Ta Không Thành Tiên

chương 89: vách đá trăm thước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giải... giải quyết xong rồi?

Bà cô ơi, bà làm ơn đừng nói bằng giọng hời hợt như mây mờ gió nhẹ thế được không?

Tiền Khuyết mềm nhũn hai chân, vì sao...

Vì sao lại không hề giống như mình nghĩ?

Vị Vô Sầu tiên tử hiền lành dịu dàng lúc trước đi đâu rồi?

Một... một cước thật là kinh khủng!

Cảnh tượng này khiến hắn có cảm giác quen thuộc một cách kì lạ.

Tuy nhiên dù đã nghĩ rất kĩ nhưng Tiền Khuyết vẫn hoàn toàn không biết cảm thấy quen thuộc này là từ đâu ra.

Nhớ lúc trước còn đoán nàng là dạng con ong cháu cha ăn mặc đẹp đẽ, Tiền Khuyết chỉ hận không thể quay lại thời điểm đó, treo chính mình với ý định "mổ dê béo" trong đầu lên hùng hổ đánh cho ba trăm roi.

Mổ?

Dùng cái gì để mổ?

Vung đao chém xuống cái chân cứng như sắt thép này, nhỡ đâu bật lại bổ vỡ đầu chính mình thì sao?

Tiền Khuyết cho rằng mình còn chưa sống đủ.

Trên mặt mang vẻ ngỡ ngàng như nằm mơ, Tiền Khuyết nhìn Kiến Sầu bằng ánh mắt gần như ngưỡng mộ.

Nguy cơ vừa rồi còn như một thanh kiếm sắc lạnh đặt trên cổ mọi người, sau một cước nhìn như hời hợt mà uy thế lại kinh người của Kiến Sầu liền biến mất vô tung.

Vết nứt to lớn dường như chưa từng tồn tại.

Kiến Sầu vẫn lẳng lặng đứng ở chỗ cũ, trên mặt không có biểu cảm gì, thoạt nhìn thờ ơ như thể vừa rồi nàng không hề làm gì.

Ực.

Dường như có người nuốt nước miếng.

Tiền Khuyết cũng vô thức sờ sờ cổ họng, sau đó quay lại nhìn về phía sau.

Ba người bao gồm cả Bùi Tiềm, mỗi người đều đang nhìn Kiến Sầu, tuy nhiên đều không có bất cứ biểu hiện gì, dường như tiếng nuốt nước miếng vừa rồi chỉ là ảo giác.

Là mấy người này nuốt hay là chính mình nuốt?

Tiền Khuyết không thể xác định được.

Hai tay bọn họ đều vẫn còn giơ lên trên đầu, không hề nhúc nhích như những bức tượng, cả Kiến Sầu cũng vậy.

Một hồi lâu sau Chu Khinh Vân mới tìm lại được âm thanh của mình, lắp bắp hỏi một câu: "Cô ta... cô ta còn có thể sống được không?"

Kiến Sầu nghe vậy nhìn Chu Khinh Vân một cái, nhướng mày suy nghĩ một chút, nói: "Không biết. Nhưng mà liên quan gì tới ta?"

Không biết.

Nhưng mà liên quan gì tới ta?

Một câu thật là hời hợt.

Vừa rồi một cước đá cho người của Tiễn Chúc phái ngã dúi dụi, bây giờ quả thật giống như mình chưa hề làm việc ác gì.

Sự miệt thị âm thầm lộ ra qua câu nói này càng khiến mọi người khiếp sợ.

Có lòng dạ, cũng có khí phách. Có ngạo khí lại có lạnh lùng.

Dù nàng chỉ đứng trong Hắc Phong Động chật hẹp tối tăm, mọi người cũng vẫn sinh ra cảm giác như núi cao chỉ có thể ngước nhìn.

Ánh mắt Bùi Tiềm cực kì phức tạp.

Hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng than thở: "Trước kia trong sư môn từng có rất nhiều trưởng bối nói, Tả Tam Thiên Trung Vực là một nơi chuyên xuất hiện kì tài kinh diễm, ta còn không tin. Thập Cửu Châu rộng lớn, kì tài có thiếu gì. Cho tới bây giờ thấy Vô Sầu đạo hữu mới biết chính mình ngày xưa đúng là ếch ngồi đáy giếng".

Nghe giọng điệu cảm khái này, Kiến Sầu khó hiểu nhìn hắn một cái.

Hiện lên trong đầu Kiến Sầu chỉ có cảnh tượng ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi.

Thân là tu sĩ môn hạ Dương Tông, một trong bốn đại môn phái Bắc Vực, trong giây phút nguy ngập vừa rồi trên người lại toát ra một luồng hơi thở hoàn toàn trái ngược.

Nếu nói lúc trước hắn cho người khác cảm giác là núi nam nước bắc thì khi đó hắn lại cho người khác cảm giác núi bắc nước nam, một bên dương, một bên âm.

Như là mây đen che khuất mặt trời mới mọc.

Dù chỉ có một giây phút ngắn ngủi nhưng Kiến Sầu lại tin rằng cảm giác của mình không sai.

Dương Tông Bắc Vực và Âm Tông Bắc Vực xưa nay vẫn tranh đấu không ngừng, hơn nữa lại là hai môn phái có pháp môn tu luyện gần như hoàn toàn trái ngược.

Gã Bùi Tiềm này làm người ta không biết rốt cuộc hắn là người của Dương Tông hay là Âm Tông.

Kiến Sầu chậm rãi che giấu vẻ nghiền ngẫm trong mắt mình: "Người nhìn người cao, người nhìn người thấp, các hạ nhìn ta có cảm giác như ếch ngồi đáy giếng, đâu biết ngày khác tại hạ nhìn các hạ lại không thấy mình như ếch ngồi đáy giếng?"

Giọng nói nhẹ nhàng bình thản và khiêm tốn làm người nghe như tắm gió xuân.

Tuy nhiên...

Bùi Tiềm nghe vào tai lại có một loại thâm ý khó tả.

Hắn không thể xác định có phải Kiến Sầu đã đoán được gì hay không.

Bùi Tiềm buông mí mắt, cười một tiếng: "Vô Sầu đạo hữu nói rất phải".

Tiền Khuyết nghe hai người này lời qua tiếng lại, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Thấy nguy hiểm đã được giải quyết, mặc dù phương thức giải quyết hơi bạo lực nhưng dù sao thì cũng đã loại bỏ được sự đe dọa sau lưng, giọng Tiền Khuyết dần trở nên kích động: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi tiếp thôi. Chỉ còn vài thước cuối cùng, các đạo hữu, việc sắp xong rồi!"

Tần Lãng và Chu Khinh Vân đều nhìn Kiến Sầu một cái, ánh mắt tò mò phức tạp, hiển nhiên trong lòng cũng đang thầm suy đoán.

Nhưng ở Tả Tam Thiên Trung Vực lại xuất hiện một nữ tu sĩ lợi hại như vậy từ bao giờ?

Dù là vị đại sư tỷ Nhai Sơn mà mọi người hay đồn đại sợ là cũng không lợi hại đến thế.

Rốt cuộc là ai?

Mà có một cước kinh hoàng như vậy?

Thôi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghĩ không ra, hai người chỉ biết là người này hẳn phải có lai lịch rất lớn, muốn không ra thì dứt khoát không nghĩ nữa, nghe lời Tiền Khuyết tiếp tục đổ linh lực vào trận pháp là hơn.

Kiến Sầu cũng gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, năm người đồng tâm hiệp lực cùng duy trì trận pháp.

Lúc này không có ai nói chuyện, bởi vì mọi người đều biết thành công đã ở ngay trước mắt.

Ù ù...

Gió đen vẫn thổi điên cuồng.

Một thước, hai thước...

Gió càng ngày càng mạnh, Kiến Sầu cảm nhận lực cản từ trận pháp truyền đến, trước mắt cũng ngày càng sáng ngời, không nhịn được nheo mắt nhìn về phía trước được viên minh châu của Tiền Khuyết chiếu sáng.

Trong Hắc Phong Động thật sự là quá tối, giống như có thứ gì đó nuốt hết ánh sáng. Hơn nữa bọn họ càng đi vào sâu thì phạm vi minh châu chiếu sáng cũng càng ngày càng hẹp.

Lúc đầu nền động dường như vẫn bằng phẳng, nhưng đến bây giờ Kiến Sầu lại có thể cảm thấy rõ dưới chân đã có độ dốc, giống như hình vẽ trong bản đồ của Trí Lâm Tẩu.

Ở độ sâu chín mươi chín thước chỗ bọn họ đang đứng bây giờ quả thật là "gió thổi như dao có thể lột da".

Trên mặt đất có những khối màu đen lờ mờ nhô lên giống như những hòn đá.

Tiền Khuyết giậm chân, vội vàng cúi đầu xuống xem, lập tức vui mừng nói: "Nơi này từng có thôn phong thạch".

Có điều ngay sau đó hắn lại than thở, lắc đầu nói tiếp: "Đáng tiếc là đã từng, bây giờ đã bị người ta nhặt đi rồi, sợ là còn phải đi lên phía trước".

Hắn nghiến răng lấy ra một viên đan dược cho vào miệng ngậm, sau đó linh khí từ tay hắn tràn ra, không ngờ lại làm cho viên minh châu phát sáng mạnh hơn nữa.

Ánh sáng rực rỡ chiếu ra ngoài, cuối cùng cũng đẩy được bóng tối ra xa một chút.

Thế là mọi người cuối cùng có thể nhìn thấy mặt đất phía trước cách năm sáu thước.

Từ gần đến xa, những hòn đá nhô lên trên mặt đất cũng càng ngày càng nhiều. Kiến Sầu nhìn kĩ những hình khối như được mài tròn này, chúng rất giống những quả trứng ngỗng, bề ngoài có vẻ như màu đen nhưng nếu chăm chú nhìn lại sẽ thấy bên trong chúng có ánh sáng tím lưu chuyển.

Bên trên mỗi một hòn đá thôn phong thạch đều có những lỗ thủng lớn nhỏ như là bị sâu đục mà thành.

Cuồng phong trong Hắc Phong Động từ bên trong thổi ra, thổi tới gần mỗi hòn đá lại có tiếng kêu như ống tiêu trống rỗng, có tiếng nức nở rất thảm thiết.

Năm người đứng ở độ sâu chín mươi chín thước, không ngờ đều thấy nổi da gà.

Mỗi một viên thôn phong thạch lại giống như một con ác quỷ đang gào khóc.

Tiền Khuyết chiếu sáng phía trước suýt nữa dọa chính mình chết ngất, mắng to: "Làm ta mất hàng đống hàng đống linh thạch mà lại không nói rõ bên trong đáng sợ như vậy, Trí Lâm Tẩu, Trí Lâm Tẩu cái quái gì? Mẹ nó có mà Trí Chướng Tẩu!" (ND: trí chướng là thiểu năng, đại loại là có chướng ngại về trí tuệ)

"..."

Kiến Sầu nghe thấy, khóe miệng giật giật. Nàng cho rằng Tiền Khuyết tuyệt đối là một dị nhân hiếm thấy trên toàn bộ Thập Cửu Châu.

Bùi Tiềm bên cạnh hảo tâm nhắc nhở: "Nghe nói Trí Lâm Tẩu tai mắt thông thiên hạ..."

"Hừ!" Tiền Khuyết trừng mắt: "Lừa linh thạch của người ta còn không cho người ta mắng sao được? Cứ Trí Chướng Tẩu Trí Chướng Tẩu đấy, làm sao? Sàu này nếu có người khác biết thì nhất định là các ngươi tiết lộ! Ta nhớ các ngươi rồi!"

"..."

Cuối cùng Bùi Tiềm cũng không nói nữa.

Thế giới trở lại yên tĩnh chỉ có tiếng quỷ khóc.

Kiến Sầu nói: "Trong bản đồ của Trí Lâm Tẩu có nói trăm thước là ranh giới, chắc hẳn cũng không thay đổi ngay được. Gió đen trong Hắc Phong Động này thay đổi dần dần, bây giờ chúng ta có thể cầm cự được thì đi thêm mấy bước chắc cũng không lo. Không biết ý của các vị đạo hữu thế nào?"

Nhân tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta, hơn nữa mọi người đều muốn thể nghiệm uy lực bên trong Hắc Phong Động, cùng lắm là bị gió thổi bay mất chút da thịt, bị thổi bay ra ngoài mà thôi.

Nghe Kiến Sầu đề nghị như vậy, không có người nào phản đối. Mọi người nhanh chóng đạt thành nhất trí, tiếp tục thận trọng đi tiếp vào trong.

Một bước, hai bước, ba bước...

Tiếng gió u u hòa lẫn với tiếng quỷ khóc phát ra từ thôn phong thạch không ngừng gào thét bên ngoài trận pháp của bọn họ.

Một chiêu Phiên Thiên Ấn vừa rồi của Kiến Sầu đã hút mất hơn nửa linh khí trong thân thể, bây giờ không thể đóng góp quá nhiều sức lực nữa, chỉ có thể duy trì linh lực ổn định đổ vào trận pháp.

Mỗi một bước đều rất gian nan.

Tuy nhiên ánh mắt Kiến Sầu lại ngày càng sáng lên.

Đi tiếp vào trong, những thứ bọn họ có thể nhìn thấy cũng ngày càng nhiều.

Vô số thôn phong thạch nằm trên mặt đất phía trước. Lúc đầu chỉ lác đác, sau đó dày hơn, nhưng phía trước lại dần thưa thớt, phía trước nữa thì chó có đất bằng.

Tuy nhiên Kiến Sầu lại nhìn thấy mấy thanh vũ khí tổn hại cắm trên vách động thấp thoáng ở cuối tầm mắt.

Cũng chỉ có thể gọi chúng là vũ khí đã hỏng. Chúng cắm trên vách động với góc độ khác nhau. Có rất nhiều đao, có rất nhiều kiếm, có rất nhiều thương, có rất nhiều câu, thậm chí còn có một chiếc đinh ba... Nhưng không có ngoại lệ, mỗi một món pháp khí đều đã han gỉ loang lổ, có vô số lỗ thủng, cơ bản đã trở thành một đống sắt vụn.

Bây giờ chúng còn có thể tồn tại trước mặt đám người Kiến Sầu đều là nhờ chất liệu làm ra chúng.

Có điều Kiến Sầu vẫn tin rằng chỉ vài năm nữa là những vũ khí này cũng sẽ chậm rãi tiêu tan trong gió đen như đao ở đây.

Trong tiếng quỷ khóc, ánh mắt Kiến Sầu cũng dần dần nhìn ra xa hơn. Có lẽ đây chính là nguyên nhân có người nhặt được pháp khí ở trong Hắc Phong Động như các tu sĩ bên ngoài vẫn nói. Có điều những pháp khí này rốt cuộc là do các tu sĩ chết trong động để lại hay là vốn đã có trong Hắc Phong Động này?

Hắc Phong Động rất sâu, trên bản đồ của Trí Lâm Tẩu cũng chỉ xuống được đến một ngàn ba trăm thước.

Hắc Phong Động có đáy không? Hắc Phong Động rốt cuộc là thế nào?

Một loạt những nghi vấn làm cho Kiến Sầu rơi vào một sự ngơ ngẩn kì lạ.

Bên này, mắt thấy thôn phong thạch đã ở không xa phía trước, Tiền Khuyết quả thực cảm động đến rơi nước mắt. Mẹ nó chứ, vụ làm ăn lần này đúng là quá khó nhằn.

Đầu lưỡi hắn khẽ động, viên đan dược đang ngậm trong miệng lập tức bị ép tan, một luồng hơi ấm tràn vào kinh mạch các nơi trong thân thể. Hai mắt lập tức phát ra ánh sáng lấp lánh, hắn bật hơi hét lớn một tiếng: "Đá lại đây!"

Vù!

Một tay rút ra khỏi trận pháp, tay áo phất ra, một trận cuồng phong thổi ra, không ngờ lại nhổ tận gốc những hòn đá đó như nhổ củ cải.

Nhận được sức hút từ tay áo Tiền Khuyết công thêm cuồng phong bên trong thổi ra, mỗi một hòn thôn phong thạch đều hóa thành một vệt sáng màu tím đậm chui thẳng vào trong tay áo Tiền Khuyết.

Chỉ trong nháy mắt, trước mặt Tiền Khuyết đã trống rỗng một mảng.

Hắn vẫn không dừng tay, tay áo lại phất về phía khác, lại có thêm một khoảng trống xuất hiện.

Thủ đoạn này quả thực giống như thổ phỉ vào thôn, mọi người quả thực nhìn mà ngưỡng mộ.

Tiền Khuyết, không hổ là Tiền Khuyết, đúng là vì tài liệu và linh thạch mà không cần cả mạng sống.

Trong lòng cảm thán một trận, mọi người cũng không chịu thua kém, tới tấp thi triển thủ đoạn.

Tần Lãng há mồm phun ra, không ngờ lại có một lá cờ nhỏ từ trong miệng hắn bay ra, đón gió lớn lên rồi quét xuống mặt đất, lập tức cũng thu mất một đám thôn phong thạch.

Chu Khinh Vân thì hất mái tóc, một cây trâm cài trên tóc lập tức rơi xuống đất. Sau một tiếng vang nhỏ, toàn bộ mặt đất trong Hắc Phong Động khẽ chấn động một chút, trên mặt đất xung quanh cây trâm có một đám thôn phong thạch bị bật lên.

Tần Lãng bên cạnh vội vàng điều khiển lá cờ phất tới thu thôn phong thạch giúp Chu Khinh Vân.

Bùi Tiềm bên này thấy mọi người động thủ cũng thấy hứng thú, hai tay duy trì trận pháp không hề hạ xuống, chỉ khẽ co ngón út lại lập tức đã có một hòn thôn phong thạch nhảy ra khỏi mặt đất rơi vào trong lòng bàn tay hắn.

Hắn tỉ mỉ quan sát một lúc, dường như đang nghiên cứu chứ không làm gì khác nữa.

Một người cũng không làm gì như hắn chính là Kiến Sầu đứng bên cạnh hắn.

Có điều Kiến Sầu không động, còn con chồn nhỏ đứng trên vai nàng chưa hề lên tiếng lại đã kiềm chế không nổi, ôm chiếc bát ngọc, sáng mắt nhìn chằm chằm bên ngoài trận pháp, hết sức sốt ruột.

Đương nhiên nàng cũng phát hiện sự khao khát của con chồn nhỏ. Nhìn một đống sắt vụn phía trước, Kiến Sầu thở dài một tiếng trong lòng, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.

Con chồn nhỏ thấy vậy lập tức muốn kêu to lên một tiếng, có điều nhớ tới lời dặn của Kiến Sầu trước đó, nó lập tức dùng hai chân trước giơ chiếc bát ngọc lên che miệng, kịp thời dừng lại.

Sau đó hai chân đạp mạnh, con chồn nhỏ lập tức chạy ra ngoài.

Việc này làm đám người Tiền Khuyết khiếp sợ.

Tốc độ của con chồn nhỏ cực nhanh, vù cái đã chạy ra khỏi phạm vi trận pháp, không ngờ lại chạy thoải mái trong gió đen, dường như không e ngại chút nào.

Há mồm cắn thẳng xuống đất, một hòn thôn phong thạch bị nó nhổ lên. Nó nhìn qua một cái, dường như không hứng thú lắm nên thả hòn đá vào trong bát ngọc rồi chạy về phía trước.

Mục tiêu là đống sắt vụn trên tường.

Biết ngay là thế mà.

Khóe miệng Kiến Sầu giật không ngừng.

Nhưng đối với đám người Tiền Khuyết, khóe miệng có giật đến mấy cũng không thể giảm bớt sự khiếp sợ của mình.

Chồn...

Con chồn này chạy trong gió đen mà lại không hề thương tổn.

Con chồn nhỏ linh hoạt rút một thanh rồi lại nhổ một thanh, chạy qua chạy lại giữa chỗ Kiến Sầu và đống sắt vụn, chỉ chốc lát sau trước mặt Kiến Sầu đã có một đống pháp khí rách nát.

Tiền Khuyết cảm thấy mình hôm nay hơi chậm chạp, dường như có ai đó kéo đầu ăhns vào khe cửa kẹp một vạn lần.

Một con chồn nhỏ tầm thường đứng trên vai Vô Sầu tiên tử không ngờ lại ghê gớm như vậy.

Điên rồi!

Thập Cửu Châu này điên rồi!

Không sống được nữa rồi!

Mặc quần áo dệt bằng tơ nhện âm dương, dùng một chiếc Lý Ngoại Kính vừa nhìn đã biết là bất phàm, có phong phạm danh môn và ý chí quyết đoán không từ thủ đoạn, thậm chí còn có một cái chân dài đao thương bất nhập.

Đúng, bây giờ lại còn thêm một con chồn nhỏ điên cuồng nữa.

Ha ha...

Tiền Khuyết cảm thấy đời mình trước giờ không khác gì con lợn.

Lúc này hắn rất muốn túm cổ áo Kiến Sầu gào lên: Nói đi, ngươi còn có bao nhiêu pháp bảo, còn có bao nhiêu tuyệt chiêu, tất cả đều lôi ra dùng hết đi, để ông nội ngươi chết luôn một lần cho xong!

Chỉ tiếc...

Bây giờ hai tay đều đang bận, đây chỉ có thể là ảo tưởng trong đầu hắn mà thôi.

Ngay cả Bùi Tiềm kiến thức rộng rãi ở Bắc Vực lúc này cũng đã không nói được gì nữa.

Kiến Sầu thoáng nhìn con chồn nhỏ không ngừng chạy qua chạy lại giữa vô số sắt vụn, mở miệng nói mà âm thanh cũng như đang nằm mơ: "Để các vị đạo hữu chê cười rồi, con chồn của ta đúng là không ra gì".

Suốt ngày làm người ta mất mặt.

"..."

Cuối cùng mọi người triệt để không nói được gì nữa.

Như thế này mà còn không ra gì, thế phải thế nào mới ra gì?

Tiền Khuyết trong lòng bi phẫn không thôi, đành phải hóa bi phẫn thành sức mạnh, chỉ coi như mình không nhìn thấy con chồn nhỏ, điên cuồng phất tay áo về phía trước.

Pháp bảo không phải của ta, chân dài vô địch không phải của ta, chồn cũng không phải của ta, nhưng thôn phong thạch là của ta!

Của ta, của ta, đều là của ta!

Soạt soạt soạt!

Tay áo phất liên tục, Tiền Khuyết dùng tốc độ nhanh nhất trong đời thu thập thôn phong thạch.

Kiến Sầu nhìn cảnh này nhưng cũng không hề có hành động gì.

Đối với thôn phong thạch nàng không có hứng thú gì.

Thừa dịp mọi người đều tiếp tục nhặt đá, nàng bắt đầu quan sát xung quanh, không ngờ lần này nhìn lại phát hiện một thứ lúc trức không phát hiện.

Cách chỗ bọn họ không xa, trên vách động có một thanh trường kiếm cắm sâu vào vách đá!

Trên vách đá phía trên trường kiếm có khắc mấy chữ triện rất sâu.

Hắc Phong Động, trăm thước!

Kiến Sầu chấn động trong lòng. Thanh kiếm này dường như là một kí hiệu do người từng vào Hắc Phong Động để lại. Xung quanh thanh kiếm này, ngoài năm chữ to đó không ngờ còn có khắc không ít chữ nhỏ chi chít.

Vách đá được gió đen bào mòn vốn đã vô cùng cứng rắn, những chữ viết này đều giống như được in bằng con dấu nóng đỏ, có thanh mảnh, có múa lượn, có ngay ngắn...

Chữ viết khác nhau dường như được khắc ở thời kì khác nhau, do những người khác nhau để lại.

Từ phải qua trái, từng hàng chữ một.

"Gió đen Hắc Phong Động quả thật danh bất hư truyền, hôm nay đi đến đây vẫn còn dư sức, cắm kiếm ở chỗ trăm thước này để nói với người đến sau. Ta sẽ tiếp tục đi tiếp dò đường".

"Hộc máu ba ngụm, dừng lại ở đây, khó thật khó thật".

"Đến đây kiệt lực, không đi được nữa, mẹ nó chữ, bố quay ra đây".

"Trang Hạo đã đến nơi này".

"Trang đạo hữu Ngũ Di tông? Thật là may mắn!"

"Các ngươi kém thế, bần tăng một ngụm rượu một bước đi, bước chân nơi đây như đi trên đường phẳng".

"Trăm thước có gì đáng nói? Giả người xuất gia mà khẩu xuất cuồng ngôn! Để bố đi vào xem ngươi đi được đến đâu?"

"Một trăm thước".

Từng hàng chữ viết, xung quanh thanh trường kiếm đánh dấu trăm thước này đúng là hội tụ đủ mọi sắc thái chúng sinh.

Có lẽ những người này đều đã đến Hắc Phong Động vào thời gian khác nhau, để lại chữ viết cũ mới khác nhau.

Có người đi rất dễ dàng, có người biết khó mà lui...

Kiến Sầu đọc từng dòng chữ, lập tức sinh ra một cảm giác vô cùng kì diệu.

Ánh mắt nàng dần dần di động trên vách đá, sau phút chốc chợt dừng lại.

Trên vách đá có khắc mấy chữ to mạnh mẽ rắn rỏi.

"Một trận thua có gì đáng kể? Cuộc đời hữu hạn, tu hành vô bờ, ngày khác phất cờ trở lại cũng chưa biết được".

Tiếp theo, bên trái những chữ này lại là một hàng chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

"Các đạo hữu, người viết những chữ bên phải này là Chu Thừa Giang Long Môn. Nửa canh giờ trước ta nhìn thấy hắn đi vào".

Chữ viết càng ở phía sau càng mới.

Có người đến chỗ hơn trăm thước cũng để lại chữ thổn thức: "Mười năm vinh quang đệ nhất nhân, một giờ bị gã thiên tài Côn Ngô cướp mất. Chu Thừa Giang Long Môn, đáng tiếc, đáng tiếc!"

"..."

Không ngờ Chu Thừa Giang cũng đã tới nơi này.

Một trận thua có gì đáng kể? Cuộc đời hữu hạn, tu hành vô bờ, ngày khác phất cờ trở lại cũng chưa biết được.

Chung quy vẫn là một nhân vật có khí phách, cũng có hùng tâm tráng chí.

Kiến Sầu mỉm cười, cuối cùng thu ánh mắt lại nhìn vào sâu hơn trong Hắc Phong Động.

Không biết những người đã lưu lại chữ ở độ sâu trăm thước này cuối cùng sẽ phải dừng bước ở nơi nào?

Còn nàng lại có thể đến nơi nào?

Suy nghĩ một chút, Kiến Sầu đột nhiên vung tay như đao để lại bốn chữ trên vách đá trăm thước.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio