Ta Là Hàn Vũ Thiên

chương 314: thiên.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 314:

Lý Nghi vung đoản đao một đạo thần quang hướng tới Hàn Vũ Thiên đánh tới, thân ảnh Tần Thạch Vỹ biến mất ngăn ở trước mặt Hàn Vũ Thiên, bàn tay giơ lên liền có màn sáng ngăn cản thần quang rồi phá tan nó.

"Đừng có thách thức ta."

Lý Nghi tức giận cơ thể lập lòe thất thải quang man hội tụ ở đoản đao.

"Thất Bảo Loạn Liên Trảm."

Nàng ta chém ra 32 vệt sáng thất thải mang theo thần uy của tu sĩ Thần Cảnh tầng 8 làm cho thiên địa rung động không thôi, Tần Thạch Vỹ nắm lấy trường kiếm hư ảnh hồ điệp bay múa.

"Thiên Tâm Hồ Điệp Trảm."

Tận Thạch Vỹ điều khiển phi kiếm hóa thành hồ điệp hư ảnh đâm tới cùng với 32 đạo thất thải đao man va chạm kịch liệt làm cho một phương thiên địa chấn động, Tần Thạch Vỹ trầm mặc nói:

"Lý Nghi, ngươi mà ra tay không tiết chế như vậy sẽ dẫn động tới sự chú ý của kẻ khác."

Lý Nghi sắc mặt vốn âm trầm lại tản ra sát khí nói:

"Vậy thì như thế nào? Thêm người chú ý tới thì kẻ bị giết là ngươi chứ không phải lão phu."

"Chấp mê bất ngộ."

Từ trên trời cự thủ giáng xuống có vô số hồ điệp bay múa xung quanh, nhắm tới Lý Nghi bên dưới mà chộp tới không hề lưu thủ, Lý Nghi cũng không có sợ hãi định tiếp một chiều thì một đạo lục quang từ nơi khác lao ra xuyên thủng lòng bàn tay cự thủ phá tan nó dễ dàng.

"Khí tức này là..."

Tần Thạch Vỹ và Lý Nghi như quen thuộc với khí tức này lập tức quay đầu nhìn ở phía trên cánh cổng khổng lồ, một thân ảnh thanh bào những ngón tay liên tục chuyển động xoay tròn cây sáo, khuôn mặt thanh niên anh tuấn tám phần giống người, chỉ có tai và tay của hắn là để lộ phần yêu tộc là chủng lang tộc.

"Trầm Bích."

Tần Thạch Vỹ thấy vậy cũng là trầm giọng gằng ra từng chữ, thanh niên yêu tộc tên Trầm Bích nhìn cây sáo đang xoay trong tay cười nói:

"Hai vị bằng hữu cùng là người của Thiên Thần Điện sao lại động thủ với nhau, theo lý thì không nên như vậy."

"Yêu Thiên Cung từ khi nào lại muốn nhúng tay vào nội bộ của Thiên Thần Điện vậy?"

Tần Thạch Vỹ chấp tay sau lưng vẻ mặt lại có một chút khó coi, Trầm Bích khoác khoác tay lộn nhào vài vòng đã đáp xuống bên cạnh Lý Nghi cười nói:

"Không phải ta nhúng tay vào chuyện Thiên Thần Điện, mà là ta đang không để ngươi động thủ với bằng hữu của lão phu."

"Bằng hữu? Từ khi nào Lý Nghi ngươi lại kết giao với yêu giới?"

Tần Thạch Vỹ trầm mặc đưa ánh mắt bất thiện về phía Lý Nghi, nàng không có biểu hiện gì hoảng hốt mà thản nhiên nói:

"Năm đó Thiên Thần Điện bên trong Thất Bảo Thần Cung của bọn ta luôn giao hảo với bách tộc, Sáng Thế Thần Cung luôn không màn thế sự, Đao Hải Thần Sơn một mực trung lập, chỉ có Trang Viên Hồ Điệp các ngươi là thế bất lưỡng lập với yêu ma nhị giới, đương nhiên không biết được bọn ta có giao tình."

Tần Thạch Vỹ cơ thể trở nên to lớn che trời khí tức đã hoàn toàn triển lộ là một thân tu vi Thần Cảnh tầng 8 hay còn được thế gian gọi là Tổ Thần cường giả.

Dưới Tổ Thần chính là Thần Đế, Thần Vương lần lượt là thất và lục cảnh của Thần Cảnh, trên Tổ, Đế và Vương thì có Hoàng chí cao vô thượng tựa như Chu Hải Thanh của yêu tộc và Quân Hỷ Thanh của nhân tộc, đây là hai vị Thần Hoàng duy nhất còn tồn tại.

"Ngươi cấu kết yêu giới nhận lấy cái chết, Hồ Điệp Vạn Đạo."

Tần Thạch Vỹ chưởng ra cự thủ mang theo ngàn vạn hồ điệp bùng nổ mà xuống, Trầm Bích híp mắt lại nói:

"Tuy ta và ngươi liên thủ nhưng cũng chỉ có thể ngang cơ với lão quái vật này, cẩn thận một chút."

Hắn vung lên cây sáo trong tay hóa lớn vạn lần rồi nhắm tới cự thủ đâm tới, Lý Nghi thì đoản đao chớp động chém ra thất thải đao quang liên hợp lại ngăn cản một chưởng uy lực của đại trưởng lão Trang Viên Hồ Điệp.

Một kích nổ vang cả hai vị Tổ Thần bên phe Lý Nghi đều lui về hai bước, chỉ có Tần Thạch Vỹ là không mảy may có biểu hiện bất thường, Lý Nghi cau mày nói:

"Lão già này đúng là không thẹn với danh Đệ Tam Tổ Thần, bài vị không đơn giản chỉ là khoa trương."

Hàn Vũ Thiên thấy ba kẻ này đánh nhau thật có một chút làm hắn tốn một chút thời gian, ngón tay lại vuốt lên mái tóc chuẩn bị giết đi những kẻ phiền phức này thì lần nữa không gian chấn động xuất hiện một trung niên thân khoác hoàng bào tràn ngập uy thế vô tận của bậc đế vương.

Kẻ này toát ra hoàng uy lại không hề che giấu sức mạnh của bản thân là một long nhân tộc, Tần Thạch Vỹ cau mày nhìn lấy kẻ vừa tới nói:

"Long Hoàng, ngươi cũng tới góp vui sao?"

Đây chính là Long Hoàng kẻ đứng đầu long nhân tộc ở Thiên, nghe nói long nhân tộc đã tuyệt diệt nhưng thật ra là ẩn cư đến mấy thế lực khác đều tưởng tộc này đã bị diệt, nhưng chỉ có mấy thế lực đứng đầu là rõ nhất long nhân tộc chỉ ẩn cư ở hiểm địa hiếm khi ra ngoài mà thôi.

Lần này Long Hoàng đích thân xuất hiện cũng cho thấy được chuyện này có một chút rắc rối mà Tần Thạch Vỹ hắn cũng không thể giải quyết, Long Hoàng chậm rãi hạ xuống nhìn lấy thân ảnh khổng lồ của Tần Thạch Vỹ nói:

"Tần huynh cũng to lớn quá rồi, bản hoàng không quen ngước nhìn kẻ khác thật có một chút khó chịu, huynh thu nhỏ lại một chút."

Tần Thạch Vỹ trầm mặc cũng đã rõ ý tứ của Long Hoàng, lão bất đắc dĩ cũng hóa lại bình thường nhìn lấy Long Hoàng nói:

"Hôm nay Long Hoàng đến là có việc gì?"

Long Hoàng nhìn Hàn Vũ Thiên một cái nói:

"Ta muốn đem tên thổ dân này về long nhân tộc."

"Cái gì?"

Những người khác cũng là tròn mắt kinh ngạc khi nghe thấy lời này của Long Hoàng, bao gồm cả Hàn Vũ Thiên cũng không biết bản thân lại có liên quan gì đến long nhân tộc ở Thiên.

"Vừa đến đã muốn đưa người đi, Long Hoàng như vậy là không đúng lễ rồi."

Một thân ảnh khác lại xuất hiện làm cho đám người lại càng thêm kiên kị, người tới cũng là một lão đầu phong thái đơn giản không có gì đặc biệt, khí tức vô hình lại đè lên bọn họ một cổ áp lực nặng không thể tả.

"Ngươi vậy mà còn sống?"

Ba vị Tổ Thần cùng chung chiến tuyến lại nhận ra được lão già mà đồng thanh hô lên, khuôn mặt khô khốc cùng với hốc mắt sâu thẩm nở ra một nụ cười quỷ dị, Long Hoàng trầm giọng nói:

"Tần Nguyên."

Lão già tên Tần Nguyên nguồn gốc vốn sâu xa tồn tại có thể nói địa vị gần ngang bằng với mấy vị Thần Hoàng ở đây, lão ta nhìn lấy Hàn Vũ Thiên vung tay một cái đã bắt Vũ Lâm Nhàn bên cạnh trở về, Tần Nguyên thản nhiên nói:

"Theo luật thổ dân xâm phạm cấm địa chết!"

"Ngươi đám!"

Hàn Vũ Thiên trừng mắt một tia hào quang quét ngang đã thấy nơi đó không còn bóng dáng của hắn nữa, khí tức hay bất luận thứ gì cũng không hề lưu lại nơi đó, Thần Thạch Vỹ kinh ngạc nói:

"Tiền bối, ngài dứt khoác như vậy."

Tần Nguyên thản nhiên nói:

"Như vậy là cách tốt nhất để tránh tranh chấp với các vị ở đây, về thôi."

Long Hoàng thấy Hàn Vũ Thiên đã hóa thành tro bụi thì thở dài tiếc nuối, hắn là cảm nhận được một tia long khí thuần khiết từ bên trong thiếu niên kia, nếu như đem về tộc điều tra rất có thể sẽ tìm ra được một ít truyền thừa thượng cổ còn lưu lại ở phế địa, lại có thể cho tộc nhân đến đó tìm kiếm sẽ lại để long nhân tộc ở Thiên phát triển.

"Chuyện đã kết thúc vậy thì trở về."

Long Hoàng hóa thành long ảnh phá không rời khỏi nơi đây, Lý Nghi và Trầm Bích cũng không lưu lại hóa thành màn sáng chui vào cánh cổng lớn phía sau biến mất, Tần Nguyên và Tần Thạch Vỹ thì phá toái không gian mang theo Vũ Lâm Nhàn mà rời khỏi nơi đây, chỉ duy Kính Sự là còn ngơ ngác không tin vào chuyện bản thân vừa rồi là gặp một lúc 5 vị Tổ Thần, tinh thần vẫn còn trong cơn mơ mộng chưa thể nào thoát ra được.

Vũ Lâm Nhàn ở trong không gian cùng với hai vị gia gia thì tràn đầy lo lắng gấp giọng nói:

"Lão tổ gia gia, người thật sự đã giết chết Hàn Vũ Thiên rồi sao?"

Tần Nguyên cười ôn hòa xoa đầu hài nữ cười nói:

"Không, chỉ là để hắn chịu một chút thiệt thòi thôi, ta đã đẩy hắn đến Huyệt Chu Nhai rồi."

"Huyệt Chu Nhai là hiểm địa loạn lạc, bất luận là ai bước vào cũng sẽ khó lòng mà trở ra được, nơi đó chiến loạn không ngừng từ trước đến nay vẫn là chỗ các thế lực chính đạo không nên lui tới."

Tần Thạch Vỹ cau mày cũng không ngờ được tiền bối lại đẩy một thổ dân phế địa đến một nơi đại hung trên nhân tộc, Vũ Lâm Nhàn thì thở phào ra một hơi nói:

"Lão tổ gia không giết hắn thì tốt, còn về hiểm địa thì không mấy kẻ có thể uy hiếp được hắn."

Tần Nguyên cười có một chút tò mò nói:

"Con kì vọng gì ở một tên Viên Cảnh tu sĩ trung kì chứ? Ở hiểm địa là cửu tử nhất sinh, chỉ có thể xem ở hắn có sống nổi một ngày hay không."

"Gia gia yên tâm, hắn làm được rất nhiều việc kì tích."

Ở một vùng đất cằn cỗi ở Thiên, nơi đây đích thị là Huyết Chu Nhai mà Tần Nguyên nhắc đến, Hàn Vũ Thiên ngồi ở trên mặt đất lại ngẩn đầu nhìn trăng máu phía trên thở dài nói:

"Vừa nhìn liền có thể thấy nơi đây là hung địa, ta chưa nắm rõ tình huống hiện tại, nhưng cũng tới lúc thả các ngươi ra rồi."

Túi trữ vật bên hông bay ra rồi phóng lớn mở rộng miệng túi liền có mấy ngàn đạo thân ảnh xuất hiện ở ngoài vừa nhìn thì ai cũng toàn bộ kinh hãi đều là tu sĩ Thánh Tông cảnh trở lên mà còn đủ loại chủng tộc, tồn tại bên trong còn có 2 vị Bán Thần cường giả uy lực vô song, đội hình này đặt ở Huyết Chu Nhai cũng có thể được tính là nhất lưu, Long Bạch cau mày nhìn vùng đất cằn cỗi trước mắt nói:

"Đây là Thiên sao? Lại hoang tàn tới mức độ này?"

Hàn Vũ Thiên đứng dậy thở ra một hơi thản nhiên nói:

"Chúng ta kì thật đang ở Thiên, nhưng mà nơi đây là vị diện của một cái hung địa, ta chỉ đưa các ngươi đến đây còn lại thì cứ tự bản thân mà lo liệu lấy."

"Ngươi tính đi đâu sao?"

Tam Thủ khoanh tay nhìn lấy Hàn Vũ Thiên định rời đi, hắn thản nhiên nói:

"Đến đây coi như đường ai nấy đi, ta đi trước."

Hắn vung tay mang theo người của Vạn Niên Cung hướng đến nơi khác mà bay đi không hề ngoảnh mặt nhìn lại đám người mình đưa từ phế địa đến, nhưng hiển nhiên trên thân bọn họ còn có truyền âm thạch đặc thù của Hàn Vũ Thiên chế tạo, nó có thể liên thông với nhau để nhận biết được có phải người từ phế địa tới hay không, Long Bạch dẫn theo long nhân tộc và một số tộc phụ thuộc hướng về nơi khác mà đi, Tam Thủ dẫn theo ma tộc cũng đồng dạng là đi hướng ngược lại với hai người kia.

Chỉ còn lại đám người hỗn tạp không biết nên bắt đầu từ đâu, một số phe nhân tộc liền theo chủ trương lấy kẻ mạnh nhất làm đầu liền đuổi theo hướng Hàn Vũ Thiên đã rời đi, đại đa số nhân tộc đều chọn theo chân Hàn Vũ Thiên mà ào ào rơi đi, số ít ở lại không phải dạng tốt lành gì không phải tu theo ma đạo thì là cùng với yêu tộc tu luyện yêu đạo bộ dáng lại yêu khó mà chấp nhận.

Cuối cùng một số tu sĩ nhân tộc theo ma đạo hướng về phía Tam Thủ mà đi, những kẻ thuộc yêu đạo thì cùng với dị tộc và yêu tộc tụ lại một chỗ lập thành liên mình tạm thời hướng về hướng ngược lại với ba thế lực khác mà rời đi cũng là không còn ai ở phế địa lưu lại nơi này.

Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.

Mời đọc:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio