Vạn Niên cung có hộ sơn đại trận ngũ hành che chở, tuyệt đối không có vấn đề gì nhưng mà đám tiên quan lại dẫn tới vị Hóa Thần, liên tục công kϊƈɦ vào Vạn Niên cung.
Bởi vì bọn họ cảm nhận được linh khí ở Vạn Niên cung dồi dào hơn cả mấy ngôi thành trì kia, nên kiên quyết muốn chiếm đoạt.
"Thu phục được Vạn Niên cung xem như chúng ta có chỗ trú quân an toàn, bọn chúng không quá vạn người sẽ sớm thất thủ thôi."
Hóa Thần lão thái bà cười với vẻ mặt đầy đắc ý, tiên quân liên tục tiến công trận pháp tứ phía không khi nào là dừng lại.
Bùm
Một viên đạn xuyên qua trận pháp bắn xuyên qua đầu tên lính, thế đi không giảm lại xuyên thủng hộp sọ mấy tên nữa mới dừng lại.
Phổ Huyên nhắm rất chuẩn với khẩu súng bắn tỉa này, viên đạn vừa này là do pháp lực của Triệu Lệ Diễm hình thành, uy lực mới có thể suy thủng cả tiên giáp của bọn binh sĩ kia.
Ở một bên khác Thanh Hiên đang vui vẻ tạo ra từng băng đạn cho Đổng Ngạc và Phùng Nghi, hắn thấy được từng viên đạn xã ra đều khiến những kẻ trúng đạn chết rất thảm, không phải do đạn quá mạnh mà là pháp lực của sự tham lam mà Thanh Hiên dung nhập vào, đã tiêu hóa nát trái tim của bọn chúng.
Trương Tuân Vinh thì tạo ra mấy viên đạn shotgun cho Thái Ân, mỗi một viên bắn ra đều sát thương cao tới ngất ngưỡng, kẻ nào dám lại gần chỉ một cái bóp cò sẽ bị văng mấy chục trượng.
ʍôиɠ Chân cầm một cặp Magnum liên tục bắn ra từng viên hỏa đạn về phía địch nhân, Tiêu Hạo cũng thật là rất hứng thú với thứ gọi là súng này.
Cùng lúc đó một đội cung thủ với những mũi tiễn tràn ngập thuộc tính, đều là do trưởng lão và thủ sơn thần thú tạo ra.
Hắc viêm tiễn, thủy tiễn, hỏa tiễn, thổ tiễn, chỉ có Mạch Liên là tạo ra một đạo kiếm khí làm lệnh tiễn.
Từng đợt pháp lực từ trong Vạn Niên cung bắn ra giết không ít binh sĩ tiên quân, mấy người Hóa Thần cũng là rất kinh ngạc.
"Đó là thứ đồ chơi gì vậy? Nhìn thật là lợi hại đấy."
Một thanh niên Hóa Thần trẻ tuổi nhất rất có hứng thú với mấy cây súng liền lên tiếng.
Ai cũng thấy thứ đó quả thật rất lợi hại, sát thương cao mà lại còn là vũ khí tầm xa, dùng để ám sát thì phải nói rất thích hợp.
Chuyển cảnh một chút về Bắc Quan thành, Hàn Vũ Thiên triệu hồi ra ma trảo đánh giết cũng càn quét được không ít, nhưng không thể thi triển ra toàn bộ thực lực được.
Vết nứt không gian quá nhỏ hẹp không thể làm ma trảo to hơn, Hàn Vũ Thiên lấy ra hai cây súng một long, một phương truyền pháp lực vào liền lóe lên chui vào vết nứt không gian.
Mấy lão Hóa Thần thấy được liền lập tức đựng dậy lao tới, thần hình Hàn Vũ Thiên vừa hiện thì súng đã tích đủ năng lượng.
"Long Uy."
"Phượng Minh."
Hai khẩu súng bắn ra hai luồng sóng âm khuếch tán ra xung quanh, hướng phía mấy vị Hóa Thần mà tới, sóng âm nhanh tới mức bọn họ chỉ kịp vung chưởng đỡ lấy.
Cuối cùng lại bị long uy đè ép còn có phương minh vang vọng làm tâm thần run rẩy.
Bọn họ còn chưa thoát được uy áp này lại tới hai viên đạn rất kì quái, phập một tiếng một lão áo bào nâu đã bị trúng vào bã vai, một lão thanh bào bị trúng ở đùi.
Hai lão đau đớn mà gào lên, thứ này còn đâu hơn cả kiếm cắt hay thương đâm, bọn họ thật sự đã đọng lại lệ trong khóe mắt.
"Giết!"
người khác thì đã trở lại bình thường lập tức truy đuổi, nhưng Hàn Vũ Thiên cũng là vừa chạy vừa bắn đạn.
Khiến một đám Hóa Thần vừa truy giết vừa phải dùng pháp lực đỡ đạn, lão già thanh bào vừa đạp không di chuyển theo sau thì bị một cơn đau kịch liệt truyền tới.
Lão già áo bào nâu giơ tay định đỡ lấy cũng bị một cơn đau nhứt từ bã vai truyền tới, thần kinh hai ngươi đau đến mức nước mắt chảy ra, hốc mắt đỏ chót.
"Đây là thứ quỷ gì chứ?"
Lão già thanh bào tức giận dùng pháp lực vỗ vào đùi để đẩy viên đạn ra, nhưng không ngờ trong cơn phẫn nộ đã vỗ mạnh làm viên đạn vỡ ra.
Mãnh vỡ đâm vào da thịt đau như muốn chết đi, nếu là đạn bình thường thì khôi phục dễ dàng không cần nói, nhưng đây là làm từ pháp lực tổn thương như vậy e là về sau sẽ có di chứng.
"Graaaa!"
Lão tức giận rút đạo chặt một chân của mình xuống, thật sự chỉ một viên đạn đã ép một Hóa Thần tự chặt chân.
"Ngươi..."
Lão già áo bào nâu tính nói gí nhưng lão thanh bào quay đầu nói:
"Dùng pháp lực đẩy nó ra từ từ, nếu không sẽ giống như tay đấy."
Lão nghe xong đơ người một lúc rồi mới lấy lại bình tĩnh, tay vẫn chuyển pháp lực từ từ đẩy ra khỏi thân thể một viên đạn màu cam.
Sau khi lấy được viên đạn ra lão liền bay đi âm thanh còn vang vãng:
"Ngươi ở lại trị thương, ta đi bắt tiểu tặc về."
Mà lúc này tam đại Hóa Thần truy giết Hàn Vũ Thiên đã dặm đường vẫn không thể tới gần hắn, khoảng cách vẫn là cách nhau mấy trăm trượng.
Đối với Hóa Thần mấy trăm trượng này một bước là đạp tới, nhưng hết lần này tới lần khác đều những viên sắt có sát thương lớn cản trở.
"Vũ khí đó là thứ gì vậy chứ?"
Hàn Vũ Thiên cười rất thản nhiên nói:
"Nó gọi là súng đấy."