Mà Giang Trung Thần nhíu mày.
Nói thật, nếu như chỉ dựa vào những bức thư này đi hạ bệ Đại hoàng tử.
Chỉ là chuyện viển vông.
Hắn vốn cho là Tố Thần Hầu phủ muốn đích thân ra mặt, ủng hộ Nhị hoàng tử, đi hạ bệ Đại hoàng tử.
Nếu là như vậy, liền xem như những bức thư này vốn dĩ không cách nào hạ bệ Đại hoàng tử.
Thế nhưng mà có Tố Thăn Hầu phủ ra mặt, các thế gia môn phiệt khác tất nhiên là sẽ tập hợp hưởng ứng!
Đến lúc đó e rằng ngay cả Chu Hoàng đều phải hảo hảo cân nhắc Đại hoàng tử một cái..
Hoặc là nói, nếu như Tố Thần Hầu phủ ra mặt, bất kể là có bức thư hay không.
Đại hoàng tử đều sẽ bị đẩy vào vực sâu vạn trượng!
Bất quá nếu như Tố Thần Hầu phủ không ra mặt, e rằng cho dù là Giám Sát viện hay thậm chí hoàng tử nhất mạch điều động toàn bộ thế lực, cũng không hạ bệ được Đại hoàng tử!
Giang Trung Thần khẽ nhíu mày, trầm giọng nói “Tống tiên sinh, chỉ dựa vào những bức thư này, e rằng không thể..."
Tống Tranh trầm giọng nói: "Giang gia chủ không cần cân nhắc những chuyện này, Thế tử cũng biết rõ những bức thư này không cách nào hạ bệ được Đại hoàng tử.
Bất quá Thế tử cần Giang gia chủ tiến về đế cung thuyết phục Hoàng Hậu, để cho thế lực của Nhị hoàng tử nhất mạch toàn lực vạch tội Đại hoàng tử!
Giang Trung Thần nghe vậy, trong lòng càng thêm. nghi hoặc.
Đây là một cái kế hoạch gần như tuyệt đối thất bại a...
Bất quá nếu Thế tử đã nói như vậy, thì Giang Trung Thần cũng không do dự, trực tiếp gật đầu nói: “Xin Thế tử yên tâm, lão phu chắc chắn sẽ làm việc này cho thỏa đáng!"
Trên mặt Tống Tranh cũng nở một nụ cười.
Hắn nhẹ giọng nói: "Thế tử nói lần vạch tội này tất nhiên là sẽ thất bại, bệ hạ tuyệt đối sẽ lựa chọn bảo vệ Đại hoàng tử.
Mà Giang thị nhất tộc làm con dê đầu đàn, cũng sẽ bị bệ hạ trách tội và trừng phạt.
E rằng không chỉ là Giang gia chủ khó giữ được quan chức, mà toàn bộ Giang thị nhất tộc còn sẽ bị đày ra biên giới.
"Trở thành quân cờ để chấn nhiếp thế gia môn phiệt trong tay bệ hạ!"
Mà sắc mặt của Giang Trung Thần cũng trắng bệch.
Dự đoán của Thế tử, đích thật là có nhiều khả năng.
Những năm gần đây, Chu Hoàng vẫn luôn ẩn ẩn chèn ép thế gia môn phiệt, mà Đại hoàng tử lại kế thừa lý tưởng của Chu Hoàng.
Vẫn luôn bị thế gia môn phiệt coi là cái định trong mắt.
Nếu như Giang Trung Bạch và tất cả đại thế gia chí dựa vào một vài bức thư liền vạch tội Đại hoàng tử.
E rằng sẽ bị Chu Hoàng cho là thế gia môn phiệt đang gây áp lực với Đế Tộc, ép buộc Chu Hoàng phế và lập người thừa kế mới!
Đây mới thực là phạm vào cấm kỵ!
Nhìn qua sắc mặt trắng bệch kia của Giang Trung Thần, Tống Tranh thản nhiên nói: "Thế tử nói, Giang thị nhất tộc sẽ bị lưu đày, nhiều thì hơn ngàn năm, ít thì mấy trăm năm.
Hắn liền sẽ sắp xếp Giang thị nhất tộc quay về đế đô.
Đến lúc đó, một cái vị trí Cửu Khanh sẽ là của ngươi”
Giang Trung Thần nghe vậy, trong lòng lập tức đập thình thịch, trên mặt cũng lộ ra vé kích động,
Vị trí Cửu Khanh!
Mặc dù cùng là nhị phẩm, nhưng mà giống như đế đô Phủ doãn Hàn Ích, không cách nào so sánh được với Giám Sát viện chưởng viện.
Giám Sát viện chưởng viện cũng là không cách nào so sánh với Cửu Khanh!
Cửu Khanh có thể nói là chúa tể chân chính ở Đại Chu thần triều, quyền thế ngập trời!
Mặc dù nói bị lưu đày mấy trăm năm, cuộc sống của Giang thị nhất tộc sẽ cực kì khổ sở.
Nhưng mà so với Cửu Khanh, lại chẳng là gì.
Hết thảy đều đáng giá!
Giang Trung Thần chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói: “Tống tiên sinh yên tâm, Giang thị nhất tộc ta tất nhiên là sẽ làm việc này ổn thỏa!"
Thấy Giang Trung Thần nhận lời, lúc này Tống Tranh mới lộ ra tiểu dung.
Thản nhiên nói: “Tiếp theo, liền muốn nhìn Giang gia chủ.."
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Trung Thần liền đến thẳng đế cung, cầu kiến Hoàng Hậu.
Mà trên đường đi, Giang Trung Thần cũng không gặp trở ngại gì, liền đến Vị Ương Cung.
Giang Trung Thần chính là trọng thần tâm phúc của Hoàng Hậu, việc này ở đế cung ai mà không biết rỡ?
Mà Hoàng Hậu lại chấp chưởng đế cung nhiều năm như vậy, ai dám ngăn trở vị tâm phúc này của Hoàng Hậu?
Không muốn sống nữa ư?
Mà Hoàng Hậu nghe nói Giang Trung Thần cầu kiến, cũng không dám thất lễ, liền trực tiếp triệu kiến vị “Tâm phúc” mà nàng nể trọng nhất.
'Vị Ương Cung, một tòa đại điện cực kì hùng ví.
Hoàng Hậu ngồi cao ở trên ghế phượng, trên mặt nghi hoặc: “Giang chưởng viện, sớm như vậy liền cầu kiến bản cung, là có chuyện gì sao?"
Giang Trung Thần trình lên một xấp thư, cung kính nói: "Lão thần vô tình đạt được những bức thư này, mời nương nương xem qua”
Mà thái giám ở một bên, cũng trình lên những bức thư này cho Hoàng Hậu.
Trên mặt Hoàng Hậu nghí hoặc, nhận lấy những bức thư này, hơi xem xét
Ánh mắt liền sáng lên, trên mặt cũng lộ vẻ vui mừng.
Bất quá sau khi Hoàng Hậu tiếp tục xem, vẻ vui mừng trên mặt nàng cũng dăn dăn biến mất, đại mi hơi nhíu, quay lại vẻ mặt không biểu tình.
Hoàng Hậu tiện tay buông xuống mấy bức thư này, khẽ thở dài một tiếng: “Những bức thư này là không hạ bệ được Đại hoàng tứ”
Nàng ngược lại là không hỏi những bức thư này là từ đâu tới
Thế gia môn phiệt giống như Giang thị nhất tộc, đều có bí mật và tiểu tâm tư của riêng mình.
Hoàng Hậu cũng lười quan tâm, mà đây cũng là hiểu ngầm giữa nàng và thế gia môn phiệt.
Giang Trung Thần nghe vậy, trầm giọng nói: “Nương nương, những đõ vật này hoàn toàn chính xác không phải đại tội gì!
Nhưng mà chúng ta cần dựa vào cái này, toàn lực vạch tội Đại hoàng tử!'
Hoàng Hậu nghe vậy, trong lòng cũng giật mình.
Toàn lực vạch tội?
Bốn chữ nhẹ nhàng này.
Thế nhưng mà mang ý nghĩa Hoàng Hậu đều phải vận dụng tất cả át chủ bài của mình.
Không chỉ là Hoàng Hậu đều phải điều động rất nhiều thế gia môn phiệt ở dưới trướng.
Mà còn mang ý nghĩa không chết không thôi, triệt để không nể mặt mũi của Đại hoàng tử, hoặc nói là Tả tướng!
Mặc dù trước đó Hoàng Hậu xuất thủ chèn ép Đại hoàng tử, hủy diệt Thần Cơ Các và một vị tam phẩm Thiếu Khanh.
Khiến cho Đại hoàng tử chịu tổn thất nặng nề.
Nhưng mà dù sao cũng là làm trong bóng tối, không có xé rách da mặt, còn có đường lùi.
Thế nhưng nếu như dựa vào mấy cái bức thư nho nhỏ này liền toàn lực vạch tội Đại hoàng tử, đó chính là chân chính không chết không thôi!
Dù là Hoàng Hậu sát phạt quả đoán, giờ phút này cũng không nhịn được lộ vẻ do dự.
Hoàng Hậu chần chờ nói: “Muốn làm đến một bước này sao?"
Giang Trung Thần trầm giọng nói: "Mặc dù trước đó nương nương chèn ép không ít thế lực của Đại hoàng tử.
Nhưng mà Đại hoàng tử lại còn xa chưa đến tình trạng tổn hại nghiêm trọng.
Có sự ủng hộ của Tả tướng, bất kể là Đại hoàng tử có bao nhiêu thế lực bị hủy diệt và tổn thất, cuối cùng đều sẽ bù đắp trở lại!
Muốn để cho Nhị hoàng tử lên ngôi, liền phải nhất kích tất sát với Đại hoàng tử, khiến cho hắn triệt để không cách nào trở mình!
Mà những bức thư này, chính là cơ hội tốt nhất của chúng ta!
Nếu như bỏ lỡ cơ hội này, thì mai sau Đại hoàng tử mọc đủ lông đủ cánh, muốn tìm cái cơ hội này lần nữa liền sẽ khó!
Cần quyết đoán mà không quyết đoán, thì hậu hoan khó lường a nương nương!”