Ta Là Hàn Vũ Thiên

chương 271: mộc thiên thực vật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đại sảnh Vạn Niên Cung với sự xuất hiện của Hàn Vũ Thiên cũng yên tĩnh trở lại, hắn tiến vào trong cung điện phía sau liền thấy rất nhiều bóng dáng từ các hòn đảo xung quanh lao đến.

Hàn Vũ Thiên vừa ngồi xuống chủ vị cũng là lúc cao tầng đã đứng vào trí của mình, Hàn Tôn thản nhiên nói:

"Ngươi gọi bọn ta tới là để làm gì?"

Hàn Vũ Thiên chóng cằm nhìn Hàn Tôn nói:

"Con mèo nhỏ nhà ngươi, nhận đồ tốt của bản cung chủ vẫn còn mặt dày cao ngạo sao?"

Hàn Tôn hừ lạnh nói:

"Một cái yêu thảo mà thôi.

"

Hàn Vũ Thiên cười thản nhiên nói:

"Ta gọi các ngươi đến là muốn nói, từ nay về sau bản cung chủ sẽ không phân phát tài nguyên cho những kẻ từ Thánh Nhân trở lên nữa.

"

Mọi người nghe vậy liền xôn xao bàn tán, Hàn Vũ Thiên chỉ tay ra bên ngoài nói:

"Lệnh truy sát được rải rác khắp nơi, chính là thứ mà các ngươi sẽ tự mình cung cấp tài nguyên cho bản thân.

"

Tiêu Hảo bắt chéo chân ngồi ở ghế điện chủ thản nhiên nói:

"Ngươi muốn ta cũng tham gia vào việc của Thiên Vực đại lục?"

Kiều Nguyệt Nga ngồi đối diện cười nói:

"Vạn Niên Cung đã xuất hiện ở đây rồi, Thiên Vực cũng nên biết một chút uy danh của chúng ta chứ.

"

Hàn Tôn sắc mặt thay đổi trở nên vui vẻ nói:

"Không thành vấn đề, ít ra cũng tôi luyện thực lực bản thân khi ở vị diện mới.

"

Những người khác thấy mấy tên quái vật của Vạn Niên Cung đồng ý thì cũng không có chối từ, ai cũng ôm quyền thi lễ với Hàn Vũ Thiên.

Hàn Vũ Thiên híp mắt lại nói:

"Vạn Niên Cung săn đuổi đương nhiên sẽ khác với mấy kẻ khác, các ngươi chỉ cần lấy lệnh truy sát, về chuyện thu thập thông tin hãy đến Vân Linh Tông, nơi đó sẽ cung cấp toàn bộ mọi thứ, không cần tốn công.

"

Tiêu Hạo trong tay đã sớm có một bảng vẽ rất ưng ý với bản thân, nhìn lại thì là Chuẩn Đạo Hà Anh xếp thứ đại lục bảng, một cái giá ức linh thạch sớm đã được Tiêu Hạo nhắm vào.

Kiều Nguyệt Nga thì cầm lấy bảng vẽ của Nguyệt Ly tiên tử, Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Điệp Hoa Cung đã bế quan, nàng vẫn muốn đến đó không?"

Kiều Nguyệt Nga xem xét một chút lắc đầu nói:

"Ta chỉ xem chân dung của nàng một chút thôi, ta cũng không có hứng thú săn giết người khác.

"

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu, hắn phất tay ra hiểu giải tán đám đông, người của Vạn Niên Cung ồ ạt phóng ra ngoài.

Những người tới nhận thưởng đều kinh ngạc nhìn đám người Vạn Niên Cung đang hứng khởi chạy ra bên ngoài, một tu sĩ thấy một mảnh giấy rơi xuống thì đưa tay bắt lấy.

"Cái này! "

Hắn ta kinh ngạc nhìn tờ giấy trong tay không khỏi run rẩy, tên bên cạnh thấy vậy thì vỗ vai hắn rồi nhìn xuống, ánh mắt kinh ngạc nói:

"Vạn Niên Cung đang muốn tự mình truy sát sao?"

Lời này vừa ra đưa tới vô số ánh mắt của những tu sĩ xung quanh, hai tên kia thất thần bỏ tờ truy sát xuống thì thấy chính là Chuẩn Đạo hạng Phương Như Thuận mức giá ức vạn linh thạch.

Những người có mặt tại đây không còn vẻ mặt thong dong như lúc mới tới đây, bọn họ trong đại sảnh này thì an toàn, nhưng ra ngoài kia chắc chắn đang có người của Vạn Niên Cung chực chờ.

Nếu không còn biện pháp tẩu thoát thì họ buộc phải ở đây trong thời gian dài để giữ mạng.

"Chết tiệt, sớm biết như vậy ta đã không ở lại đây xem vài tên có tiếng bị bắt, bây giờ lại phải tốn sức xông ra ngoài.

"

"Thật không ngờ chúng ta lại trở thành con mồi.

"

"Đây hẳn là vận mệnh đã an bài nhỉ?"

Vài vị Chuẩn Đạo không có hoảng loạn mà rất bình thản nói, bọn họ tiến ra bên ngoài nhìn lên bầu trời sớm đã có vài vị Thánh Tông Vạn Niên Cung chờ đợi.

"Giải quyết nhanh rồi đi thôi.

"

Sáu vị Chuẩn Đạo cùng lúc vung ra công kích hướng phía trên mà tới, một đạo kiếm quang từ hướng khác phá hủy hết công kích của đám Chuẩn Đạo.

Hàn Vũ Thanh đứng ở cách đó không xa nhìn sáu tên Chuẩn Đạo nói:

"Các ngươi tới vừa đúng lúc.

"

Thân ảnh Hàn Vũ Thanh lập lòe vài cái đã một kích đánh bay sáu vị Chuẩn Đạo ra ngoài hồ lớn, hắn đơn độc đánh sáu vị Chuẩn Tổ làm ai cũng kinh ngạc.

"Đó là kẻ nào vậy?"

"Một mình đối chiến với sáu vị Chuẩn Đạo, hắn muốn làm Ninh Hinh thứ hai sao?"

"Thật không nghĩ tới Vạn Niên Cung cũng có người ghê gớm thế này.

"

Từng người còn ở trong đại sảnh bàn tán xôn xao, Phân Xích Thiên nhìn tên Vạn Niên Cung kia cũng không khỏi rùng mình nói:

"Kẻ độc chiến sáu tên Chuẩn Đạo, rất giống hắn.

"

Minh Thân Trì bên cạnh khó hiểu nói:

"Ngươi nói giống ai?"

Phân Xích Thiên giấu đi nổi sợ trong lòng nói:

"Ngươi nhìn kĩ một chút.

"

Minh Thân Trì đưa mắt nhìn tới quan sát Hàn Vũ Thanh, hắn đột nhiên phát giác được liền nói:

"Bảy phần giống hắn, đây là! "

Cả hai nhìn nhau cũng rùng mình một cái không thôi, phong thái như vậy nhìn rất giống với Hàn Vũ Thiên, người chung một nhà sở hữu thực lực như quái vật cũng không lấy làm lạ.

"Tên này mạnh vậy?"

Một vị Chuẩn Đạo liên tục ra đòn đã trở nên mất bình tĩnh, Hàn Vũ Thanh rất thong dong tiếp chiêu mấy vị Chuẩn Đạo, pháp tắc hoàn chỉnh được cảm thụ trong mấy tháng qua đang được hắn mài dũa lại để không bị ảnh hưởng tới thân thể.

Một thân ảnh xuất hiện ở đại sảnh làm cho mọi người xung quanh đều phải kinh sợ lui về sau, Hàn Vũ Thiên đứng ở nơi đó không có động tĩnh gì, hắn chỉ nhìn cánh tay phải vốn đã bị đứt do dùng thần khí mà thở dài nói:

"Thời gian lâu như vậy rồi, cũng tới lúc khôi phục lại cánh tay này.

"

Hắn ngẩn đầu nhìn trời lập tức làm cho mọi người xung quanh sợ hãi, chỉ với một hành động nhỏ cũng đã có thể làm bọn họ cảnh giác, bởi đây chính là kẻ mạnh nhất Thiên Vực đại lục tính tới thời điểm hiện tại.

"Đi thôi, Lôi Linh.

"

"Vâng, chủ nhân.

"

Đáp lại Hàn Vũ Thiên chính là một âm thanh mười phần bá khí, từ trong ống tay áo xoẹt ra một tia hắc lôi, nó ngay tại không trung hóa thành một đám lôi điện hình mây, hắn thì nhảy lên đứng trên hắc lôi hướng tới phương xa mà vọt đi.

Hắc lôi phóng đi tốc độ phải nói là kinh người, ngay cả mấy kẻ như Minh Thân Trì và Phân Xích Thiên còn không đưa mắt nhìn kịp.

Hàn Vũ Thiên cũng đã ở bên ngoài bờ hồ và đang tiến tới mục tiêu của mình với tốc độ lôi đình.

"Thứ gì đang tới?!"

Ở một khu rừng rậm có hai vị tu sĩ đang chấn giữ hang động đột nhiên kinh hãi nhìn lên bầu trời, chỉ thấy từng đạo hắc lôi phóng ra tứ phía khí thế ngút trời.

Một đạo lôi điện như đám mây chính là thứ đã phóng ra hắc lôi ra tứ phía, một vị lão già trong hai người cau mày nói:

"Người đến là ai?"

Lão ta tinh mắt phát hiện trên đám mây kia có người đang đứng, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Tại hạ Hàn Vũ Thiên, nghe nói trong hang động này có một gốc thảo dược tên gọi Mộc Thiên, nên đến muốn hái về trị thương.

"

Lão già kia cau mày lập tức nói:

"Mộc Thiên không phải ai muốn lấy cũng được, nó hiện giờ đang thuộc về tay của một vị! "

"Cái giá ức thì thế nào?"

Hàn Vũ Thiên ngắt lời của lão già ra một cái giá ức mà ít tu sĩ dám mơ đến, lão già và trung niên cùng lúc bộc phát khí tức Chuẩn Tổ kinh người, hai lão này vậy mà so với Vũ Lâm Nhàn chính là cùng một cấp bậc.

"Bao nhiêu cũng không bán, mau rời khỏi đây.

"

Trung niên kia không còn kiên nhẫn mà trầm giọng nói, Hàn Vũ Thiên hạ người xuống tay nắm lấy lôi điện bên dưới chân.

"Vậy thì cướp, Lôi Thần Bạo Nộ!"

Hàn Vũ Thiên kéo mạnh ném lôi điện lên bầu trời tạo thành tràn cảnh ngàn vạn hắc lôi giáng xuống khu rừng như thảm họa tự nhiên.

Lão già kinh hãi nhìn một màn trước mắt nói:

"Một tu sĩ lại có thể tạo thiên tai cấp độ này à?"

Hắc lôi phá hủy hơn nửa khu rừng làm cho sinh vật cư trú bên trong sợ hãi tìm đường thoát thân, không ít con bị lôi điện đánh cho tan tát.

Lôi đình cũng phóng xuống ngọn núi làm cho trận pháp bảo hộ phía trên liên tục chịu oanh kích, trung niên rút ra một thanh trọng kiếm, tụ pháp lực vào một kiếm chém hướng Hàn Vũ Thiên.

Hàn Vũ Thiên chỉ dùng mu bàn tay đã hất bay kiếm khí qua một bên, trung niên kia cau mày nói:

"Tay không tất sắt lại có thể cản được kiếm khí toàn lực của ta.

"

Lão già bên cạnh lấy ra một cái trường cung kéo dây tạo thành mũi tiễn.

"Tiễn Phá Cửu Thiên!"

Mũi tiễn phóng ra tốc độ cực cao so với kiếm khí vừa rồi còn lợi hại hơn, Hàn Vũ Thiên tay không bắt lấy trường tiễn cũng dễ như lúc ban đầu.

Hàn Vũ Thiên giơ tay lên không liền có lôi điện tụ lại tràn đầy khí tức hủy diệt.

"Lôi Tiễn!"

Hắn chưởng đạo lôi điện trong tay xuống dưới hóa thành lôi tiễn xuyên thủng pháp trận, hai vị kia hợp lực ngăn lôi tiễn cũng bị nó đẩy lui về sau, đâm sầm vào ngọn núi xuyên qua tới phần bên kia mới ngừng lại.

Ngăn được lôi tiễn cũng làm cả hai thương tích đầy mình, Hàn Vũ Thiên đột nhiên xuất hiện kiếm trong tay tích tụ lôi điện quét ngang, ngực hai người xuất hiện vết máu dài rồi bay thẳng ra phía sau.

Hàn Vũ Thiên quay đầu nhìn một gốc cây đang quấn lấy tảng đá nhỏ ở trong hang động, nó tản ra sinh mệnh lực mênh mông như đại hải, so với Chuẩn Tổ thực vật khác còn mạnh hơn vài phần.

Hắn hái gốc Mộc Thiên rồi nhảy lên lôi linh chuẩn bị rời đi, hai vị kia đang muốn đuổi theo thì thấy xung quanh trở nên lạnh lẽo hóa thành băng vực, chân của họ cũng bị đóng băng không thể di chuyển.

Hai người bất lực nhìn bóng hình kia vọt đi với tốc độ cực nhanh, Hàn Vũ Thiên hướng tới không phải là Hải Hoàng Cung mà là Thái Hòa Tông.

Tới nơi thì hắn thấy Thái Hòa Tông đang bị vây công bởi vài cái thế lực Chuẩn Đạo xung quanh đây, Ô Phong Sơn thì trầm mặc đứng ở đỉnh tông môn quan sát tứ phương đều là địch.

Thục Nguyên đại trưởng lão đang cùng với một vị Chuẩn Đạo giao thủ vô cùng chật vật, lão cũng chỉ vừa mới đột phá không có bắt kịp nhịp độ với mấy vị Chuẩn Đạo lâu năm, chật vật trong chiến đấu cũng là chuyện dễ hiểu.

"Tất cả cùng xông lên, do đám Thái Hòa Tông này mà chúng ta mắc bẫy của tên thiếu niên kia, vừa mất tài nguyên lại suýt mất mạng, tiêu diệt nó!"

Mấy vị tông chủ dẫn đầu cũng không còn kiên nhẫn hạ lệnh toàn bộ tấn công, mây đen kéo đến lại giáng xuống đám đại quân kia ngàn vạn tia sét màu đen, theo sau đám sấm sét kia chính là thiên thạch đầy trời lao xuống.

Chỉ trong phút chốc hơn mấy trăm vạn người bị giết chóc không có sức phản kháng, Ô Phong Sơn ngẩn đầu nhìn chính là Hàn Vũ Thiên đang đứng ở không trung, hắn kích động quỳ một gối nói:

"Cung chủ, ta chờ suốt ngày đêm, ngươi cuối cùng đã đến.

"

Đám Chuẩn Đạo kia ngược lại là hoảng sợ quay đầu bỏ trốn, mặc cho cơ nghiệp ngàn năm của tông môn đang bị hủy hại, bọn chúng cứu lấy mạng mình trước mới là trọng yếu.

"Các ngươi có được mấy tên tông chủ này thật là bất hạnh, đứng trước sinh tử lại là bỏ mặc các ngươi chạy trước, nếu kiếp sau có gia nhập tông môn thì đừng chọn tông mạnh, hãy chọn chủ tốt.

"

Hàn Vũ Thiên thở dài một câu lại thấy sấm sét và lưu tinh bắt đầu tấn công mãnh liệt hơn, hắc lôi như trường xà liên tục truy sát đám Chuẩn Đạo.

Thời gian chưa đến nửa canh giờ toàn quân của mấy cái Chuẩn Đạo kia đã bị diệt, sức mạnh một người diệt đi mấy cái tông môn Chuẩn Đạo, tin tức truyền ra làm cho Thiên Vực đại lục chấn động hồi lâu.

"Ta tạm thời bế quan ở đây.

"

Hàn Vũ Thiên bước vào trong Thái Hòa Tông chỉ dặn dò vài câu rồi vào động phủ bế quan, Ô Phong Sơn chỉ nhận lệnh rồi phái đệ tử ra ngoài canh gác.

Ở một góc tối đâu đó trên Thiên Vực đại lục, một kẻ bí ẩn truyền âm vào ngọc thạch trong tay nói:

"Thiên Vực đại lục đã đổi chủ, kế hoạch phục kích tạm thời ngưng lại.

"

Yêu Hoàng đại lục, Yêu Hoàng Chi Đô, hoàng cung yêu tộc, Đại Lục Thất Yêu Thánh sớm đã thành Chuẩn Tổ, bọn họ quỳ gối trước đại điện trống rỗng với bốn ngai vàng có bốn người ngồi, phía trên bốn ngai vàng kia còn có một cái bảo tọa cũng có thân ảnh đang ngồi.

"Thiên Vực đại lục, vì một người mà thay đổi toàn cục, bản vương nghe nói Thất Yêu Thánh các ngươi có quen biết hắn.

"

Vị ngồi ngoài cùng bên trái của vương tọa thản nhiên lên tiếng, Đạo Thanh cung kính nói:

"Bẫm Bạch Yêu Vương, chúng thuộc hạ chỉ là giao thủ với hắn vài chiêu mà thôi, thời gian lâu như vậy nghĩ lại vẫn là có kiêng kị trong lòng.

"

"Ồ, kẻ làm cho Đạo Thanh sinh ra hai chủ kiêng kị này ngoài Trí Phong ra vẫn còn à?"

Vị ngồi ngoài cùng bên phải giọng điệu có một chút bất ngờ nói, Trí Phong nghĩ lại lúc bị Hàn Vũ Thiên nghiền ép nói:

"Tên nhân tộc đó không hề tầm thường, bệ hạ cẩn thận.

"

Trí Phong chính là nói với yêu hoàng kẻ ngồi chiếc ghế phía sau bốn cái vương tọa, bốn vị yêu vương đồng thanh nói:

"Hỗn xược!"

Yêu khí phóng ra có thể lập tức lấy mạng Trí Phong, nhưng một cổ kim quang đã từ phía sau ngăn lại, yêu hoàng thản nhiên nói:

"Có thể được hai vị Thánh Tông yêu tộc bảo hộ, hắn hẳn là rất quan trọng với yêu tộc chúng ta, tạm thời điều tra trước rồi tính sau.

"

Bạch Yêu Vương lần nữa lên tiếng nói:

"Liên quan tới Đạo Tổ, ngài định tự mình điều tra sao bệ hạ?"

Yêu hoàng trong bóng tối thở dài nói:

"Trẫm cũng rất muốn tự mình điều tra, nhưng vẫn còn việc cần làm, giao cho Tứ Vương các ngươi thôi.

"

Tử Yêu Vương ngồi ngoài cùng bên phải cười sảng khoái nói:

"Bệ hạ yên tâm, tứ vương nhất định sẽ tìm ra gốc gác của tiểu tử nhân tộc kia.

"

Yêu hoàng đứng dậy bình thản nói:

"Bãi triều.

"

Chỉ trong phút chốc trong đại điện đã không còn một bóng người, yêu hoàng thì từ từ bước vào trong cung để lại đại điện vắng tanh.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio