Hắn gặp được rất nhiều thứ kỳ quái, mỗi cái khi nhìn thấy hắn đều hận không thể cắn chết hắn, đuổi sát theo hắn không bỏ, giống như có thâm cừu đại hận gì với hắn, rõ ràng đều chỉ là lần đầu tiên gặp mặt.
Chỉ có vị này là có lễ phép nhất, vừa mới gặp mặt không có lập tức lao tới giết, vào thời khắc nguy hiểm còn cho hắn trốn trong quan tài của nàng, không vì thế mà tức giận đi trả thù hắn, khiến hắn không khỏi có chút cảm động.
Sau khi bỏ quan tài vào túi trữ vật, Cơ Thấu treo túi trữ vật ở bên hông, chậm rãi đi ra thạch thất.
Yến Đồng Quy nhanh chóng đuổi kịp.
Kỳ thật cách làm sáng suốt nhất là nhân cơ hội rời đi, tách ra khỏi thiếu nữ không biết là thứ gì đó này, đi con đường của riêng mình, biết đâu sẽ có một con đường khác để sống sót.
Thế nhưng có lẽ từ khi thiếu nữ mở nắp quan tài đi ra, vẫn không hề có tính công kích với hắn, hơn nữa thoạt nhìn rất vô hại, một bộ dáng rất dễ nói chuyện, hắn quyết định đánh cược một phen.
Vừa mới đi ra thạch thất không lâu, bọn họ liền gặp được một con đọa yêu.
Con đọa yêu này hẳn là một con thỏ xích viêm, lông của thỏ xích viêm đỏ rực như lửa, miệng có thể phun lửa.
Chỉ là lúc này nó đã đọa hóa, lông toàn thân đỏ đậm giờ đã biến thành mà đỏ sậm bẩn thỉu, vô cùng tanh hôi, hai cái ranh cửa nhỏ chảy ra chất lỏng đục ngầu.
Đọa yêu không chút do dự lao về phía Yến Đồng Quy.
Yến Đồng Quy kêu lên một tiếng sợ hãi, xoay người chạy đi, chỉ là vừa chạy được vài bước, liền nghe được phía sau một tiếng “Phanh” vang lên, động tĩnh rất quen thuộc, hắn quay đầu nhìn qua, liền nhìn thấy một màn quen thuộc.
Thiếu nữ khiêng quan tài, cùng với đọa yêu bị đập đến mức óc phun ra.
Có vài giọt máu bắn lên quan tài, cũng không lưu lại dấu vết gì trên đó, giống như một giọt nước bẩn thỉu, từ quan tài chảy dọc xuống.
Yến Đồng Quy không nhịn được nhìn về phía cỗ quan tài trong tay nàng kia.
Mới đầu tất cả mọi người cảm thấy thứ này là yêu quỷ, là điềm xấu, hận không thể cách nó thật xa, nếu không phải sống chết trước mặt nên đánh cuộc một phen, hắn cũng không chủ động tới gần cỗ quan tài kia.
Nhưng mà lúc này nhìn thấy nàng cầm quan tài đập chết đọa yêu, suy nghĩ của Yến Đồng Quy phát sinh chuyển biến lớn.
Mặc kệ nó là điềm lành hay điềm xấu, chỉ cần có thể sử dụng tới giết địch thì chính là đồ tốt nha! Vì sao phải so đo bản chất của nó.
Trong lúc Cơ Thấu đập chết đọa yêu, vài tiếng kêu thảm thiết vang lên từ đằng trước.
Hai người liếc nhau, Yến Đồng Quy xoay người chạy ngược hướng với âm thanh đó.
Hắn chạy được vài bước, ý thức có chỗ nào không đúng, phát hiện Cơ Thấu lại đi về hướng phát ra âm thanh, vẻ mặt của hắn có chút thất thần, sau đó yên lặng quay đầu, đuổi theo nàng.
Hai người nhanh chóng đi tới một khu quảng trường vắng vẻ.
Ở đây đặt không ít tấm bia đá, chữ viết trên bia đá đã trở nên mờ nhạt không rõ, giống như là bị người khác cố tình xóa đi, mặt trên mơ hồ có thể thấy được một ít hoa văn vô cùng đậm.
Trên quảng trường lúc này đâu đâu cũng thấy đọa yêu.
Đọa yêu điên cuồng tấn công một đám tu sĩ, đám tu sĩ này tử thương vô cùng nghiêm trọng, chỉ còn lại mấy người đau khổ chống đỡ.
Những tu sĩ này là đám người từ trong thạch thất chạy ra.
Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, địa cung ẩn nấp nhiều đọa yêu như vậy, so với dự kiến còn nhiều hơn.
Da đầu Yến Đồng Quy tê dại.
Nơi này quá nhiều đọa yêu, hắn hoài nghi chẳng lẽ địa cung này dùng để nuôi dưỡng yêu thú? Chỉ là không biết vì sao, những yêu thú này cuối cùng đều đọa hóa….
.
Bọn họ là đám người xâm nhập, vừa lúc trở thành đồ ăn cho đám đọa yêu đói đến phát điên này.
Không chờ Yến Đồng Quy hối hận bản thân vậy mà đi theo nàng tới đây chịu chết, liền thấy Cơ Thấu ném cỗ quan tài kia đi.
Nàng xem quan tài trở thành vũ khí, mỗi lần ném đều là chuẩn xác, mặc kệ xung quanh có nhiều hay ít đọa yêu, tất cả đều bị quan tài đá đập bay, thân thể thậm chí bị đập nát nhừ, trong không khí nhanh chóng tràn ngập mùi hôi thối nồng nặc.
Yến Đồng Quy trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này.
Đọa yêu ở đây tuy rằng thực lực cao nhất là Trúc Cơ hậu kỳ, không có một con nào là Kim Đan kỳ, cho dù vậy thì đọa yêu Trúc Cơ hậu kỳ không phải dễ dàng đối phó như vậy, hơn nữa số lượng còn không ít.
Nhưng mà mặc kệ đọa yêu tới nhiều hay ít con thì tất cả đều chết dưới cỗ quan tài kia.
Yến Đồng Quy chưa bao giờ biết, thì ra quan tài cũng có thể trở thành một loại vũ khí.
Hắn bị sốc!Hắn thật sự chưa bao giờ gặp qua tu sĩ dùng quan tài tới giết đọa yêu.
Vậy mà cỗ quan tài kia ở trong tay Cơ Thấu lại là vũ khí tốt nhất, không chỉ bởi vì chất liệu của quan tài phi thường tốt, hiển nhiên cũng là một kiện pháp khí, mà còn bởi vì khi Cơ Thấu cầm nó lên, nhẹ nhàng giống như không có trọng lượng.
Yến Đồng Quy đương nhiên nhìn ra chút manh mối.
Trọng lượng của cỗ quan tài này tuyệt đối không nhẹ, hắn đã tự mình trài nghiệm qua, hẳn là do sức lực của Cơ Thấu khác hẳn với người thường, quan tài với nàng mà nói không đáng kể gì.
Rốt cuộc tất cả đọa yêu ở hiện trường đều bị quan tài đập chết.
Đáng tiếc vẫn không thể xoay chuyển thế cục, những tu sĩ bị đọa yêu vây khốn sớm đã nỏ mạnh hết đà, không chờ đến khi Cơ Thấu giết đến, bọn họ đã chết thảm trong miệng đọa yêu.
Cơ Thấu đập chết một con đọa yêu cuối cùng, toàn bộ đia cung rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Nặng nề, hư thối, tanh hôi tận trời, máu đen lan tràn….
Các loại hơi thở lẳng lặng chảy xuôi trong không gian này khiến người không thở nổi.
Yến Đồng Quy mất hết sức lực dựa vào một tấm bia đá, nhìn thi thể đọa yêu ở khắp nơi, cùng với thi thể của các tu sĩ, thần sắc hắn bình tĩnh, đôi mắt một mảnh hờ hững.
Cơ Thấu cũng lạnh nhạt nhìn, khẽ lắc quan tài trong tay.
Những vết máu bẩn thỉu dính trên quan tài văng tung tóe, chẳng mấy chốc quan tài lại như mới tinh, không một vết bẩn.
.