Ta Là Võ Học Gia

chương 17: tội phạm lạc nhật – urtus

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xuyên qua rừng sâu chính là dải đất bên ngoài khu vực thành Dư Huy, hẻm núi Lạc Nhật.

Trong tư liệu bối cảnh game này, hẻm núi Lạc Nhật là hang ổ của băng cướp Tà Dương tiếng tăm lừng lẫy tại thành Dư Huy, khắp nơi này đều là Đạo Tặc Lạc Nhật cấp , Lưu Manh Lạc Nhật cấp còn có Đạo Tặc Lạc Nhật cấp .

Trong game online “Trọng Sinh” này, NPC hình người tuy có lượng máu khá thấp nhưng lại là loại NPC đáng buồn nôn nhất.

Cũng không biết người thiết kế nghĩ gì, những quái vật hình người này đều tạo thành tổ đội ba người giống hệt người chơi, có đủ tanker, gây sát thương và buff trị liệu.

Vương Vũ vừa bước vào khu vực hẻm núi Lạc Nhật thì đã bị một đội quái nhỏ bao vây.

Đạo Tặc Lạc Nhật (Cấp )

HP:

MP:

Kỹ năng: Nỏ Tiễn Xạ Kích, Công Kích Bôi Độc (gây mất máu liên tục)

Lưu Manh Lạc Nhật (Cấp )

HP:

MP:

Kỹ năng: Ném Vôi (gây mù), Quấn Băng

Kẻ Cướp Lạc Nhật (Cấp )

HP:

MP:

Kỹ năng: Kiên Cố, Trọng Kích.

Nhìn giới thiệu đã biết người thiết kế game này đểu cỡ nào, nhất là Lưu Manh Lạc Nhật kia, nó không những có thể hồi máu, mà còn cái kỹ năng gây mù.

Phải biết rằng trong Trọng Sinh, kỹ năng gây mù khá phiền phức, có thể làm cho đòn tấn công của người chơi bị thất bại.

“Ồ, tên nhóc thối tha chui đâu ra vậy, dám giở thói ngang ngược trên địa bàn của ông đây, ăn một đao của ông này!”

Trong lúc Vương Vũ xem xét thuộc tính ba con quái, tên Đạo Tặc Lạc Nhật kia la hét khua đao chém qua.

Đạo Tặc Lạc Nhật bên cạnh theo sát phía sau, giơ nỏ nhắm vào Vương Vũ mà bắn.

Vương Vũ di chuyển bước chân, nghiêng người né thanh đao to của tên Đạo Tặc Lạc Nhật, cùng lúc đó hắn tiện tay vỗ lên cái nỏ của tên Đạo Tặc Lạc Nhật kia, vọt tới thắng tới phía tên Lưu Manh Lạc Nhật.

Lưu Manh Lạc Nhật vừa có thể khống chế lại vừa có thể buff máu, nhất định phải hạ tên đó trước!

Thấy Vương Vũ nhào tới, tên Lưu Manh Lạc Nhật đưa tay phải lên lưng lấy một vật rồi đột ngột ném ra, nhất thời một màn sương trắng dâng lên trước mắt Vương Vũ – kỹ năng Ném Vôi.

“Ha ha!” Vương Vũ cười lạnh, một chiêu Băng Quyền đập vào mặt tên Lưu Manh Lạc Nhật, đánh cho tên đó cứng đờ ngay tại chỗ.

Gây mù có hiệu lực với người chơi bình thường, nhưng hoàn toàn không có tác dụng với Vương Vũ.

Còn tên Đạo Tặc đang Tiềm Hành, Vương Vũ dựa vào việc cảm ứng sát khí và chuyển động của hơi thở là có thể đoán được vị trí chính xác, huống hồ hắn đã xác định vị trí tên Lưu Manh đó ngay từ đầu.

Đá Tống Ngang đánh ngất giữa ko trung.

Bóp cổ tấn công chỗ yếu hại.

-

-

-

-

Ba đòn tấn công có độ hoàn thành cao đến trên %, trực tiếp giết chết ngay tức khắc Lưu Manh Lạc Nhật vốn chỉ có máu.

Vương Vũ nghiêng người tung chưởng, né tránh đợt tấn công thứ hai của hai tên Đạo Tặc Lạc Nhật, vươn hai tay kéo một tên Đạo Tặc Lạc Nhật vào trước người, lại tung một chuỗi liên kích, tên đó cũng hét thảm một tiếng rồi từ bỏ cõi đời.

“Kiên Cố!”

Đạo Tặc Lạc Nhật quát to, toàn thân tản ra ánh sáng vàng kim, nhưng đối với Vương Vũ mà nói thì đó vẫn chỉ mang tính trang trí cho có, khi độ hoàn thành của đòn đánh đạt đến trên % thì không cần đếm xỉa đến phòng ngự của kẻ địch!

Lượng máu của Đạo Tặc Lạc Nhật có nhiều đi nữa, đối với Vương Vũ thì nó cũng chỉ là một cái bia ngắm mà thôi.

Đá Tống Ngang!

Bóp Cổ!

Băng Quyền!

Lên Gối!

Niệm Khí Ba!

Ánh sáng trắng bay lên!

Keng!

Thanh đao to lớn của tên Đạo Tặc Lạc Nhật rơi xuống đất.

Đại Hoàn Đao (Hắc Thiết)

Vật công: -

Ma công: -

Cấp độ yêu cầu:

Vương Vũ nhặt lên xem thuộc tính, hóa ra là vũ khí trắng rác rưởi, hắn thở dài, tiện tay ném vào trong túi!

Dù sao tỷ lệ rơi đồ trong trò chơi này thấp như thế, ngoại trừ đánh BOSS ra thì lấy đâu ra nhiều trang bị tốt như vậy.

Do giết quái vượt cấp, lại là quái hình người, kinh nghiệm lấy được từ tổ ba tên đạo tặc cũng không ít, hơn nữa mỗi tên còn rớt ra hai bạc, xem ra việc cướp bóc của bọn chúng cũng rất có thành tựu.

“Tiền nhiều, kinh nghiệm cũng nhiều, chỗ này không tệ!” Trong lòng Vương Vũ vui vẻ, vung quyền phóng đến một tổ đội ba tên đạo tặc khác.

Trái ngược với quái loại hình dã thú, Khương Phàm vẫn thích quái hình người hơn, dù sao thuở nhỏ hắn luyện võ chính là dùng để đối phó với con người, dùng cho thú vật đó là đồ tể.

Hiện giờ cấp độ người chơi chỉ khoảng cấp hoặc cấp , lại có bản lĩnh giết quái hình người hơn hẳn hắn mười cấp, ở thành Dư Huy này chỉ có mỗi một mình Vương Vũ, lúc này toàn bộ hẻm núi Lạc Nhật đã trở thành bãi săn của Vương Vũ.

Sự khống chế của Vương Vũ với chiêu thức đã trở nên vô cùng hoàn mỹ, mỗi một chiêu đều có độ hoàn thành trên %, mỗi một chuỗi liên kích đều có thể giết chết một con quái.

Đôi với quái nhỏ có trí thông minh thuộc chủng loại thấp này, Vương Vũ đã nhanh chóng tìm được một bộ cách thức đánh quái hiệu quả nhất.

Sát thương siêu cao, kỹ xảo hoàn hảo và chính xác, lại thêm cả cách thức đánh quái hiệu quả, không lâu sau, toàn bộ quái nhỏ ở hẻm núi Lạc Nhật đã bị Vương Vũ quét sạch!

Bây giờ người chơi đánh quái cùng cấp độ đều phải tốn khá nhiều sức lực, tốc độ đánh quái vượt mười cấp của Vương Vũ lại còn nhanh hơn hẳn tốc độ hệ thống nảy sinh quái mới, đây là chuyện khủng khiếp nhường nào.

Vào lúc giết chết tên Đạo Tặc Lạc Nhật cuối cùng, Vương Vũ cũng lên đến cấp như ý nguyện.

Hắn giết gần hơn con quái nhỏ trong toàn bộ hẻm núi Lạc Nhật, thế mà lại không lại rơi trang bị nào, nhưng Bột Vôi và độc dược lại văng ra không ít.

Tuy hắn cảm thấy mấy thứ này chẳng có tác dụng quái gì, nhưng bán cho cửa hàng cũng có một khoản thu nhập, cho tới bây giờ hắn đều không bỏ qua bất cứ cơ hội kiếm tiền nào, nên hắn lập tức nhặt toàn bộ cho vào trong túi.

Cũng may là có thể gộp vật liệu vào trong một ô hành trang ở trò chơi này, nếu không nhiều rác như vậy thì túi đã đầy chặt, không thể chứa nổi nữa.

“Đáng chết, là ai đã giết thuộc hạ của ta!!”

Vương Vũ ngồi xếp bằng, vừa mới hồi phục mana chợt nghe từ chỗ sâu trong hẻm núi Lạc Nhật vang lên một tiếng gào thét u oán thảm thiết!

Nghe thấy tiếng nói này, hai mắt Vương Vũ tỏa sáng, hắn vui vẻ nói: “Là BOSS!”

Vương Vũ còn chưa dứt lời, một Đạo Tặc Lạc Nhật lớn ngoại cỡ với vóc dáng đồ sộ, mặc khôi giáp sáng rực, chui ra trong kẽ đá theo một cách kỳ dị.

Vương Vũ ném thuật Thăm Dò tới.

Tội phạm Lạc Nhật – Urtus (Cấp???) (BOSS – Bạch Ngân)

HP: .

MP: .

Kỹ năng: Xung Phong, Băng Sơn Kích, Toàn Phong Trảm.

“...” Nhìn thấy thuộc tính của BOSS, Vương Vũ ngẩn người.

Cấp độ của nó lại là dấu chấm hỏi, trong game Trọng Sinh, chỉ khi BOSS vượt qua người chơi cấp thì mới hiện dấu chấm hỏi, xem ra BOSS này ít nhất cũng cấp .

Điều quan trọng hơn chính là con BOSS này lại có tên gọi....

Số lượng BOSS chết trong tay Vương Vũ cũng đã có hai con, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy BOSS có tên gọi.

“Thì ra là tên nhãi nhép nhà ngươi, dám giết thủ hạ của Urtus ta đây! Hãy chịu chết đi!”

Urtus thấy Vương Vũ, liền nói lời dạo đầu mà hệ thống đặt sẵn, rồi lập tức dùng chiêu Xung Phong lao lên.

Vương Vũ vội vã nhảy ra sau, hắn không nghĩ tới con BOSS này có thể ra chiêu liên tiếp, sau khi Xung Phong thất bại, nó lại tung một đòn Băng Sơn Kích nhảy tới chỗ Vương Vũ đặt chân.

Vương Vũ khiếp sợ, sau khi đáp xuống đất, hắn chợt tăng tốc, thân thể biến thành một tàn ảnh, vất vả lắm mới tránh được.

Kỹ năng Lang Vương Ngoa – U Linh: Trong vòng ba giây tăng % tốc độ di chuyển. Thời gian hồi giây.

Urtus vẫn bám riết không tha, giơ tay lên là chiêu Toàn Phong Trảm, toàn thân xoay tròn chém theo người Vương Vũ.

Urtus chính là BOSS Bạch Ngân trên cấp , Vương Vũ mà bị một chiêu này chém trúng thì làm sao còn mạng chứ?

Vương Vũ một lần nữa nhảy ra sau, cùng lúc đó phóng ra một chiêu Niệm Khí Ba xuống mặt đất, lực đẩy của chiêu đó cộng với lực nhảy của Vương Vũ khiến hắn lập tức nhảy ra thật xa ra phía sau, thoát khỏi phạm vi tấn công của Urtus.

Sau khi xoay vài vòng, Urtus cũng chậm lại.

“Không hổ là BOSS hình người, nếu đây là chế độ tự do không chừng còn khó đối phó hơn!” Vương Vũ lầm bầm, nhìn chính xác khoảng trống trong thời gian hồi chiêu Toàn Phong Trảm của Urtus, vung quyền đánh tới.

Nơi rừng rậm bên ngoài thành Dư Huy, một đội do mười mấy người tạo thành vừa chém giết yêu tinh, vừa đi về phía hẻm núi Lạc Nhật.

“Ảm Nhiên, tin tức của ngươi có đáng tin không vậy? Chúng ta đã đi xa như vậy, tại sao không tìm được con BOSS nào?”

Một tên Chiến sĩ vung thanh kiếm to trong tay, hỏi Đạo tặc bên cạnh.

Đạo tặc tên là Ảm Nhiên kia vội vàng nói: “Anh Quang, xuyên qua rừng rậm chính là hẻm núi, lúc Close Beta, ta Tiềm Hành đến chỗ đó, nhìn thấy người của Kiếm Chỉ Thương Khung đánh con BOSS kia!”

Chiến sĩ cau mày nói: “Ngươi chớ lừa ta!”

Đạo tặc vội vã khoát tay nói: “Nào dám, nào dám! Lừa ai chứ ta nào dám lừa gạt ngài chứ!”

Đúng lúc đó, một Cung thủ đột nhiên nói: “Anh Quang, phía trước thật sự có một hẻm núi!”

Thần xạ thủ chuyển chức xong thì nhận được thuật Ưng Nhãn bị động, có tầm nhìn xa hơn rất nhiều so với những nghề nghiệp khác.

Mọi người nghe vậy thì phấn chấn tinh thần: “Thấy BOSS chưa?”

“Để ta nhìn một chút, ha ha!” Thần xạ thủ trả lời, lại khởi động Ưng Nhãn nhìn vào trong hẻm núi một lần nữa: “Ta thấy BOSS rồi, hả? Không đúng... Đó là gì vậy?”

“Chuyện gì thế?”

Vừa nghe Thần xạ thủ nói vậy, tất cả mọi người khó hiểu hỏi.

Thần xạ thủ có chút kinh hồn bạt vía trả lời: “Hình, hình như đang có người đánh BOSS rồi!”

“Hả?” Anh Quang chợt sửng sốt, sau đó nói tiếp: “Có nhiều người hay không? Nếu không nhiều thì bây giờ chúng ta lập tức tới cướp đi, còn nhiều người thì chúng ta chờ BOSS quẩy bọn chúng một lúc nữa rồi cướp!”

“Không nhiều lắm, chỉ một người!” Một Thần xạ thủ khác cũng đi tới, nhìn thoáng qua rồi trả lời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio