Ta Là Hàn Vũ Thiên

chương 336: mị dung thành thần.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 336:

Hàn Vũ Thiên ngưng tụ một đạo năng lượng phong ấn kinh người chuẩn bị đem Ma Thiên Trấn Ngục Đạo phong cấm lại, đột nhiên hư không chấn động một bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng hắn, Hàn Vũ Thiên không kịp quay đầu lập tức đánh một đạo phong ấn lên thẳng người mình, một trảo thủ chộp vào màn phóng ấn lập tức bóp mạnh liền phá hủy đi đạo phong ấn vừa rồi, Hàn Vũ Thiên cũng nhanh chóng tránh thoát mang theo Bích Ly lão tông chủ, hai người quay đầu nhìn lại thì chính là Mị Dung với khuôn mặt tràn đầy hào hứng nhìn lấy họ.

"Sao nào? Thấy bộ dạng này của ta đẹp không?"

Bộ dáng của nàng ta vậy mà lần nữa thay đổi làm cho mọi người đều có một chút kinh ngạc không thôi, chiến giáp màu tím tràn đầy hào quang quỷ dị toát lên một vẻ tà ác không thể tả, tóc tung bay đã là màu xám khói làm cho ai cũng sợ hãi trước uy thế kinh người của nàng ta, Hàn Vũ Thiên trầm mặc nói:

"Tiếp nhận truyền thừa nhanh đến vậy, thiên phú của ngươi hẳn là cũng có thể sánh với nàng ta, đáng tiếc căn cơ so với nàng ta thì còn quá kém thiên phú cũng không thể bù đắp vào."

"Tiểu tử, ta ra thưởng thức tài năng của ngươi, nếu ngươi chịu gia nhập ma giáo nhận lấy nô ấn trở thành tay sai cho bản thần, vậy thì mạng ngươi có thể giữ lại."

Hàn Vũ Thiên không nói lời nào vẻ mặt tĩnh lặng quan sát xung quanh một chút trong lòng tràn đầy vẻ mặt ngưng trọng không thôi, Mị Dung khoanh tay vẻ mặt điềm tĩnh vẫn là chờ đợi câu trả lời của hắn, thời điểm hiện tại nàng đã là Thần Cảnh có thể nắm bắt sinh tử tồn vong của toàn bộ chiến trận, một mình nàng bóp tay cũng diệt đi hết thảy, Tôn Ngọc Âm ôm một thân thương thế dẫn theo đám cao tầng ba thế lực ma giáo bay tới phía này, Mị Dung thấy sư phụ bị thương trầm trọng như vậy cũng chỉ tiện tay vung lên, một cổ thần lực tinh thuần truyền vào nhanh chóng khôi phục lại cho hắn về trạng thái đỉnh phong, Mị Dung nhìn lấy thi thể của ba cổ thi thể Bán Thần ở trên mặt đất lại thở dài nói:

"Tên này vậy mà dưới sự vây công của chín vị Bán Thần lại giết được ba vị mà không hề nhận lấy thương tổn, đúng là đáng coi trong, nhưng Ma Thiên Trấn Ngục Đạo đã thôn phệ Vong Linh Địa Sát Đồ, hắn có giết thêm bao nhiêu tên Bán Thần đi nữa cũng không hết được."

Mặt đất bên dưới ba cổ thi thể Bán Thần trồi lên cốt trảo lôi bọn họ xuống dưới lòng đất một lúc sau lại thấy ba cổ quan tài trồi lên trở lại bật nắp ra lần lượt đi ra ngoài chính là Hoàng Khương, Tử Nghiêm và Từ Đạo, ba vị Bán Thần vốn đã chết nay đã được hồi sinh trở thành vong linh mà thực lực còn mạnh hơn lúc còn sống, có thể so với Chuẩn Thần cấp bậc, Bích Ly lão tông chủ sắc mặt âm trầm không còn hi vọng nói:

"Lão đệ, khí tức của ba kẻ được triệu hồi đã có thể so với Chuẩn Thần, ta sẽ mở đường đệ hãy dẫn theo một vài đệ tử cốt lõi của Bích Ly Tông rời đi."

Hàn Vũ Thiên lão tông chủ này định đốt chay sinh mệnh thì ra tay ngăn cản thản nhiên nói:

"Lão đại, không phải ta nói hôm nay chúng ta chính là kẻ thắng cuộc sao? Thứ đó tới rồi."

Không gian đột nhiên vỡ vụn mở ra một cánh cổng huyết sắc kinh người thu hút toàn bộ sự chú ý, Mị Dung cau mày vẻ mặt tràn đầy nghiêm nghị quan sát cánh cổng kia, một bóng dáng khổng lồ chậm rãi bước ra ngạo nghễ xuất hiện, Huyết Nha Sư liếc mắt nhìn chiến trường ở trước mặt lại lóe ra một tia sáng tham lam vô cùng, Hàn Vũ Thiên nhìn thấy Huyết Nha Sư thì thở dài nói:

"Để ngươi thoát khỏi thế giới đó, không ngờ chỉ mới vài năm đã một bước thành Thần Cảnh trung vị rồi, nếu cho ngươi thêm chút thời gian lại là có thể phi thăng tới trung cấp thế giới."

Huyết Nha Sư không chỉ nổi tiếng bởi việc sưu tầm bảo vật mà còn là một ác thú viễn cổ thôn phệ máu huyết sinh linh để bồi dưỡng hai cái nanh sắc nhọn của nó, sự xuất hiện bất ngờ của một Thần Cảnh trung vị đã làm cho Mị Dung thay đổi sắc mặt, Huyết Nha Sư há miệng máu một lực hút kinh người bắt đầu hấp thu lấy vô số thi thể cùng máu huyết ở trên đất, hàng vạn thi thể chưa hóa thành vong linh đều bị nó một ngụm cho vào trong miệng máu, Huyết Nha Sư đột nhiên gầm lên giận dữ nói:

"Không đủ! Mùi huyết tinh ở đây nồng đầm mà sao lại chỉ lắt nhắt vài cổ thi thể thấp kém như vậy, rõ ràng là ta cảm nhận được ba cổ thi thể Bán Thần mới từ bỏ bế quan tới đây, cuối cùng là kẻ nào đã cướp mất, gào!"

Sư hống vang trời thất khiếu tất cả chảy máu dưới thần uy vô tận cũng không ai chóng chọi là được cho dù là Mị Dung hay Hàn Vũ Thiên cũng không ngăn cản được tiếng hống này ảnh hưởng tới, Hàn Vũ Thiên vung tay một đạo cương phong âm hàn quét ngang làm cho Huyết Nha Sư đột nhiên ngưng hống chú ý tới nói:

"Khí tức này? Ngươi là kẻ năm đó sao?"

Hàn Vũ Thiên mỉm cười nhìn Huyết Nha Sư nói:

"Ta biết ngươi sẽ tới đây, ta cũng biết ba cổ thi thể Bán Thần kia đang ở đâu."

Nói xong hắn liền chỉ tay về phía ba cái vong linh cường giả vừa được hồi sinh nói:

"Bọn chúng đều đã hóa thành vong linh hết rồi, ngươi nếu muốn thôn phệ e là không được, chỉ còn một cách khác thôi, là giết kẻ điều triệu hồi."

Hắn chỉ tay về phía Mị Dung phía trên làm cho ánh mắt hoàng kim của Huyết Nha Sư nhìn tới tạo thành uy áp vô hình đối với nàng ta, Mị Dung hừ lạnh Tử Vong Chu Yếm được nàng lấy ra vung tay Ma Thiên Trấn Ngục Đạo phía sau mở bừng trận nhãn, Huyết Nha Sư thấy nàng ta làm ra chuẩn bị thì không khỏi khinh thường nói:

"Oa nhi, ngươi xem thường bổn vương quá rồi, Bạo Huyết Vương Uy!"

Huyết Nha Sư dặm một chân trên đất phóng ra uy áp gầm lên huyết âm khuếch tán tứ phía, Hàn Vũ Thiên cong ngón búng ra một đạo xiềng xích lập tức khóa chặt tai của tất cả mọi người lại, toàn bộ âm thanh đều bị ngăn cách không bị ảnh hưởng bởi tiếng gầm uy mãnh này, nhưng bọn họ cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi mà bị sức mạnh khủng khiếp đè nặng lên cơ thể đều nằm rạp ở trên đất, đám vong linh binh sĩ nghe được âm thanh càng là thê thảm hơn rất nhiều, trực tiếp thất khiếu chảy máu cơ thể phình lên rồi nổ tung ầm ầm, Mị Dung điều khiển Tử Vong Chu Yếm xoay tròn phía sau lưng phóng ra tử quang chói sáng.

"Tử Cực Thần Đạo Quang!"

Huyết âm cùng với tử quang liên tục va chạm cũng đã thấy được sự chênh lệch cực lớn giữa Thần Cảnh trung vị và Thần Cảnh hạ vị, mặc dù Mị Dung có trên thân hai bảo vật thần cấp là Ma Thiên Trấn Ngục Đạo và Tử Vong Chu Yểm. nhưng lại không thể cùng với Huyết Nha Sư đối đầu trực diện được, huyết sư chỉ mới dùng ra một chút thủ đoạn đã liền áp chế nàng ta, chuyện này đúng thật là đã ngoài dự tín của nàng, vốn dĩ quyền sinh tử đã nằm trong tay vậy mà chỉ trong một cái chớp mắt đã để lọt mất.

Hàn Vũ Thiên cau mày cũng không ngờ được sức mạnh của Huyết Nha Sư còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, dù là Thần Cảnh trung vi đối đầu với hạ vị thần cảnh mang theo bên người 2 món bảo vật thần cấp cũng không thể dễ dàng áp chế tới mức này, Huyết Nha Sư thấy đối phương vẫn không bị nhất kích áp chế thì trong mắt lóe lên một tia sát cơ gầm lên một tiếng:

"Huyết Đao!"

Chiếc đuôi của Huyết Nha Sư quất về phía trước tạo thành một đạo huyết khí sắc bén lao thẳng tới xé nát không gian, Mị Dung sắc mặt đại biến sau Ma Thiên Trấn Ngục Đạo sau lưng lập tức phóng tia tử quang kinh diễm, nàng ta ngưng tụ Tử Vong Chu Yểm xoay vòng ném tới cùng với huyết đao va chạm ầm ầm mãnh liệt, Mị Dung bay ngược ra ngoài phun máu vẻ mặt tái nhợt chỉ trong nhất kích đã trọng thương, Huyết Nha Sư hừ lạnh nói:

"Dựa vào một mình ngươi còn không có khả năng ngăn cản một kích của bổn vương, thêm vài cái Thần Cảnh thượng vị thì cũng có khả năng ngăn một chút, ha ha ha, giờ thì ngoan ngoãn giải ấn chú vong linh trên người của quân đoàn vong linh để bổn vương thôn phệ, may ra bổn vương cảm thấy vui sẽ tha cho các ngươi một mạng."

Nhậm Thanh Hoa cau mày lập tức nói:

"Mị Dung không được, đó là chiến lực mấu chốt để chúng ta thắng trận này, đừng nghe lời nó."

Mị Dung liếc nhìn Nhậm Thanh Hoa hừ lạnh nói:

"Vậy ngươi đánh bại được hắn sao?"

Nhậm Thanh Hoa trầm mặc không nói, hai kích đã đánh trọng thương Mị Dung đã đạp tới Thần Cảnh, nếu hắn xuất thủ thì không phải con huyết sư chỉ cần một ngụm liền nuốt sống được, Mị Dung giơ tay hướng Ma Thiên Trấn Ngục Đạo nắm lại nói:

"Vong Linh Triệu Hồi, Giải!"

Ma Thiên Trấn Ngục Đạo vốn là một màu tử sắc loại dần dần hóa thành màu xám cùng với đen tạo thành lực hút thôn phệ toàn bộ tử khí trên chiến trường, linh hồn bị giam trong vong linh cũng bị hút lấy biến những vong linh cường hãn trở thành những thi thể ngã trên mặt đất chi chít không dứt, Mị Dung làm xong động tác lại nhìn về phía Huyết Nha Sư nói:

"Được rồi chứ?"

Huyết Nha Sư cười nói:

"Tốt, ngươi rất biết thời thế, cút đi."

Tôn Ngọc Âm đứng ở bên cạnh Mị Dung vẻ mặt có một chút không nở lại thở dài nói:

"Mị Dung, con thật sự cam tâm để quân đoàn vong linh có thể tiêu diệt một đại quốc cho con yêu thú kia thôn phệ hết sao?"

Mị Dung trầm mặc một lúc mới thở dài nói:

"Sư tôn, núi xanh còn đó chúng ta không cần phải lo thiếu củi đốt, rút lui bảo toàn chiến lực trước đã."

Nàng ta vung tay Ma Thiên Trấn Ngục Đạo mở ra một không gian huyền ảo ở bên trong, Mị Dung nhìn phía tam đại ma giáo nói:

"Toàn quân nghe lệnh, rút lui!"

Đám người tam đại ma giao cũng lập tức lao vào bên trong không gian tử sắc không chút do dự, Huyết Nha Sư nhìn lấy không gian được mở ra lập tức cười nói:

"Ha ha ha ha, thú vị, thú vị lắm!"

Tôn Ngọc Âm định bước vào thì đột nhiên bị một cổ lực lượng vô hình ngăn cản lại, hắn quay đầu nhìn Mị Dung chỉ thấy ánh mắt nàng ta có một chút ảm đạm, Tôn Ngọc Âm biết chuyện không tốt liền truyền âm nói:

"Mị Dung, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?"

Mị Dung trước giờ không có dấu sư tôn điều gì cũng thở dài nói:

"Ta cũng chưa có nhận được truyền thừa hoàn chỉnh mà đã tiêu hao quá nhiều lực lượng của Ma Thiên Trấn Ngục Đạo, nó cần phải được thôn phệ sinh mệnh để trở về đỉnh phong mới có thể nhận được hoàn mỹ truyền thừa của Tử Cực Thần."

Tôn Ngọc Âm trong mắt có một tia kinh ngạc cũng là cau mày truyền âm nói:

"Con muốn hi sinh hết thảy tam giáo để làm bàn đạp cho mình sao?"

Mị Dung yên lặng một lúc lâu mới nói:

"Sư tôn, người không trách con chứ?"

Tôn Ngọc Âm trầm ngâm hồi lâu lắc đầu nói:

"Con đường trở thành cường giả quá gian nan, lòng người rồi sẽ thay đổi, mọi thứ đều đã là vận mệnh sắp đặt ta cũng không thể trách con được."

Từ phía xa bay tới một nữ ma đầu trẻ tuổi đáng yêu vô cùng vui vẻ nói:

"Tỷ tỷ, vừa rồi tỷ trọng thương ta còn tưởng tỷ sẽ chết, cũng may là tỷ không sao thật tốt quá rồi."

Mị Dung vuốt nhẹ lên đôi má nhỏ của tiểu ma nữ cười nói:

"Tỷ tỷ không sao, muội vào trong cùng với mọi người đi, chúc muội an giấc."

Tiểu ma nữ kia gật đầu không chút nghi ngờ lao thẳng vào bên trong không gian, Tôn Ngọc Âm nhìn theo bóng dáng nét mặt cũng không khỏi bi thương, làm đại ma đầu giết người vô số không chút thương tiếc, nhưng khi đổi lại người chết lại là thân nhân của mình cảm giác đau thương dù có cố gắng đè nén cũng không thể, hắn nhìn lại thì đã thấy Mị Dung chảy ra một giọt nước mắt từ từ lăn trên má, Tôn Ngọc Âm ngón tay khẽ đọng đã biến giọt lệ kia thành hư vô truyền âm nói:

"Không được thể hiện cảm xúc ra bên ngoài."

Cuối cùng là còn ba vị Chuẩn Thần và Mị Dung đứng ở không trung, Tôn Ngọc Âm thản nhiên nói:

"Chúng ta đi."

Ba người sóng vai mà đi chuẩn bị bước vào thì Tôn Ngọc Âm đột nhiên dừng bước nhìn bóng lưng của hai lão ma đầu đã cùng hắn ngự trị tam đại ma giáo nhiều năm cuối cùng vẫn là dứt khoát ra tay song trảo vỗ mạnh lập tức đánh hai tên Chuẩn Thần bay thẳng vào trong không gian, Nhậm Thanh Hoa âm thanh đau đớn từ bên trong truyền ra nói:

"Tôn Ngọc Âm, Mị Dung bỉ ổi! Các ngươi sẽ... không ta chưa muốn chết! Aaaa."

"Ngươi bỏ qua tình nghĩa vạn năm, nhất định sẽ nhận lấy quả báo! Aaaa."

Âm thanh của Lâm Vũ Động truyền ra cũng nối tiếp tiếng kêu thê thảm của Nhậm Thanh Hoa, Ma Thiên Trấn Ngục Đạo bừng sáng tử sắc nồng đậm hơn trước gấp mấy lần như vần mặt trời chiếu rọi thương khung, Huyết Nha Sư đang thôn phệ mấy cái xác thì đột nhiên hư lạnh nói:

"Chói mắt quá đấy."

Ánh sáng màu tím rất nhanh đã thu hồi về, Mị Dung vung tay thu hồi Ma Thiên Trấn Ngục Đạo vào trong một cái mặt dây chuyền hình con mắt ở cổ của nàng, Tôn Ngọc Âm nhìn lấy Bích Ly lão tông chủ nói:

"Hẹn ngày tái ngộ."

Bích Ly lão tông chủ híp mắt lại nói:

"Đương nhiên sẽ tái ngộ, ta sẽ không thể để cho tên ma đầu ngay cả người thân hay bằng hữu cũng giết hai không gớm tay tồn tại."

Tôn Ngọc Âm không có nói gì lại được Mị Dung bắt lấy hướng về một nơi khác lao đi xé rách không gian rồi biến mất, Hàn Vũ Thiên nhìn lấy Huyết Nha Sư đang ăn rất hăng say thản nhiên nói:

"Con mèo nhà ngươi, như thế nào trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã đột phá Thần Cảnh rồi?"

Huyết Nha Sư thôn phệ xong thi thể Bán Thần cuối cùng thì thản nhiên nói:

"Ta đây là có được thiên địa tạo hóa, vô tình tìm được một giọt máu của một con địa long cấp độ Thần Hoàng uống nó mới nhanh chóng đột phá."

Hàn Vũ Thiên mỉm cười nói:

"Không trách được..."

Hắn đột nhiên cau mày nói:

"Thần Hoàng? Còn có cả yêu thú Thần Hoàng còn tồn tại sao?"

Huyết Nha Sư lười biếng duỗi người nói:

"Có, nó còn là một con địa long vô cùng mạnh, ta đoán là mạnh hơn tất cả Thần Hoàng bách tộc liên thủ."

Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.

Mời đọc:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio