"Tần Mạt!" Chương Quốc Phàm điểm danh, thế là Tần Mạt ôm vài cuốn sách, đi đến chỗ ngồi được phân.
Lớp họ được chia làm ba tổ, một tổ lớn lại có ba nhóm, tổng lại chín nhóm, tính từ cửa vào là nhóm đầu tiên, Tần Mạt bị phân vào nhóm chín hàng ba.
Đây là một góc gần cửa sổ, rất phù hợp với hình tượng mờ nhạt của Tần Mạt.
Bên cạnh nàng là vài người bạn chưa quen, ngồi cùng bàn với nàng là hai nam sinh, mà hai bàn trên dưới toàn là nữ sinh.
Đối với cách phân chia nàng, Tần Mạt không thể hiểu nổi, vì dựa theo quy tắc trước đây nàng nghe nói, thầy giáo trung học rất ít khi xếp nữ sinh và nam sinh ngồi cùng bàn.
Nghi về vấn đề nhàm chán này, Tần Mạt đã rút ra được kết luận: “Chẳng lẽ vì dáng vẻ mình không dọa được người, cho nên thầy Chương cố ý cho mình ngồi với nam sinh? Dùng tướng mạo vốn đả kích với nữ sinh của mình để dập tắt ảo tưởng của nam sinh?” Đây chẳng qua chỉ là Tần Mạt tự giễu, trên thực tế, số nam nữ không thống nhất, có kết quả này là rất bình thường.
Tần Mạt không thiết chú ý đến bộ dạng hai tên ngồi cùng bàn như thế nào, từ lúc nàng ngồi xuống chỗ, đã tự động tạo một bức bình phong với mọi người xung quanh.
Chỉ cần nghiêm túc nghe giảng, học tập thật tốt, hướng đến mục tiêu phấn đấu giành học bổng, đây là ý nghĩ lớn nhất của Tần Mạt.
Ngày nhập học đầu tiên cứ như vậy bình thản trôi qua, vì vừa mới tập quân sự xong, cho n tinh thần của phần lớn học sinh không tệ.
Lúc ăn cơm, Tần Mạt vẫn ăn cùng các bạn ở ký túc, các nàng vừa ăn vừa hào hứng thảo luận về việc ca hát trước khi tập quân sự kết thúc.
Trần Yến San còn đắc ý tuyên bố: “Mình xin số điện thoại của huấn luyện viên rồi, hì hì, các cậu không thấy, mình kéo Chu Nguyên đến một góc hỏi hắn, thầy ấy còn đỏ mặt nữa cơ!” "Huấn luyện viên đỏ mặt? Số điện thoại di động của thầy ấy là bao nhiêu thế?" Lữ Lâm hứng thú hỏi, gương mặt cũng đỏ bừng, "Cậu lợi hại quá à, còn dám đi hỏi, mình thấy người khẩu phật tâm xà như thế, đáng sợ lắm!" "Mình thấy thầy ấy đẹp trai mà, có thể xét vòng sau…” Trần Yến San mơ màng nói.
Tần Mạt nhíu nhíu mày, rất tự nhiên dạy bảo: "Các cậu tuổi còn nhỏ, không nên nghĩ đến thầy ấy.
Làm quân nhân lời nói hơn phân nửa là thô lỗ, sinh hoạt khắc khổ, cậu sẽ không chịu nổi thầy ấy đâu.
Lại nói bây giờ quan trọng nhất là đọc sách, chuyện khác nghĩ ít thôi.” Các cô gái khác dùng ánh mắt lấp lánh ánh sao nhìn về Tần Mạt, Trần Yến San càng la hoảng: “Đất trời ơi, Tần Mạt, đầu cậu cấu tạo bằng gì thế? Mình chỉ nghĩ thôi mà, còn lời nói thô lỗ và sinh hoạt khổ cực nữa chứ, mình đâu phải muốn lấy thầy ấy….
Ai da, xí xí xí! Mình bị cậu làm mê sảng rồi, nói gì vậy chứ, thật là!” Khương Phượng bỗng bĩu môi nói một câu: "Cậu thì quá chăm rồi, mở miệng ra là học, ngậm miệng cũng học, đúng là học sinh khá giỏi rồi? Học sinh giỏi sao không vào lớp . đi, lại vào lớp này nh Câu này vừa nói ra, nhất thời im lặng một mảnh, Tần Mạt bỏ đũa ra, gương mặt ôn hòa dần lạnh xuống.
Các cô gái khác lúng túng nhìn nhau, không biết nói gì cho phải, Tần Mạt lại nhíu mày, thản nhiên nói: “Học không hổ thẹn, ngốc nghếch mới là hổ thẹn, mình không biết mà không học càng đáng hổ thẹn hơn.” Nói dứt lời, nàng đẩy bàn ăn ra, đứng thẳng dậy, khoanh tay bỏ đi.
Lúc này, Trần Song Song cũng bĩu môi : "Vốn mình còn cho Tiểu Phượng nói chuyện hơi quá đáng, bây giờ nhìn nó kiêu ngạo thế kia, lại còn giảng bài cho mình, hừ, cái người gì chứ!” Khương Phượng gật đầu liên tục: "Nhìn tư thế đi đường của nó kìa, chắp tay sau mông ngẩng đầu lên, có mà để che cái đuôi sói thì có, làm bộ làm tịch! Nó cho nó là ai chứ? Tài tử cổ đại phong lưu à?” Trần Yến San nhấc cao đũa cắm vào trong phần ăn của mình, bỗng buồn bực vung tay, đứng lên nói: “Được rồi, ít nói vài lời không chết đâu!” Nàng hậm hực đá chân vào bàn, xoay người chạy ra ngoài.
Lữ Lâm khẽ nhếch môi, nhìn hai bên, bỗng thở dài, vội vàng chạy theo.
Tần Mạt đi về phía phòng ngủ, tính tình nàng không nhỏ nhen, nhưng cũng không đến nỗi tức giận vì những cô bé.
Nàng chỉ cảm thấy không thể nói chuyện với Khương Phượng được, cho nên khinh thường, nhưng nếu vì như thế mà cả đời không nói chuyện với nhau, nàng cũng hết cách.
Dù sao là khác biệt một ngàn năm, công tử quần nhung bây giờ mơ tưởng cải tà quy chính, suy nghĩ tất nhiên khác phần lớn các hiện đại không ít thì nhiều.
Học vấn của cổ nhân vẫn rất chặt chẽ và nghiêm ngặt, khi Tần Mạt vừa mới đến thời đại này, thậm chí còn mắng thầy giáo là dạy hư học sinh, hiện tại nàng chỉ vì bất đồng suy nghĩ mà rời bữa, đã là rất tiến bộ rồi.
Tại cánh cổng sắt của khu ký túc xá nữ, Tần Mạt lại gặp Phương Triệt ngoài ý muốn.
Phương đồng học nghiêng người dựa vào một gốc cây hoa quế đối diện câu đối hai bên cánh cửa, mặc một chiếc áo sơ mi xanh và quần bò, đi giày trắng, tóc đen nhanh.
Hai tay hắn ung dung đút vào túi quần, mặt nhởn nhơ, nhưng trước sau vẫn lạnh lùng như cũ.
Không ít nữ sinh ra vào liếc mắt với hắn, cũng có người lặng lẽ bàn luận, còn có người chỉ trỏ.
Nhưng Phương Triệt như không nhìn thấy, tiếp tục đứng bất động như núi băng.
Tần Mạt lắc đầu cười cười, quay đầu không muốn gặp hắn.
Tên này vừa nói lời ác độc vừa bạo lực, là một thiếu niên bất lương điển hình, cả ngày hắn ra vẻ âm trầm, lừa được không ít người.
"Ê, Tần Mạt!" Có điều Phương Triệt lại không quyết định lơ Tần Mạt, hắn đi ba bước rời khỏi gốc cây kia đến chỗ nàng: “Lại đây.” Nói xong, Phương Triệt đã nắm lấy cổ tay Tần Mạt, kéo nàng đi không hề khách khí.
Với hành động bạo lực không lời này, Tần Mạt cũng im lặng.
Nàng rất sáng suốt khi không tranh chấp với tên khốn kiếp này ở trước mặt mọi người… tuy hành động Phương Triệt vừa làm, đã khiến không ít người sinh ra kỳ quái trong lòng với Tần Mạt "Cậu muốn làm gì?" Tần Mạt vừa chạy theo bước chân Phương Triệt, để tránh bị hắn kéo đi mà ngã, vừa thấp giọng hỏi.
Phương Triệt tiếp tục kiểu trả lời lạc đề kinh điển của hắn: “Tôi phát hiện cô càng lúc càng xấu hơn trước, nói thật, tuy lực nhẫn nại của tôi rất lớn, nhưng đối mặt với dáng vẻ xấu xí như cô, tôi còn phải tu luyện thêm nhiều.” Dù đã vận dụng tới năng lực lờ tịt của Tần Mạt, cũng bị lời nói ác độc của Phương Triệt đả kích.
"Tôi không khiến cậu phải nhìn tôi!" Mấy chữ này bỗng lọt qua kẽ hở hàm răng của Tần Mạt.
Phương Triệt lại đổi cách đi: “Tôi cũng đâu muốn nhìn cô, nhưng cô lại gặp tôi, tôi còn cách gì đây? Ai bảo mắt tôi sáng như thế? Ngay cả cô tầm thường như vậy mà liếc mắt một cái tôi đã nhìn thấy rồi! Nếu không thì chúng ta trao đổi đi, về sau cô nên trốn tôi, hoặc khi cô nhìn thấy tôi ở xa xa thì nhanh chạy đi chỗ khác!” Câu cuối của hắn mang theo vài phần nhân đạo, cũng không biết đáp thế nào, Tần Mạt cảm thấy biểu tình của hắn có điểm âm trầm.
Trong lòng mặc niệm lần nữa "Người này không bình thường", Tần Mạtcảm thấy cảm xúc của mình đỡ hơn một chút rồi.
Nàng bĩu môi, nhìn xung quanh nói: "Phương Triệt, hình như đây là sân bóng? Cậu đưa tôi đến đây làm gì? À, có người đang đá bóng! Không phải là cậu thích bóng đá chứ, thích thì đi mà xem, việc gì phải lôi tôi đến đây!” "Sao cô nói lắm thế?" Phương Triệt quay sang, "Tôi không thích bóng đá." Đây là lần đầu tiên Phương Triệt trả lời bình thường, Tần Mạt kinh ngạc như phát hiện ra một châu lục mới.
Nàng mở to hai mắt nhìn khuôn mặt núi băng của Phương Triệt một hồi, đáng tiếc Phương đồng học chẳng hề tỉnh ngộ với một lần trả lời ngẫu nhiên này.
Hắn lại quay sang, khóe miệng nhếch lên với Tần Mạt, lộ ra nụ cười.
Tần Mạt kinh hãi...