Ta Là Bạn Của Husky

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thỏ trắng nhỏ cúi đầu khóc nức nở, thoạt nhìn rất đáng thương.

Vưu Lăng thở dài, quen tay móc từ trong túi quần Phù Thế Kỳ ra một túi khăn giấy đưa qua, bất đắc dĩ nói: “Tôi nói rồi, không phải lỗi của cậu, chuyển trường là quyết định cá nhân của tôi, những tin đồn nhảm nhí đó tôi không thèm để ý tới.”

“Nhưng tôi để ý!” Thỏ trắng nhỏ nhận lấy khăn giấy, cậu ta không muốn khóc nhưng không thể ngăn lại được.

“Tôi không thể chấp nhận được việc cậu bị mắng, rõ ràng cậu là người dịu dàng như vậy.” Thỏ trắng nhỏ tiến vào trạng thái hồi ức, “Có lẽ cậu không nhớ rõ nhưng lúc tôi vừa tới bị bài xích khắp nơi, người nói chuyện với tôi chỉ có cậu, cậu cũng là người giúp tôi hòa nhập với lớp, cậu đối xử rất đặc biệt với tôi…”

“Đó là do cậu không thích nói chuyện, mọi người cảm thấy cậu rất lạnh lùng, không dám tiếp cận… thôi bỏ đi.” Vưu Lăng đỡ trán, sợ mình càng giải thích thì đối phương càng kích động, hơn nữa có cảm giác những lời này đã nghe qua một lần hồi còn ở tam trung.

Sợ cậu ta lại thổ lộ một lần nữa, cậu vội vàng chuyển chủ đề: “Lưu Hạng Thanh, lần trước kiểm tra cậu xếp hạng thứ bao nhiêu?”

Thỏ trắng nhỏ bất ngờ, không rõ vì sao Vưu Lăng lại đột nhiên hỏi đến thành tích nhưng vẫn thật thà trả lời: “Đứng thứ ba toàn thành phố, thứ hai trong lớp.”

“Cậu tụt hạng rồi.” Vưu Lăng nghiêm túc như một giáo viên chủ nhiệm lớp.

“Xin, xin lỗi.” Lưu Hạng Thanh cũng không hiểu vì sao mình phải xin lỗi nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc kia của Vưu Lăng khiến cậu ta không nhịn được mà cúi đầu xin lỗi, có cảm giác người trước mặt là một tiền bối nghiêm khắc chứ không phải là người mình thích.

“Lần trước kiểm tra tôi đứng thứ sáu toàn thành phố, so với hồi ở tam trung tiến bộ hai bậc, chuyện này đủ chứng minh chuyển trường và bắt nạt không hề ảnh hưởng gì đến tôi, cho nên cậu thật sự không cần phải áy náy.” Vưu Lăng thở dài, tiếp tục nói: “Lưu Hạng Thanh, tình huống của cậu khẳng định là nghiêm trọng hơn so với tôi nhiều, tôi cảm thấy cậu nên chuyên tâm học tập, thi đậu vào một trường đại học tốt, về sau nhất định sẽ tìm được một người yêu thương cậu.”

“Nhưng mà, nhưng mà…” Lưu Hạng Thanh không thể nói hết những lời trong lòng ra, nước mắt lại lã chã rơi xuống.

Nhưng mà người tôi thích là cậu!

Cậu ta bị mẹ ruột đưa tới Lưu gia, sau đó toàn bộ cuộc sống đều bị kiểm soát, từ quần áo, tóc tai đến học hành, cách nói năng, tất cả đều phải học theo một hình tượng mà cha yêu cầu. Rất nhiều lúc cậu ta có cảm giác mình chỉ là món hàng dùng để trao đổi chứ không phải là một con người, cho đến khi lên cấp ba gặp được Vưu Lăng. Vưu Lăng dịu dàng, khoan dung, nghe cậu ta kể ra hết những áp lực trong lòng, dạy cậu ta cách hòa nhập với tập thể, dạy cậu ta cách làm thế nào để tìm được chính bản thân mình, thậm chí là làm thế nào để thoát khỏi gia đình đầy chán ghét kia.

Vưu Lăng đối với Lưu Hạng Thanh mà nói chính là một người dẫn dắt cậu ta từ trong bóng tối ra ngoài thế giới ngập tràn ánh sáng, cho cậu ta biết cuộc sống rất muôn màu, cho nên cậu ta không thể chấp nhận được chuyện Vưu Lăng vì mình mà bị bôi nhọ.

“Vừa rồi cậu nói là cậu kể ra chân tướng, làm tới bước nào rồi?” Vưu Lăng hỏi.

“Gửi tin nhắn cho một vài người nhằm vào cậu trên diễn đàn, có Vương Võ và một vài người ở lớp thể dục…” Giọng Lưu Hạng Thanh lí nhí, cậu ta nhát gan, có thể làm tới mức đó đã tiêu phí hết dũng khí tích cóp từ nhỏ đến giờ, cậu ta cũng muốn đoạt lấy micro nói với giáo viên và học sinh toàn trường rằng: Vưu Lăng không phải là đồng tính luyến ái, tôi mới là đồng tính luyến ái, là tôi tỏ tình với cậu ấy.

Nhưng cậu ta không dám, cậu ta sợ nói xong sẽ bị anh trai kéo vào ngõ nhỏ đánh một trận, cậu ta sợ phải nhìn thấy ánh mắt chán ghét của cha mình, cũng sợ bị đuổi khỏi Lưu gia, không thể tiếp tục đi học, cho nên chỉ có thể nói với đám người Lưu Hạng Cường, không ngờ lại thành hại Vưu Lăng.

“Lớp thể dục kia nhận tiền kia Lưu Hạng Cường nên truyền tin rất nhanh.” Vưu Lăng lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, cậu ta tiệm net mua vài tài khoản thủy quân, ở trên diễn đàn đóng vai một chiến sĩ dũng cảm, tung tin nóng nói Lưu Hạng Cường tỏ tình với tôi nhưng không thành nên vì yêu sinh hận, điên cuồng trả thù, cũng sợ tôi nói ra chuyện hắn là đồng tính luyến ái. Tôi gửi số điện thoại của Vương Võ cho cậu, hai người liên hợp với nhau một chút, diễn một vở kịch như vậy.”

Vưu Lăng định lấy điện thoại của mình gửi cho Lưu Hạng Thanh nhưng ngẫm lại lại thay đổi, dùng điện thoại của Phù Thế Kỳ gửi đi.

Lưu Hạng Thanh shock, nhìn dãy số xa lạ, cắn cắn môi dưới, sao Vưu Lăng lại có thể dùng sự dịu dàng và tàn khốc kết hợp với nhau một cách hoàn hảo như vậy?

“Mau đi thôi, hai ngày này hắt hết nước bẩn lên người anh cậu, nếu hắn cáo trạng với cha thì cậu chết cũng không được thừa nhận, cậu có thể cho ông ta xem diễn đàn và file ghi âm, tự thoát mình ra khỏi chuyện này.”

Vưu Lăng tắt di động của Phù Thế Kỳ nhét vào túi quần mình, thực ra cậu không định nói nhiều nhưng đứa nhỏ này quá ngây thơ, nếu không tính hết các bước xử lý những việc diễn ra tiếp theo thì sợ là thoát không nổi một trận đòn.

Lúc đầu cậu nói chuyện với Lưu Hạng Thanh vì vô tình nhìn thấy vết thương cậu ta không cẩn thận để lộ ra, sau khi trò chuyện với biết được hóa ra trên thế giới này thật sự có một loại cha mẹ đến súc sinh cũng không bằng.

“Vậy… tôi có thể ôm cậu một cái không? Chỉ một lần này thôi.” Lưu Hạng Thanh siết chặt tay, không dám ngẩng đầu nhìn Vưu Lăng, tuy rằng biết trước sẽ bị từ chối nhưng vẫn muốn hỏi thử một chút.

Cuối cùng cậu ta cũng hiểu ra, không thoát ra khỏi Lưu gia thì không có tư cách yêu ai cả, chỉ biết cuốn người mình yêu vào vòng tranh cãi lộn xộn. Sự yếu đuối của cậu ta chỉ có thể kéo người khác vào vũng bùn cùng, cậu ta không xứng được yêu một người tốt như Vưu Lăng, dịu dàng như Vưu Lăng.

Tia sáng lóe lên, Lưu Hạng Thanh quyết định sẽ đi theo con đường mà Vưu Lăng đã dạy, con đường đấu tranh với vận mệnh của mình.

“Cái ôm này để lại cho người cậu yêu thương đi.”

Tuy đã đoán trước được nhưng Lưu Hạng Thanh vẫn cảm thấy rất mất mát, sau đó trên đầu truyền đến một hơi ấm, tuy rằng động tác này không khác gì xoa đầu chó nhưng cậu ta rất cảm động, chỉ điều này thôi cũng có thể chống đỡ cho cậu ta nốt hai năm cấp ba còn lại.

“Đây là xoa đầu an ủi, đừng hiểu lầm.” Vưu Lăng như một trưởng bối cứng nhắc, nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, tập trung học tập, thi vào một trường đại học tốt, đừng yêu sớm.”

Nước mắt của Lưu Hạng Thanh lại không khống chế được mà rơi xuống, cậu ta cắn môi dưới gật đầu lia lịa, cúi đầu khom lưng chào, quay đầu chạy vù đi, không muốn tiếp tục để lộ khuôn mặt yếu đuối của mình nữa.

“Mệt mỏi quá! Quả nhiên là nhân vật thuyết giáo không hợp với tôi.”

Nhìn bóng người kia chạy xa, Vưu Lăng thả lỏng cơ thể, đè lên người Phù Thế Kỳ, móc di động của Phù Thế Kỳ từ trong túi quần ra định trả về, vừa vặn nhìn thấy Phù Thế Kỳ lại đang tự ngược, ngón trỏ đã trầy hết da ra.

Đã xảy ra chuyện gì vậy!?

“Cậu làm sao vậy?” Vưu Lăng bẻ ngón tay của Phù Thế Kỳ ra nhưng người kia lại tiếp tục tự ngược, không có cách nào, Vưu Lăng đành nắm trọn tay hắn cản trở.

“Không có gì.” Phù Thế Kỳ nắm tay Vưu Lăng, nói chua lòm: “Cậu đối xử với cậu ta thật tốt.”

“Một đứa nhỏ rất đáng thương, giúp đỡ một chút.”

Phù Thế Kỳ biết Vưu Lăng là một người nếu có đủ khả năng thì sẵn lòng giúp đỡ người khác nhưng điều này không thể cản trở việc hắn ghen tuông.

“Thực ra tôi cũng rất đáng thương.”

Vưu Lăng nắm tay Phù Thế Kỳ, khập khễnh bước lên phía trước, thuận miệng nói: “Cậu đáng thương chỗ nào? Nói ra tôi nghe một chút, xem thử có thể giúp đỡ gì không.”

Người tôi thích có tấm lòng bao la như biển cả, tôi có thể không đáng thương sao?

Lời nói lên đến miệng nhưng lại bị lý trí áp trở về, u oán nói: “Không thể yêu sớm.”

“Aiya, là ai khiến husky nhà chúng ta động xuân tâm? Còn hiểu được yêu sớm là gì.”

“Tôi cảm thấy cậu đang mắng tôi, chứng cứ rất xác thực.”

“Tôi không có ý đó, ý tôi là nếu cậu nói chuyện yêu đương thì có lẽ sẽ có rất nhiều người vui mừng đó.” Vưu Lăng suy nghĩ, ít nhất sẽ có mẹ Phù vui vẻ, thỉnh thoảng cậu nghe cô nói chuyện điện thoại lo lắng con trai mình phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

“Vậy cậu có vui vẻ không?” Phù Thế Kỳ dừng lại nhìn Vưu Lăng, hai mắt sáng lấp lánh, có vẻ rất chờ mong câu trả lời.

“Cậu yêu đương thì liên quan gì đến tôi?” Vưu Lăng không hiểu nổi.

Vừa dứt lời, Vưu Lăng nhìn thấy một đôi tai chó vô hình đang cụp xuống, vội vàng sửa miệng, “Vui vẻ! Vui vẻ! Tôi vui muốn chết!”

Phù Thế Kỳ cao hứng vài giây, sau đó nghĩ lại, hỏi: “Nếu tôi yêu đương với người khác thì sao? Cậu vẫn vui vẻ?”

“Đương nhiên là vui vẻ rồi.”

Vưu Lăng không hiểu nổi, đây là cái vấn đề khỉ gì, cậu không yêu đương với người khác chẳng lẽ yêu đương với tôi?

“Vì sao tôi yêu đương với người khác cậu lại vui vẻ?” Phù Thế Kỳ lại trở về bộ dáng nản lòng.

Vậy vì sao cậu yêu đương với người khác tôi lại không vui? Vưu Lăng rất muốn bổ đầu Phù Thế Kỳ xem rốt cuộc tên này đang nghĩ gì.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn không trả lời, bởi vì cậu có cảm giác khả năng biến sắc mặt của tên này còn nhanh hơn cả thời tiết.

Buổi tối, Vưu Lăng ngồi trên bàn làm bài tập, bỗng nhiên nhớ lại những chuyện xảy ra trong ngày, bút trong tay vô thức ngừng viết.

Sự để ý của cậu giành cho Phù Thế Kỳ có vẻ vượt xa hơn những gì cậu nghĩ, rõ ràng cậu có rất nhiều bạn bè, vì sao nghĩ đến việc Phù Thế Kỳ muốn tuyệt giao cậu sẽ buồn bã tới mức sắp khóc?

Tay vô thức viết xuống giấy nháp tên của Phù Thế Kỳ, cậu cảm thấy trạng thái này rất không ổn, hay là tìm thêm một người bạn phân tán sự chú ý của mình dành cho Husky?

Nội tâm lộn xộn một đống rối tinh, không có cách nào phân biệt ra cho rõ ràng, Vưu Lăng bực bội vò nát tờ giấy nháp kia ném vào thùng rác, bụng đúng lúc kêu lên.

Cậu ghét việc người khác bước vào địa bàn của mình nên từ chối toàn bộ các thể loại người giúp việc và bảo mẫu, thà tự mình ăn mì chứ không muốn có người tới nấu cơm giúp.

Vưu Lăng tập tễnh bước xuống phòng bếp, từ lúc chuyển trường tới nay đều sang nhà Phù Thế Kỳ cọ cơm nên chỉ còn dư lại mấy thùng mì gói đã hết hạn sử dụng. Do dự giữa cơm hộp và mì gói một lúc, vẫn quyết định chọn cái sau, cơm hộp không thể giao tới trước cửa nhà, mà chân cậu lại không tiện ra cổng tiểu khu lấy.

Cậu đun nước, chế mì, sau đó nằm dài ra sofa ngây ngốc, căn phòng lớn trống rỗng khiến cậu cảm thấy hơi cô đơn.

“Cạch” một tiếng, cửa bị một người ở bên ngoài mở ra.

Phù Thế Kỳ xách theo túi lớn túi nhỏ đứng ở cửa, giày không thèm tháo đã chạy tới bên cạnh bàn, để một đống đồ xuống.

“Mì gói này hết hạn rồi sao cậu còn ăn?” Phù Thế Kỳ nhìn thoáng ra gói mì rồi ném hết vào thùng rác, sau đó thuần thục cất đồ ăn đã phân loại vào các ngăn tủ lạnh.

“Tôi không biết nó bị hết hạn.” Vưu Lăng chột dạ.

Nhưng Phù Thế Kỳ đã đoán ra cậu đang nói dối dựa vào tốc độ nói chuyện, bất đắc dĩ lấy đồ ăn của mẹ chuẩn bị ra, nói: “Lúc trước đói bụng đều gọi điện thoại cho tôi, sao hôm nay lại quên mất rồi?”

“Ừm… nhưng điện thoại của cậu vẫn đang ở chỗ tôi…” Vưu Lăng bất lực moi từ trong túi quần ra điện thoại của Phù Thế Kỳ, “Hôm nay quên mất, suýt chút nữa khiến bản thân đói chết.”

Phù Thế Kỳ: “…..”

Vưu Lăng ăn một miếng to, có cảm giác cuối cùng mình cũng đã sống lại, nhìn đống đồ đạc kia, hỏi: “Sao cậu còn kéo cả vali sang đây?”

“Chuẩn bị kiểm tra, tới học với cậu.” Phù Thế Kỳ nói như lẽ đương nhiên, “Hiện tại chân cậu không tiện, tôi tới chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho cậu, ngược lại, tôi muốn cậu dạy tôi học.”

Vưu Lăng biết trong những lời này chỉ có chăm sóc là sự thật.

Nhìn bóng dáng bận rộn dọn dẹp của Phù Thế Kỳ, cậu đột nhiên phát hiện, nếu Phù Thế Kỳ yêu đương, có lẽ cậu sẽ không hề vui mừng.

Chỉ cần nghĩ đến việc Phù Thế Kỳ yêu đương, về sau sẽ trở thành chó ngốc của nhà người khác mà trong lòng buồn bực muốn chết.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio