Ta Là Hàn Vũ Thiên

chương 324: ách âm châu.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 324:

Lam Huyền chợt nhớ lúc trước liền tò mò hỏi:

"Tiền bối, vì sao ngài lại truyền thụ cho ta cách khai mở Tổ Huyết mà không trực tiếp gạt bỏ bảy tên Thần Cảnh kia."

Hoàng Thiên cười nói:

"Ta không thể động vào được sinh linh đến Thái Cổ Yêu Sơn được, nói cách khác ta đã tự đặt cấm chế lên chính mình, nếu ra tay với kẻ có được bản đồ dẫn tới Thái Cổ Yêu Sơn thì nơi đó sẽ sụp đổ, lúc trước ta ra tay là ta cảm nhận được có khí tức rình rập bên ngoài mới dụ hắn ra, nếu hắn thông minh hơn một chút thì Thái Cổ Yêu Sơn sẽ sụp đổ và rồi ngươi cũng sẽ tự chôn thây tại đó, ha ha ha."

Lam Huyền trong lòng có một chút khổ sở, nếu như tên kia không ra tay ngăn cản cự thủ đầu tiên, thực sự đánh trúng vào bảy tên Thần Cảnh thì Thái Cổ Yêu Sơn sẽ sụp đổ cùng mang nàng theo, may mắn ở chỗ kẻ kia làm việc thận trọng mới ra tay ngăn cản.

Lam Huyền thu lại tâm tình bất ổn trở nên phấn khích nói:

"Tiền bối, ngài giải thích nhiều về Thần Cách như vậy, có phải có cách để ta bước vào Thần Vị không?"

Hoàng Thiên không có che giấu thản nhiên nói:

"Ngươi có thể tham gia Thần Cách, còn việc có đạt được Thần Vị hay không thì chỉ xem tự thân của ngươi rồi, đi thôi."

Thái Cổ Yêu Sơn trên trời có một tấm da dê cổ lão đang mở ra lơ lửng ở không trung, từ bên trong chậm rải chui ra một bóng người thần bí chân trần, hắn phóng xuất thần niệm đã dò xét toàn bộ nơi đây, kẻ này trong mắt đăm chiêu lại cau mày tức giận nói:

"Hai bọn chúng không có ở đây, chẳng lẽ là tới chỗ kia sao?"

Suy đoán một lúc thì kẻ này như đã biết được vị trí tiếp theo của Lam Huyền thì không khỏi ngưng trọng, từ trong da dê lại chui ra thêm hai đạo thân ảnh, một mang cao gót, một mang giày nam nhân.

"Chúng ta đến trễ rồi, mất đi một tấm bản đồ Thái Cổ Yêu Sơn có chút đáng tiếc."

Giọng nói nữ nhân có một chút thất vọng khi thấy được Thái Cổ Yêu Sơn không còn Hoàng Thiên và Lam Huyền, tên nam tử vừa tới thản nhiên nói:

"Đi thôi, ngăn cản ả ta tham gia Thần Cách."

Nói rồi ba người chui lại vào tấm da dê rồi biến mất, tấm da dê kia tự cuộn lại sau đó rách ra từng mảnh hóa thành tro bụi bay trong không khí.

Trở lại với Bích Ly Tông bên này, Trung Nguyên sau khi ngăn trở công kích lúc trước còn chưa có lên tiếng thì ba đạo thân ảnh khác đã ở ngay phía sau lưng của Hàn Vũ Thiên, Nam Hoang, Từ Nghiêm Hiếu và một trưởng lão tên Lực Đường là người đã động thủ.

"Dám động tay với Trung Nguyên trưởng lão, thật bất kính."

"Ngươi không được làm càn!"

"Chịu trói đi."

Ba người còn chưa chạm tới Hàn Vũ Thiên thì một đạo thân ảnh đã xuất hiện ở trước, hào quang màu lúc tản ra đã đẩy lui hết ba người bọn họ, khi mọi người đưa mắt nhìn tới thì là một lão đầu tay cầm trượng gỗ khắc đầu lộc.

"Ngươi là ai?"

Từ Nghiêm Hiếu cau mày nhìn lấy lão già lạ mặt ở trước mắt, lão già vuốt râu cười nói:

"Lão phu tên là Quy Lộc, sứ giả của Lân Hi Đường tới đây để quan sát một vòng Bích Ly Tông, chẳng qua là thấy ba vị đánh lén người trẻ tuổi mới ra tay ngăn trở."

"Chuyện của ngươi sao lão già, tránh ra."

Từ Nghiêm Hiếu định ra tay lần nữa thì Quy Lộc hơi gõ trượng trong tay, áp lực kinh người đè xuống làm cho toàn bộ người có mặt ở đây đều phải khụy gối xuống bởi áp lực kinh người của lão già trước mặt tạo ra, Trung Nguyên cũng không phải ngoại lệ kinh ngạc nói:

"Thánh Tông cường giả."

Từ Nghiêm Hiếu cuối cùng đã biết được bản thân đã đắc tội phải ai, nét mặt đã có một chút tái nhợt không dám làm càn như trước, đột nhiên có một lão già khác từ phương xa bay tới cười nói:

"Quy Lộc huynh, xin dừng tay."

Quy Lộc thấy người này tới liền mỉm cười thu hồi áp chế lại, Trung Nguyên thoát khỏi khống chế ôm quyền nói:

"Bái kiến Thập tứ trưởng lão."

Nội môn đệ tử có mười bốn vị trưởng lão đứng đầu bảng xếp hạng, họ sẽ được xưng tên theo thứ tự của mình trên bảng xếp hạng, ví như lão già trước mặt tên là Thập Tứ trưởng lão là người đứng cuối bảng mà tu vi đã là Thánh Tông thượng kì.

Thập Tứ trưởng lão cười nói:

"Trung Nguyên, tới đây để ta giới thiệu một chút về lão huynh này, hắn tên Quy Lộc là sứ giả của Lân Hi Đường tới đây là muốn cùng với Bích Ly Tông ta giao hảo."

Trung Nguyên nghe xong giới thiệu liền phủi hai ống tay áo ôm quyền cung kính nói:

"Vãn bối là Trung Nguyên đệ nhất trưởng lão ngoại môn, vừa rồi ba vị trưởng lão kia đã có hơi mạo phạm xin Quy Lộc tiền bối lượng thứ."

Quy Lộc vuốt râu cười nói:

"Ha ha ha, lão phu không có quan tâm tới bọn chúng cho lắm, lần sau đừng có ỷ đông hiếp yếu là được."

"Vâng."

Trung Nguyên ôm quyền rất có thành ý, Quy Lộc nhìn sang Thập Tứ trưởng lão nói:

"Thập Tứ huynh, ở đây có đệ tử tỉ thí hay là chúng ta dừng chân xem được không?"

Thập Tứ trưởng lão ra hiệu mời cười nói:

"Quy Lộc huynh mời lối này."

Mọi thứ an tĩnh trở lại như lúc trước và cũng công bố kết quả là Thuận Tâm đã giành chiến thắng, 16 cặp đấu của hai bảng sau nửa ngày cuối cùng đã hoàn thành, hiện tại đã bước vào giai đoạn 8 cặp chiến thắng của hai bảng đánh với nhau.

Trận đánh thứ ba của bảng hai không biết là do tình cơ hay sắp xếp từ trước mà Thuận Tâm đã trạm trán Vân Hạo, hai người nhìn nhau đều không có mấy thiện cảm với đối phương, Vân Hạo rút ra trường mâu sắc mặt âm trầm không nói hai lời là người xuất thủ đầu tiên.

"Chu Mâu Phá!"

"Thủy Ảnh."

