉ! Mình muốn nghỉ học! Lão Chu Nguyên chỉ giỏược đãi! Đây là hành xác! Là trái pháp luật!"
Lữ Lâm mở gói đồ của nàng, lấy ra một gói kẹo hoa quả to chia cho mọi người cùng ăn; “Ăn chút gì đi, gần đây mình ăn được nhiều hơn trước, trước giờ mình chưa từng cảm thấy thức ăn căng tin lại ngon đến vậy!”
Khương Phượng ngồi trên giường phẩy quạt: "Thật ra mệt nhất chính là đứng kiểu quân đội. Đứng một giờ thật mệt người, so với đi bộ chục dặm đường còn mệt hơn."
Triệu Vũ Hồng buồn rầu bứt tóc: "Đi đều cũng rất mệt á, dẫm dẫm chân cũng mệt nữa. Thật buồn chán, lại chẳng có hoạt động gì, chẳng giống tập quân sự vui chơi trong truyền thuyết gì cả. Còn cả da mình nữa, mấy ngày nay rám đen, tóc mình, bị chụp cái mũ ngố kia, làm khô cả một đoạn, thật đáng thương…”
Trần Song Song lại hăng hái: "Có dùng kem chống nắng không, cậu dùng loại nào? Mình dùng Nurse, hiệu quả không tệ, giờ da cũng không xấu lắm."
"Tốt thật à? Mình dùng Johnson, không ngờ căn bản lại không ngăn được cái loại phơi nắng này!” Triệu Vũ Hồng vội giục, "Mau đưa kem của cậu cho mình xem, nếu tốt thật, cho mình mượn dùng đi, tập quân sự xong mình sẽ mua trả cậu nhé?"
Tần Mạt đi ra từ trong phòng tắm, liền nghe Trần Yến San sợ hãi than: "Mạt Mạt, cậu cũng đen nhiều nhỉ, trước giờ mình còn chưa thấy cậu dùng kem chống nắng hay là sản phẩm dưỡng da gì đó. Cậu không cần à? Ai da, cậu như thế thì sao được?"
Tần Mạt dừng bước, biểu tình
Sử dụng sản phẩm dưỡng da? Nàng còn không có khái niệm này, lại nói đến những thứ bất tiện đó, nàng căn bản không nên lãng phí tiền. Giờ Tần Mạt không quan tâm đến mình đẹp hay xấu, xấu thì sao, Tần đại công tử đã nếm nhiều hồng nhan họa thủy rồi, giờ chỉ cần tư vị bình thường thôi.
Lại nói Tần Mạt thật ra cũng không phải xấu lắm, chỉ là so với những tuyệt sắc mà nàng gặp, dáng vẻ hiện giờ của nàng có vẻ quá mức bình thường mà thôi. Nhưng trên đời này tóm lại mỹ nữ vẫn chiếm số ít, người bình thường chiếm đa số. Chỉ cần ngũ quan cân đối, không phải dạng không đứng đắn, vậy cho dù có không ăn điểm với người khác, cũng khiến người ta không nhìn với con mắt không tốt.
Huống chi tuổi xuân vốn là đẹp nhất, giờ Tần Mạt lại cảm thấy cuộc đời trộm được này, thật ra là may mắn. Đương nhiên, nếu như không phải biến thành cô bé, mà là cậu bé, thì càng hoàn mỹ. Tần Mạt thậm chí không quan tâm mình sẽ biến thành một cậu bé xấu xí, nhưng vận mệnh sẽ không vì ý muốn của nàng mà đổi lại vị trí. Tần đại công tử phong lưu tuấn tú biến thành Tần nhị cô nương vô cùng bình thường, đây đã thành sự thật, nghĩ nhiều chỉ vô ích.
Tần Mạt vừa lau tóc vừa đi lại gần giường mình, vô tình ngẩng đầu, lại nhìn thấy Vương Tử Dục đang nằm cạnh giường Trần Yến San với sắc mặt tái nhợt, mắt phượng nhắm lại, dáng vẻ đau đớn thống khổ.
Do dự một chút, cuối cùng Tần Mạt không thể kìm được tia thương tiếc sâu trong đáy lòng, mở miệng hỏi nàng: "Vương Tử Dục, cậu không khà?"
Vương Tử Dục vốn nghiêng ra phía ngoài, Tần Mạt vừa hỏi, nàng chỉ khẽ mở to mắt, lại xoay người, hướng mặt vào trong vách tường, hoàn toàn chỉ rõ là nàng không muốn quan tâm đến bất kỳ kẻ nào.
Trần Yến San nhẹ nhàng tóm vạt áo Tần Mạt, thấp giọng nói bên tai nàng: "Mạt Mạt, con bé này kỳ lắm, cậu đừng quan tâm đến nó."
Tần Mạt than nhẹ, cũng chỉ có thể bỏ đi. Nàng không phải người hiền lành, không có thói quen nhiệt tình với người mặt lạnh, Vương Tử Dục đã không cảm kích, Tần Mạt cũng chẳng quản đến nữa.
Các cô gái vẫn tám chuyện đến lúc tắt đèn. Các nàng nói về tập quân sự, thành tích, làm đẹp, quần áo, còn có con trai lẫn đàn ông.
"Huấn luyện viên của chúng mình nếu không hung dữ như thế, thật ra thầy ấy cũng rất đẹp trai đấy!” Đây là lời Triệu Vũ Hồng nói.
Trần Yến San còn cười hì hì trêu ghẹo nàng: "Mưa nhỏ[], nếu cậu không hành động dứt khoát, thu Chu Nguyên ca ca vào dưới váy, thì hãy giúp chúng mình thoát khỏi biển khổ đi!"
Lữ Lâm lại nói: "Mình cảm thấy lớp trưởng Phó Liên Đỉnh của chúng ta còn đẹp trai hơn!”
"Ai da không được!" Trần Song Song kinh hô, "Lữ Lâm, cậu nhìn thế nào vậy?"
Trần Yến San nháy mắt: "Mình nhớ mà, lớp trưởng của chúng ta là chàng trai biển cả, đ̐ ánh mặt trời đấy, đúng không Lâm Lâm?"
Các cô gái càng ồn ào hơn, Tần Mạt ngồi trên giường im lặng lật sách, trong lòng lại thật kinh ngạc.
Các nữ tử hiện đại quả nhiên khác với phái nữ thời phong kiến, các nàng chẳng những có thể đi học cùng nam tử, còn có thể chẳng hề ngại ngùng thảo luận đề tài về nam giới như thế. Nếu là ở năm đó, các cô nương khuê nữ mà dám nói như thế, chỉ sợ đã sớm bị chụp cái mũ không tuân thủ lễ giáo rồi.
Tần Mạt và Tần Vân Đình sớm chiều sống chung hai tháng, Tần Vân Đình lại chưa từng dùng ngôn ngữ ngả ngốn như thế nói về nam giới trước mặt nàng, Trần Yến San lại thường hay than thở đẹp trai với xấu xí với Tần Mạt, nhưng cái gọi là “thu vào dưới váy” này, cũng là lần đầu tiên Tần Mạt nghe thấy.
"Quả nhiên là cái thế giới kỳ quái, xem ra những thứ mình hiểu kia còn lâu mới đủ.” Tần Mạt đang lật sách, bỗng hiện lên một ý niệm trong đầu: “May mà không phải nghe thấy lời nói thế này từ bốn tháng trước, khi đó trái tim mình vẫn chưa đủ sức để chấp nhận.”
Các cô bé phần lớn đều vô tư vô lự, ngoài việc đọc sách dĩ nhiên chính là yêu đương tình báo anh anh em em. Tình yêu trong truyện cổ tích mãi mãi hấp dẫn như thế, hơn nữa đối với những cô gái vừa mới chớm nở nụ tình mà nói, các nàng có quá nhiều ảo tưởng tốt đẹp. Nếu không thì phim thần tượng sao có thể có thị trường lớn như thế? Đương nhiên, Tần Mạt tuy luôn hiểu rõ phái nữ, nhưng nàng chỉ hiểu rõ phái nữ Đại Tống, ở thời đại này, nàng muốn nhận thức, còn nhiều thứ chưa rõ lắm.
Không có cùng tích cách như những cô bé trẻ tuổi này, dù có cùng tuổi đi nữa, cũng sẽ khác kinh nghiệm và thân phận. Nếu như Tần Mạt muốn dùng một khái niệm để khái quát hiểu biết của nàng về phái nữ hiện đại, đáp án chỉ có thể là mãi mãi khó giải.
Tần Mạch năm đó là một quần nhung phong lưu hiểu rõ nữ tử Bắc Tống, Tần Mạt hiện giờ lại biến thành một cô bé trung học bình thường, trong cái diệu kỳ này, còn khó lý giải đến cỡ nào?
Con gái xinh, con gái đẹp, con gái quyến rũ, con gái mềm mại, con gái dịu dàng… con gái… đều có lúc tao nhã, có lúc dung tục, có lúc rạng rỡ, cũng có lúc yếu ớt…. mọi trạng thái, nói chung đều là người.
Tần Mạt mang tâm tình phức tạp khó nói thành lời chìm vào giấc ngủ. Tập quân sự đương nhiên rất mệt, trước kia Tần Mạt chưa từng nếm vị khổ này, có thể nhịn xuống mà tập, còn mệt hơn là đoạn trải nghiệm ở bệnh viện Tây Bình trước kia. Không dám nhớ lại quãng thời gian trước kia nàng đã phải nhẫn nại thế nào, cũng là quãng thời gian đen tối nhất khiến kiêu ngạo và tự mãn của nàng đánh mất trong lặng lẽ.
Trong một giấc ngủ mệt mỏi, đêm dường như càng ngắn lại.
Tần Mạt cảm thấy mình chỉ vừa chợp mắt, khi mở to mắt đã là lúc rời giường, Nàng vẫn dậy đầu tiên, rửa mặt xong, lại là tiếng Trần Yến San la hét ầm ĩ, khiến nàng tỉnh hẳn từ trong cơn buồn ngủ mơ màng, Tần Mạt cười yếu ớt đi dọn giường.
Tâm tình nàng rất tốt, sinh hoạt trong tập quân sự tràn đầy sự hăng hái tích cực đồng thời bị gò bó, mỗi ngày nàng đều tự thuyết phục mình phải kiên trì một lần, cũng cảm thấy cả cơ thể và tinh thần đều thoải mái, mà tinh thần lại đặc biệt dâng cao.
Mãi cho đến khi tất cả mọi người đều rửa mặt xong, chuẩn bị xuống tầng tập thể dục, Tần Mạt chợt phát hiện Vương Tử Dục ôm bụng dựa vào bồn rửa mặt, sắc mặt trắng bệch và đau đớn.
"Mạt Mạt, bạn nhìn gì thế?" Trần Yến San giục nàng, "Mau lên, muộn rồi, Chu Nguyên phạt người rất nham hiểm và khủng bố đấy!"
Tiếng đài tràn ngập nhịp điệu tập thể dục buổi sáng dồn dập vang lên, Tần Mạt xoay người lại, muốn đi theo Trần Yến San, rồi lại hốt hoảng nghe thấy tiếng rên rỉ của Vương Tử Dục.
"Cậu đi trước đi, lát nữa mình ra ngay.” Tần Mạt thầm cắn răng một cái, thương tiếc trong đáy lòng cuối cùng cũng chiếm phần hơn: “Nếu có thể, giúp mình và Vương Tử Dục xin nghỉ."
"Mạt Mạt!" Trần Yến San dậm chân, Lữ Lâm lại kéo lất cánh tay nàng, nôn nóng nói: "Các cậu có đi không? Muộn rồi đấy!"
Tần Mạt nhẹ nhàng đẩy Trần Yến San ra, xoay người chạy vào phòng rửa mặt.