"Thu dọn chiến trường đi."
Hàn Vũ Thiên đứng dậy dùng năng lực trong chiếc ghế thành chủ duy trì vòng tròn không gian.
Hắn dẫn theo mấy đệ tử bước vào trong Nam Quan thành suy tàn tới đáng thương, từng nhóm đệ tử đều kéo nhau vào các tông môn hoặc thế gia để lấy đi tài nguyên.
Hàn Vũ Thiên bước vào trong Vân Đạo tông, một đường thẳng hướng bí cảnh mà bước đi, hắn gặp được mấy đệ tử Vân Đạo tông còn trốn ở trong gốc, nhưng cũng không xuất thủ giết chết bọn họ.
Cánh cửa bí cảnh đập ngày trước mắt, Hàn Vũ Thiên đi tới từng gốc bố trí lại một số trận pháp.
Hàn Vũ Thiên vung tay liền có trận pháp hiện lên, dùng trận phá trận rất nhanh đã phá được trận pháp phong ấn bí cảnh.
Hắn dùng ma trảo khổng lồ nhấc cánh cửa bí cảnh lên, kéo ra bên ngoài Vân Đạo tông.
Từng cái đệ tử muốn ngăn cản nhưng không dám tiến lên một bước, bởi vì sợ mình vừa ra thôi liền đầu rơi xuống đất.
Hàn Vũ Thiên thân hình lóe lên liền đi vào trong bí cảnh, ở đây có vô số đệ tử chân truyền Vân Đạo tông và trưởng lão chưa biết chuyện gì xảy ra.
"Vũ Thiên, ngươi vậy mà quay trở về một mình sao?"
Một thanh niên cười nhạt ánh mắt tràn ra sát ý vô tận, phía sau Hàn Vũ Thiên lại lóe lên ánh sáng, Kiều Nguyệt Nga tràn ngập sát khí không nói hai lời liền lao tới giết.
Cánh hoa bay múa sắc bén tới làm người khác rợn người, từng cái bông hoa hồng cao chục trượng từ dưới đất trồi lên tỏa ra hương hoa thơm ngát.
Mùi thơm mang theo độc tính làm tê liệt đối phương, từng cây hoa hồng siệt chặt những người bị tê liệt, gai hoa đâm sâu vào trong xương thịt đau đón đến muốn chết đi.
"Kiều Nguyệt Nga, ngươi lấy oán báo ơn!"
Một trưởng lão kinh hãi lập tức mắng to, Kiều Nguyệt Nga quăng lên một màn ảnh âm trầm nói:
"Vậy các ngươi giết cha thì gọi là gì?"
Hình ảnh hiện lên chính là tứ thánh chủ và các đạo thống vây quanh Bát Quan thành, hình ảnh một lão nhân bị kiếm quang xuyên thủng, mà kiếm này lại giống với một nữ đệ tử chân truyền lúc trước đã chặn đường nàng.
"Chứng cứ rành rành, nhận lấy cái chết đi."
Hàn Vũ Thiên đạp không mà tới khí tức bức người, ma trảo cuồng cuộn tấn công tứ phía.
Hai người áp chế toàn bộ cường giả nơi đây, từng cái sinh mệnh ngã xuống đều vô cùng thê thảm, Hàn Vũ Thiên cũng là hấp thu vô số thi thể mà mạnh lên.
Mơ hồ đã muốn đột phá Chí Tôn Vũ Cảnh, sau khi dọn sạch toàn bộ nhân tộc ở đây thì Hàn Vũ Thiên mới ngừng tay, hiện tại hắn sẽ dùng bí cảnh này làm chỗ bế quan cho bản thân.
Dù sao linh khí mà Vạn Niên cung hấp thu đều truyền vào các hòn đảo khác và còn bồi bổ vào khẩu pháo và chiếc ghế cung chủ.
Ánh sáng lập lòe hóa ra bóng người, Kiều Nguyệt Nga toàn thân dính máu tràn ngập sát ý, Hàn Vũ Thiên đạp không đi tới trung tâm Nam Quan thành.
Ở đây cũng có một dòng linh khí nồng đậm hơn cả ở Bát Quan mấy phần, đại trận bắt đầu hình thành, phải mất một ít thời gian mới hoàn thành.
"Vạn Niên cung tới đây cũng là lúc trận pháp hoàn thành."
Hàn Vũ Thiên ra lệnh cho đám người Mạch Liên đóng toàn bộ vòng không gian lại, điều khiển Vạn Niên cung bay tới Nam Quan thành.
Bóng đen kia đứng bên cạnh Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Ngươi định khi nào sẽ giúp hắn trở lại?"
Hàn Vũ Thiên cười cười thản nhiên nói:
"Hiển nhiên hắn sẽ trở lại, nhưng sẽ mất kha khá thời gian đấy."
Bóng đen kia gật gật đầu có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này, hắn hóa thành Âm Sát khi tiêu tán trong thiên địa.
Hàn Vũ Thiên tiện tay cầm một cái cần câu tre bên cạnh lên, hướng một cái hồ nước còn nguyên vẹn gần đó đi tới, hắn ngồi xuống thả câu rất là thản nhiên.
"Ngươi vậy mà thảnh thơi ngồi câu cá sao?"
Kiều Nguyệt Nga ngồi bên cạnh lại có chút thở dài, Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Vẫn còn thời gian để thư giãn, ngươi có muốn tranh tài một chút?"
Kiều Nguyệt Nga nhướng mày kinh ngạc hỏi:
"Tranh tài như thế nào?"
Hàn Vũ Thiên thản nhiên nhìn hồ nước nói:
"Câu được con cá to nhất sẽ thắng."
"Được."
Kiều Nguyệt Nga đứng dậy tìm một cái cần câu khác tìm một góc khác của hồ ma quăng dây câu.
Nửa canh giờ trôi qua dây câu của Kiều Nguyệt Nga đã hơi chuyển động, nàng lập tức kéo lên là một con chép khá to.
Hàn Vũ Thiên cũng là có cá cắn câu, hắn kéo lên thì là một con rô phi nhỏ.
Mặt hắn trầm xuống khó coi vô cùng, Kiều Nguyệt Nga cười nói:
"Ngươi thua rồi."
Hàn Vũ Thiên hừ lạnh quăng cho nàng một túi linh thạch.
Hắn không ngồi câu nữa mà nằm ở trêи cái cây bị trụi hết lá, Kiều Nguyệt Nga đắc ý thu túi linh thạch vào.
Vạn Niên cung đang bay tới Nam Quan thành, ở trêи đường đi bị vô số yêu thú biết bay tấn công, từng con đều khá cường đại.
Vây quanh chính là một đám yêu thú bay lượn nhiều như châu chấu.
"Mau chóng tới Nam Quan thành, cung chủ còn đang đợi đấy."
Mạch Liên rút kiếm chém xuống mở ra một con đường, nhưng con đường đó rất nhanh bị yêu thú vây lại.
Hắc hổ từ trong một hòn đảo cảm thấy tiếng yêu thú gào thét thật chướng tai, nó đứng dậy cơ thể bốc lên hắc viêm vô tận.
"Gào!"
Hắc viêm hóa thành lốc xoáy lao tới thiêu đốt vô số yêu thú thành than đen, bọn chúng bị hắc viêm thiêu đốt hoảng sợ chạy trốn.
Phía dưới mặt đất bổng nứt ra, trồi lên một con dơi to năm trăm trượng, nó xòe đôi cánh che phe cả một vùng thiên địa rộng lớn.
"Cái gì vậy?"
Toàn bộ sắc mặt đều biến hóa kinh sợ không thôi, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy được một đầu yêu thú to tới như vậy.
Mà từ khe nứtphía dưới con dơi to mấy trăm trượng này lại bay lên vô số con dơi đủ loại kϊƈɦ thuốc khác nhau.
"Là yêu thú mẫu hoàng!"
Mạch Liên sắc mặt kinh hãi khi thấy biển dơi vô cùng vô tận ở phía dưới tràn lên.