Thứ mà trường mâu của Vân Hạo đâm vào lại chỉ là một cái thân ảnh hình thành từ nước, vừa xuyên qua ngực đã thấy nước văng tung tóe, mặt mũi và y phục của hắn đều đã ướt hết, Thuận Tâm xuất hiện gần đó cười nói:

"Trông khó coi thật nhỉ? Đệ tử của Tùng Lâm trưởng lão cũng chỉ là mấy tên yếu kém bậc này?"

Vân Hạo tức giận lao tới lần nữa quét ngang lại chém vào thủy ảnh, Thuận Tâm xuất hiện thì lại bị chém vẫn là thủy anh, lần thứ tư xuất hiện cũng bị chém cũng như cũ hóa thành thủy anh, Thuận Tâm xuất hiện trên đỉnh đầu của Vân Hạo cười nói:

"Đỡ thử một kích này của ta, Long Uyển Liêm Kiếm."

Trong tay Vân Hạo xuất hiện một viên đan nhỏ rất khó nhìn thấy, hắn nhanh chóng nuốt vào cơ thể bùng nổ lực lượng kinh người có thể sánh vai cường giả Vũ Cảnh, trường mâu ngưng tụ hướng tới long đầu phía trên mà đâm tới, trực tiếp phá vỡ long đầu nhắm tới Thuận Tâm ra tay dứt khoát, một kích này đã đánh cho Thuận Tâm thổ huyết ngã trên mặt đất thụ thương nghiêm trọng, Vân Hạo đắc ý cười nói:

"Ta che giấu thực lực chỉ để chờ giờ khắc này bạo phát rửa nhục cho sư tôn, ngươi cùng với tên sư phụ của mình cũng thấp hèn yếu kém như nhau, không đáng để ta toàn lực xuất thủ."

Hàn Vũ Thiên ở tọa vị cơ thể đột nhiên biến mất xuất hiện lần nữa là ở trên sàn đấu, Tùng Lâm cau mày quát nói:

"Hàn Vũ ngươi muốn làm gì?"

Hàn Vũ Thiên chộp thẳng vào cổ Vân Hạo nhấc lên bàn tay nắm lại làm cho hắn không thể thở nổi, Vân Hạo sắc mặt tím tái cơ thể trên không trung liên tục chống trả, Tùng Lâm tức giận lao xuống khán đài toàn lực vung kích muốn lấy mạng Hàn Vũ Thiên, Từ Nghiêm Hiếu vốn đã có chuẩn bị đã ngay lập tức hỗ trợ Tùng Lâm cùng nhau song kích, Hàn Vũ Thiên nét mặt bình tĩnh phong man triển lộ băng hoàng khuynh vũ tung cánh che trời trực tiếp cùng với hai đạo công kích kia va chạm.

Phong Châu vốn là người yên tĩnh nhất cũng đã xuất thủ đứng ở trước mặt Hàn Vũ Thiên nói:

"Hàn Vũ hiền đề, hà cớ phải ra tay với đệ tử thi đấu, đây là đấu pháp mạnh thắng yêu thua là điều tất yếu."

Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Phong Châu trưởng lão muốn xem tại sao ta lại xuất thủ sao? Xem kĩ đây."

Hắn kéo lấy Vân Hạo lại gần trong mắt tràn ngập sát cơ tay còn lại trực tiếp đấm thẳng vào bụng Vân Hạo, hắn ta lập tức nôn ra một viên đan dược lăn ở trên đất, Phong Châu cau mày dụng linh lực nâng viên đan lên quan sát một chút lại lập tức nổi giận nói:

"Ngươi dám sử dụng đan dược tăng tu vi, đây là trái luật ta sẽ nghiêm trị!"

"Ai dám!"

Phong Châu giơ tay muốn bắt lấy Vân Hạo thì một âm thanh nữ tử vang lên ở phía xa, một thiếu phụ cung trang hoa lệ tay đeo hộ giáp mười phần bá khí cùng với đám tùy tùng cung nữ thái giám theo sau hùng hậu vô cùng.

"Ách Âm Châu."

Thập Tứ trưởng lão ngồi ở tọa vị thấy được người đến là Ách Âm Châu cũng là đứng dậy, Vân Hạo thấy được Ách Âm Châu liền vui mừng nói:

"Mẫu thân, cứu ta."

"Cái gì? Ách Âm Châu phi tử sủng ái của hoàng đế Vân Chính lại có người con trai là Vân Hạo sao?"

Rất nhiều trưởng lão đã không giữ nổi bình tĩnh mà đứng bật dậy, phải biết hoàng thất Vân gia ở Mãn Chân Thổ này cường đại có thể thấy rõ, là một thế lực Bán Thần có thể cùng với Bích Ly tông ngang hàng so sánh, Ách Âm Châu nâng hài tử lên quan sát một chút nói:

"Kẻ nào đã làm cổ hài nhi ta có vết bầm này?"

Tùng Lâm ôm quyền vẻ mặt có một chút hoảng sợ nói:

"Nương nương là tên trưởng lão mới gia nhập Bích Ly Tông này, ta bất tài vô dụng không bảo hộ được Vân Hạo đã phụ lòng phó thác nương nương."

"Phong Châu, Tùng Lâm có quan hệ với hoàng thất Vân gia, xong vụ này phải điều tra ngọn ngành."

Trung Nguyên truyền âm cho Phong Châu nói, lão thân là đệ nhất ngoại môn trưởng lão còn không nắm rõ được thân phân của Vân Hạo, thật không ngờ là người của hoàng thất Vân gia mà còn do chính ngoại môn trưởng lão của Bích Ly Tông âm thầm cấu kết cho đem vào đây, đợi xong chuyện này e là Tùng Lâm sẽ không thoát được tội.

Ách Âm Châu nhìn lấy Hàn Vũ Thiên khí tức phóng ra tạo thành áp chế diện rộng đối với rất nhiều tu sĩ xung quanh đây, nàng ta vậy mà là Thánh Tông thượng kì có thể cùng với Thập Tứ trưởng lão so sánh, Ách Âm Châu trầm giọng nói:

"Là ngươi đánh con ta?"

Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Là ta thì đã làm sao? Ngươi thân là mẫu thân lại không dạy dỗ được hài tử để nó gian lận trong thi đấu, thật sự là một chuyện nực cười, à nghe nói ngươi là phi tử, chẳng trách được sinh ra hài tử có nhiều mưu hèn kế bẩn như vậy, bởi Vân Hạo cũng như người chính là dùng mưu kế đoạt sủng trong hoàng thất."

"Một tên trưởng lão ngoại môn lại dám nhạo bán bổn cung, hôm nay để mạng lại đây."

Ách Âm Châu triệt để tức giận tay hóa trảo chộp tới, Quy Lộc an nhàn ngồi xem cũng là thân hình biến mất tại chỗ, lão ngăn ở trước mặt Hàn Vũ Thiên dùng một ngón tay già nua ngăn cản một trảo, khí tức Thánh Tông ầm ầm thổi bay toàn bộ đám người ra bên ngoài, chỉ có Hàn Vũ Thiên và hai người đang giao thủ thì vẫn còn đứng yên không động.

"Ngươi là ai mà dám ngăn cản bổn cung."

"Lão phu là Quy Lộc sứ giả của Lân Hi Đường."

Quy Lộc vừa giới thiếu thì sắc mặt của Ách Âm Châu có một chút ngưng trọng, nàng ta lui về sau vẻ mặt trở lại bình tĩnh nói:

"Ra là người của Lân Hi Đường, xưa giờ các ngươi và Bích Ly Tông nước sông không phạm nước giếng, nhưng sao hôm nay lại đến góp vui vậy?"

Quy Lộc vuốt râu thản nhiên nói:

"Đó chỉ là chuyện xưa kia rồi, hiện tại lão phu phụng mệnh tới đây là muốn bàn việc hợp tác lâu dài với Bích Ly Tông, không phải thù địch thì nên giao hảo một chút."

main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio