Mấy cái thế lực sau khi ghi nhớ đầy đủ vật phẩm trêи cuộn giấy liền hành lễ rời đi, bọn họ mua một ít đan dược và vũ khí, không ngờ lại được mời dự một buổi đấu giá hội lớn đến vậy.
Khi hoàn thành việc mua sắm ở Vạn Niên cung, từng cái thế lực không dừng chân nghỉ ngơi ở Bát Quan thành, mà trực tiếp cưỡi tọa kỵ, phi kiếm, phi hành trở về tông môn, thế gia để thông báo về buổi đấu giá.
Hàn Vũ Thiên kiểm tra năng lượng mà ghế cung chủ hắn ngồi tích lũy, một luồng sức mạnh khổng lồ tích tụ bên trong, hiện tại cái ghế có chút không chịu được lượng sức mạnh lớn như vậy.
Hàn Vũ Thiên dùng tài nguyên để chỉnh sửa lại chiếc ghế này, đủ sức chứa thêm lượng lớn sức mạnh nữa.
"Các ngươi cứ quay về luyện chế đan dược và vũ khí chuẩn bị cho đại hội đi."
Hàn Vũ Thiên nhìn một nhóm người luyện đan và luyện khí cất giọng nói, Mạch Liên và Hồng Thiên dẫn đệ tử của mình trở về phòng để chuẩn bị cho đấu giá hội.
"Luân Chi gọi người kia tới đây."
Luân Chi lập tức hành lễ xoay người bay về phía sau Vạn Niên cung, Thải Thuận Nhi có chút không hiểu hỏi:
"Cung chủ, ngài có gì dặn dò Thuận Nhi sao?"
Nàng biết Hàn Vũ Thiên gọi mọi người đi hết chỉ ở lại một mình nàng, thì cung chủ nhất định có việc giao phó.
"Ngươi đã là Thiên Đan, cũng nên thử một chút tài nghệ rồi."
"Thử tài nghệ?"
Hàn Vũ Thiên mỉm cười nhìn nàng, Thải Thuận Nhi thì có chút ngơ ngác không hiểu.
"Một lát nữa có một tử tới, ngươi giao thủ với nàng một chút."
Hàn Vũ Thiên xua xua tay, Thải Thuận Nhi cung kính hành lễ rồi rời đi, nàng là đi tới cổng chính của Vạn Niên cung.
Không lâu sau Triệu Lệ Diễm, Trương Tuân Vinh, Thanh Hiên cuối cùng đã tới, Hàn Vũ Thiên không nói hai lời trực tiếp động thủ, ma trảo ẩn hiện hóa ra thành cái chộp tới.
"Sư phụ."
Ba người phản ứng lại lập tức tránh lui có chút ngơ ngác, Hàn Vũ Thiên vẫn là không nói lời nào tiếp tục động thủ.
Ma trảo lần này lại nhỏ hơn trước, nhưng mà phân ra nhiều hơn trước rất nhiều, tựa như một đàn cá chép bơi lội trong nước vậy.
Lúc này người mới lấy ra binh khí của mình đối kháng với Hàn Vũ Thiên, một khắc này liền có khí tức va chạm mãnh liệt.
Vạn Niên cung có trận pháp cường đại bảo hộ, nên không bị sập trước trận chiến của bốn vị Vũ Cảnh.
"Sư tôn, ngươi rốt cục là muốn gì đây?"
Triệu Lệ Diễm có chút không hiểu hỏi, Hàn Vũ Thiên vừa vung trảo vừa nói:
"Ta lấy tư cách là cung chủ, xem thử các ngươi có đủ tư cách làm người của Vạn Niên cung không."
Ba người lập tức ánh mắt sáng lên dốc hết toàn lực đánh tới, ba đạo kiếm quang bay múa ngập trời đánh tan ma trảo.
Hàn Vũ Thiên cũng là vung trảo hóa ra vô số ma trảo khác, kiếm ý và ma trảo liên tục va chạm khiến chính điện rung lắc dữ dội.
Mấy vị quản sự kinh hãi lập tức tìm chỗ trốn, bọn họ cao nhất cũng chỉ là Hợp Đan, làm sao chịu được dư ba cuộc chiến Vũ Cảnh phát ra.
"Tuyệt Tình Tiên."
"Tỏa Hồn Thiên."
"Tham Lam Hoàng."
Triệu Lệ Diễm bộc phát ra khí tức kinh người, Tuyệt Tình Kiếm trong tay chém ra một đạo kiếm khí vô hình.
Trương Tuân Vinh vung Tỏa Hồn Kiếm chém ra một đạo kiếm quang có thể ảnh hưởng tới linh hồi.
Thanh Hiện đâm tới Tham Lam Kiếm hóa ra màu đen vô tận không đáy, như là tượng trưng cho lòng tham không đấy của con người vậy.
"Thiên Sát kiếm, Thiên Trảm."
Hàn Vũ Thiên chém ra một luồng kiếm ý màu trắng thuần khiết, bốn đạo kiếm y kinh khủng va chạm làm chính điện xuất hiện vô số vết cắt.
"Cường đại như vậy sao?"
Mấy người quản sự núp ở một góc quan sát trận chiến liền vô cùng sợ hãi.
Khói bụi tiêu tán, Hàn Vũ Thiên chấp hai tay sau lưng, bên cạnh là thanh kiếm đang lơ lửng.
"Chậc chậc, rất là quyết đoán đấy."
Ba người kia đã đứng ba góc tạo thành một cái trận pháp lấy Hàn Vũ Thiên làm trung tâm.
Ba cái hư ảnh xuất hiện, của Triệu Lệ Diễm là một đầu kỳ lân, Trương Tuân Vinh là một con vật đầu rắn và đầu chim ưng, Thanh Hiên lại là một Thao Thiết há to họng gầm thét.
Ba cái hư ảo tỏa ra khí tức áp chế Hàn Vũ Thiên vào giữa, từ từ chảy ra ba dòng nước, lục, lam và đỏ.
Dòng nước này có thể thiêu đốt những kẻ trong lòng sinh ra tình ái, lòng tham và ɖu͙ƈ tâm, kẻ bị vây vào trận này nếu không chết cũng là tàn phế mất đi tu vi.
"Tam Thiên Trì Trận."
Hàn Vũ Thiên tỏa ra khí tức của Âm Sát khí hóa ra một cái đại trận lớn hơn nhốt lấy ba người vào trong.
"Các ngươi vừa vặn đứng vào thế trận của Ám Sát Thất Hồn đấy."
Dưới chân người kia xuất hiện một vòng tròn, khổng tước màu đen, ở bên ngoài là cái vòng tròn lớn hình lông đuôi khổng tước nở rộ.
Ngón tay Hàn Vũ Thiên vừa giơ lên đại trận liền xoay tròn, ba đầu khổng tước từ dưới chân của người vụt lên.
Cánh sắc bén chém tới, bọn họ buộc phải dừng trận chống đỡ khổng tước, Hàn Vũ Thiên bay lên trời cao hóa ra một cái ma trảo lớn hơn đại trận chộp tới.
"Sư tôn vốn đâu phải người chứ."
"Một lão yêu quái đấy."
"Nói cũng đừng nặng lợi, lão ta là quái vật thì có."
Ba người chia nhau ba góc xuất thủ đánh bay khổng tước, thân hình hóa thanh đạo hào quang, lục, lam, đỏ phóng tới ma trảo.
Hàn Vũ Thiên tay trái ấn pháp quyết vung lên, đầu khổng tước rống lên hóa thành hắc quang đuổi theo.
"Ngươi vẫn luôn thích loài khổng tước nhỉ?"
Hàn Vũ Thiên nhìn ba đầu khổng tước mà có chút nhớ về quá khứ.
"Ngươi nghĩ ta thật sự thích nó ư?"
Ở một vách núi có cây hoa anh đào to lớn nở rộ, một người mắc hắc bào vời từng đường chỉ kim sắc tuyệt đẹp hừ lạnh.
Một thiếu niên tóc trắng tay cầm quạt khổng tước bĩu môi nói:
"Vậy ta sẽ đem nó quăng chỗ khác là được chứ gì."
Một nam tử hoàng bào ở bên cười nói:
"Đừng quăng vội, cái này đẹp để ta về cho hoàng hậu của mình."
"Này, nó là của ta đấy."
Nam tử hắc bào nghe thấy liền lập tức giật lấy cây quạt lông khổng tước vào trong tay.
Cả người cười rất vui vẻ, ngồi đó uống rượu ngày đêm vẫn chưa rời đi.