Ta Là Hàn Vũ Thiên

chương 319: gọi ta là hàn vũ.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 319:

Hồng Hoa Y bị ép nằm rạp ở trên đất cũng chỉ biết nắm chặt tay lại, Thiên Đoạn ngẩn đầu toàn lực dồn vào trong trường kích chưởng nó về phía tên thần bí này, Hàn Vũ Thiên chỉ liếc mắt quạt trong tay nhẹ nhàng hạ xuống đã trực tiếp tạo thành trọng lực kinh người ép cho trường kích và Thiên Đoạn bị lúng xuống thêm một trượng thổ huyết nằm yên bất động.

"Gia chủ?!"

Người của Thiên gia tràn ngập kinh hãi nhìn lấy gia chủ bị bất động trên đất mà không khỏi bất an, là một cường giả Đạo Tổ lại dễ dàng bị trấn áp còn là triệt để áp chế không có sức hoàn thủ, đã từ bao giờ thành Hồng Hoa Y lại đối mặt với cường địch mạnh mẽ tới mức độ này chứ, căn bản là không ai trong thành có thể ngăn cản được kẻ này, dù là thành chủ cũng lực bất đồng tâm nếu không ở trong thành trì.

"Nói đi, ngươi muốn gì mới chịu buông tha?"

Hồng Hoa Y yên lặng cuối cùng đã lên tiếng thỏa hiệp, nàng chịu xuống nước là vì không còn cách nào khác có thể cùng với Hàn Vũ Thiên giao đấu, Hồng Hoa Y tự tin nếu như ở trong thành thì ngược lại kẻ phải thỏa hiếp nhất định là Hàn Vũ Thiên chứ không phải là nạn của hiện tại, nhưng đáng tiếc trên đời này có hai từ nếu như ở bên trong thì hoàn toàn vô dụng.

Hàn Vũ Thiên vuốt vuốt cằm thản nhiên nói:

"Đưa cho ta bản đồ cùng danh sách của các thế lực xung quanh, ta có thể để các ngươi rời đi."

Hồng Hoa Y ý niệm lóe lên chiếc nhẫn trên tay nàng lóe lên hào quang lại có một tấm bản đồ lơ lửng ở trước mặt Hàn Vũ Thiên, ở trên ghi rõ từng thế lực xung quanh đây, ngoài Huyết Chu Nhai thì còn có Thiên Tân Đế Quốc, Hoàng Ly Thánh Quốc, Vân Đạo Thần Tông là ba cái thế lực lớn nhất vây xung quanh Huyết Chu Nhai tựa như rào cản không cho bất luận kẻ nào từ Huyết Chu Nhai bước ra.

"Vân Đạo Thần Tông, nghe đúng là có một chút quen nhỉ?"

Hàn Vũ Thiên nở ra một nụ cười lại nhớ về hồi ức ngày đầu gặp Kiều Nguyệt Nga khi còn ở Vân Đạo Tông, hiện tại nơi đó chắc có lẽ đã hóa thành phế tích từ lâu, hắn thu lại tấm bản đồ nhìn Hồng Hoa Y nói:

"Ba thế lực lớn xung quanh Huyết Chu Nhai là sao?"

"Đó chính là Tam Đại Vương Giả, chính là sự tồn tại không ai có thể chạm tới được, Thần Vương cảnh cường giả ngự trị đại quốc chính là vương giả của thần linh, bất luận là kẻ nào cũng không được bất kính với Tam Đại Vương Giả ở đây, bằng không kết cục chính là chết không có chỗ chôn thây, bọn họ tạo thành thế ba chân là muốn cùng với Huyết Chu Nhai giằng co cũng đã hơn vạn năm nay rồi."

Hồng Hoa Y nghe Hàn Vũ Thiên hỏi về ba thế lực lớn nhất ở trên bản đồ thì cũng là trầm mặc một lúc lâu mới nói lai lịch của bọn họ ra, Hàn Vũ Thiên vuốt vuốt cằm suy tư một lúc lâu nói:

"Huyết Chu Nhai theo ta thấy thì là cấm địa tu tà đạo, nếu tam đại thế lực kia có tồn tại Thần Vương sao lại không toàn lực xuất thủ triệt để diệt trừ hậu họa, sao lại dây dưa hơn vạn năm vẫn chưa có kết quả sau cùng."

Hồng Hoa Y cảm nhận được trọng lực trên cơ thể giảm đi hẳn là tên này đã thả lòng trấn áp cho nàng, nàng thở ra một hơi trọng khí cũng không có động thủ mà thản nhiên nói:

"Bên trong Huyết Chu Nhai có tà vật thượng cổ cùng với một vị Thần Vương tu tà đạo cực kì lợi hại, từng có cuộc tiến công toàn lực của Tam Đại Vương Giả nhắm vào Huyết Chu Nhai, vị Thần Vương của Huyết Chu Nhai không có trấn giữ biên ai mà ra lệnh toàn bộ thế lực phải thu về trung tâm đại địa, cuối cùng là toàn bộ tu sĩ của Huyết Chu Nhai bị vây vào giữa bởi ba thế lực kia, Thần Vương Huyết Chu Nhai chiến đấu bùng nổ trực tiếp cùng với ba vị Thần Vương của tam đại thế lực giao thủ, trong tay là tà vật áp chế gắt gao ba vị Thần Vương không thể làm gì được, một trận đó Huyết Chu Nhai triệt để bùng nổ cùng với tam đại thế lực xảy ra đại chiến kinh người, cuộc chiến trải dài ngàn dặm đến mấy chục năm vẫn còn không có phân thắng bại, với tà vật trong tay thì vị Thần Vương của Huyết Chu Nhai lúc nào cũng là kẻ đánh lui ba vị cường giả kia, lại dẫn đến kết quả tiêu hao của Tam Đại Vương Giả không ít tài nguyên tiếp ứng cho chiến trường, bọn họ lui về biên giới đã cùng với nhau trấn giữ biến ải tạo thành trận thế vây nhốt Huyết Chu Nhai."

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu nhìn về phía xa vung tay một cái đất đá văng tung tóe huyết khí ngưng tụ hóa thành huyết long, hắn hơi điểm tới liền thấy huyết long hóa thành viên ngọc bay tới trước mặt của Hồng Hoa Y, Hàn Vũ Thiên đứng dậy thản nhiên bước đi nói:

"Đây là thứ giúp người hoàn thiên Huyết Long Luyện Khí Trận, về sau có thể cùng với thần đánh một trận ra trò."

Hàn Vũ Thiên biến mất tại chỗ lần nữa xuất hiện ở bên ngoài trận pháp, hắn ra hiệu cho mấy người ở trên dừng lại trận pháp vây nhốt đám người Hồng Hoa Y, tất cả những tu sĩ ở Thiên Vực đại lục mau chóng tập hợp lại lấy hắn làm người dẫn đầu, mười vị Đạo Tổ tạo thành trận pháp cũng đã trở về, trận pháp biến mất đám người của Hồng Hoa Y không còn bị áp chế đã khôi phục lại hành động, Hồng Hoa Y nhìn đám người phía bên kia một chút thở dài nói:

"Đi thôi, thực lực của chúng ta không có khả năng ngăn cản họ rời đi."

Người của thành Hồng Hoa Y cũng là theo bước chân cung chủ hướng về thành trì mà quay trở về, Hàn Vũ Thiên thấy nàng ta không còn ý định động thủ thì cười nhạt, túi trữ vật lần nữa mở rộng hút hết toàn bộ vào trong, hắn hướng tới một nơi khác bay đi không hề quay đầu nhìn lại.

Hàn Vũ Thiên dùng tốc độ của Đạo Tổ di chuyển cũng đã được ba ngày sắp rời khỏi Huyết Chu Nhai, đi đến được một khu rừng thì tiếng đánh nhau đã thu hút sự chú ý của Hàn Vũ Thiên, ở bên trong có thể thấy được ba tu sĩ tà tu đang truy sát một tu sĩ chính đạo, bọn họ đều là tu sĩ Vũ Cảnh.

"Tên khốn đứng lại cho ta!"

"Hôm nay đừng hòng chạy thoát."

"Tiểu tử ngươi lọt vào mắt bọn ta thì không thể thoát."

Thanh niên bạch y kia liên tục tránh né công kích của ba tu sĩ tà tu, cuối cùng vẫn là bị vây vào ở giữa một thân thương thế không thể chống lại ba người này, hắn thở dốc ôm ngực nhìn ba người xung quanh nói:

"Dù có chết ta cũng không để đám tà tu các ngươi làm loạn."

Nói rồi hắn xông tới cùng với ba vị tà tu giao chiến ác liệt, giao phong kích liệt một hồi hắn lại thổ huyết hướng về một nơi khác mà chạy đi, ba kẻ kia thấy vậy cũng liền đuổi theo không tha, không biết là trùng hợp hay là cố ý mà thanh niên bạch y kia lại chạy tới chỗ Hàn Vũ Thiên đang đứng lơ lửng trên không trung, thanh niên bạch y đang nhìn phía sau vừa quay đầu đã thấy một người mặc lam y tóc trắng búi gọn trông rất anh tuấn đứng ở trước mặt.

Thanh niên bạch y dừng lại thân hình trong ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng, xuất hiện ở trong lãnh địa của Huyết Chu Nhai cũng chỉ có thể là người tu tà đạo, bởi vì vậy khi thấy được thanh niên này thì tu sĩ chính đạo cũng đã hoàn toàn bế tắc chỉ đứng yên chờ chết.

"Đạo hữu đừng để hắn thoát."

"Chúng ta cùng nhau chia máu thịt của hắn."

"Ha ha ha, bọn ta nói người chạy không thoát mà."

Hàn Vũ Thiên búng tay ba đóa băng liên nhỏ xuất hiện xoay tròn vọt tới xuyên qua thanh niên bạch y, hướng về phía sau mà đánh tới rồi ầm một tiếng có ba tiếng kêu thảm vang lên, thanh niên bạch y vốn tuyệt vọng lại quay đầu thấy được thi thể của ba tên tà tu nằm ở trên đất, ở ngực bị băng liên xuyên thủng cơ thể lạnh lẽo cứng đờ do bị đông lại.

"Ngươi lại dám một mình đi vào lãnh địa của tu sĩ tà đạo, thật sợ mình không còn mạng để trở về sao?"

Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng nhìn lấy bạch y thanh niên đang còn ngơ ngác nhìn ba thi thể tà tu trên đất, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần ôm quyền nói:

"Là chuyện bất đắc dĩ ta mới xông vào đây, đa tạ các hạ đã cứu mạng, tại hạ Ninh Cửu xin ghi nhớ đại ân, sau này có cơ hội sẽ báo đáp."

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu quay đầu chuẩn bị rời đi thì Ninh Cửu lập tức quỳ xuống dập đầu nói:

"Các hạ, xin các hạ ra tay cứu giúp một lần nữa, nếu có thể ta nguyện làm trâu làm ngựa cho các hạ cả đời này."

Hàn Vũ Thiên quay lại cười nói:

"Huynh đệ đừng quá xem trọng ta, ta cũng chỉ là một tu sĩ Vũ Cảnh thì giúp được gì cho huynh đây?"

Ninh Cửu giọng khẩn thiết không muốn buông bỏ nói:

"Các hạ một đòn tiêu diệt ba Vũ Cảnh cường giả cũng là bậc cao thủ trong Vũ Cảnh, cũng chỉ có ngài mới cứu được sư muội bị bắt đi của ta mà thôi, xin ngài hãy giúp ta."

Hàn Vũ Thiên thở dài nói:

"Được rồi dẫn đường đi."

Ninh Cửu như bắt được sợi rơm cứu mạng nhanh chóng dẫn Hàn Vũ Thiên tới chỗ sư muội bị bắt, bọn họ tới được một hang động bên trong tản ra mùi huyết tinh nồng đậm, Hàn Vũ Thiên nhìn Ninh Cửu nói:

"Ngươi ở ngoài chờ đi, ta vào trong nếu không ổn sẽ chạy."

Cửu Ninh gật đầu ở trong lòng lo lắng không thôi, Hàn Vũ Thiên bước vào trong hang động đã cảm nhận được huyết tinh nồng đậm, hắn bước sâu vào bên trong thấy được thi thể rãi rác đúng là người tông môn của Ninh Cửu, ở sâu bên trong có một nữ đang lơ lửng bị hai tên tà đạo hấp thu huyết tinh, Hàn Vũ Thiên đột nhiên xuất hiện bắt lấy nữ nhân kia, kiếm trong tay quét ngang đã cắt đi thủ cấp của hai tên tà tu, nữ nhân trong tay vì mất đi lượng lớn máu nên cơ thể khô lại cũng bất tỉnh.

Từ sâu bên trong truyền tới một tiếng rống của dã thú triển lỗ tu vi Thánh Nhân, Hàn Vũ Thiên cơ thể chớp nhoáng đã biến thành lưu quang di chuyển thẳng ra ngoài, Ninh Cửu thấy lam quang vụt ra còn chưa kịp nói gì thì Hàn Vũ Thiên đã bắt lấy cổ áo hắn lôi đi, cả hai trong một thoáng đã chạy rất xa khỏi hang động, ở cửa hang có một lão già toàn thân huyết vụ tức giận quát:

"Kẻ nào dám giết đồ nhi của lão phu, gra!"

Tiếng gầm tạo thành sóng âm quét ngang vài dặm ngay cả đám người Hàn Vũ Thiên cũng có thể nghe thấy được, Ninh Cửu cau mày nói:

"Ân nhân, tiếng gào vừa rồi là gì?"

Hàn Vũ Thiên vẫn tiếp tục di chuyển mang theo Ninh Cửu không có dừng lại bình tĩnh nói:

"Là một tu sĩ Thánh Cảnh, vừa rồi ta kịp chạy thoát bằng không đã mạng ở bên trong cái hang đó."

"Vậy là ta suýt nữa hai huynh rồi sao?"

Ninh Cửu cảm thấy có lỗi liền thấp giọng nói, Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Ta không sao rồi, dừng ở đây thôi."

Đến khi chạy xa khỏi cái hang kia vài dặm thì Hàn Vũ Thiên buông Ninh Cửu ra, nữ nhân được vác trên vai cũng được đặt nằm ở trên đất, Ninh Cửu hốt hoảng chạy tới quan sát nói:

"Ninh Tiêu, muội sao rồi?"

Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Nàng ta chỉ là mất khá nhiều tinh huyết mà thôi, bồi dưỡng bằng đan dược này đi sớm sẽ khỏe mạnh."

Hắn ném cho Ninh Cửu một viên đan dược màu đỏ, Ninh Cửu cũng không có nghi hoặc mà trực tiếp cho Ninh Tiêu uống vào, Ninh Cửu nhìn Hàn Vũ Thiên nói:

"Trải qua nhiều chuyện như vậy, ta vẫn chưa biết huynh tên gì?"

Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Gọi ta là Hàn Vũ."

main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio