Sau khi Vương Vũ lại đăng nhập vào game, mấy người Toàn Chân Giáo vẫn chưa trở lại.
Hắn rời khỏi võ quán, đi đến phủ Thành Chủ trước.
Phủ Thành Chủ nằm ở giữa phố trung tâm, nó có địa vị giống như Tòa thị trong hiện thực.
Nhưng mà thành chủ trong trò chơi này hiển nhiên không có uy quyền gì, cửa ra vào phủ Thành Chủ là nơi bày gian hàng của những người chơi nghề nghiệp sinh hoạt, bọn họ bán phá giá mấy món rác ở chính nơi đó.
Đám người chơi thấy ở Vương Vũ ngó dáo dác vào cửa phủ Thành Chủ, ai nấy đều lộ vẻ cười nhạo.
“Lại một kẻ muốn đến thử vận may kìa, hắn không biết Thành chủ có tính khí nóng nảy hay sao!”
Khi Vương Vũ đi tới cửa phủ Thành Chủ, tên đội trưởng vệ binh lúc trước đứng tại cửa tiến lên chào đón: “Thiết Ngưu đại nhân, ngài tới rồi, thành chủ đại nhân đợi ngài đã lâu! Mời ngài đi bên này!”
“Được rồi!” Vương Vũ đáp lại, theo đội trưởng vệ binh tiến vào phủ Thành Chủ.
Mấy người chơi xung quanh đều trố mắt ra nhìn.
“Không thể nào... Hắn xông vào rồi?”
“Là được mời vào đó!” Có người sửa lại.
“Con bà nó, hệ thống bị lỗi à?”
Mọi người nhốn nháo bàn tán.
Trong trò chơi làm gì để thăng cấp nhanh nhất? Đương nhiên là làm nhiệm vụ!
Mạo hiểm thấp mà nhận được báo đáp cao, nói không chừng vận may chợt tăng vọt thì còn nhận được nhiệm vụ ẩn gì đó, từ đótrở đi có thể bước lên đỉnh cao của đời người.
Kẻ giao nhiệm vụ cao cấp tất nhiên là NPC cao cấp, vị thành chủ - người cai quản tối cao của thành Dư Huy chính là một ví dụ điển hình...
Cho nên việc đầu tiên mà các người chơi khi bước vào thành chính là dạo một vòng quanh phủ Thành Chủ.
Những người chơi nghề nghiệp sinh hoạt này, từ lúc bắt đầu vào thành là bọn họ vẫn luôn bày sạp ở chỗ này, trời vừa sáng đã thấy không ít người chơi như vậy, kết quả không một ai thành công.
Kết cục tốt thì chỉ bị đuổi ra ngoài, người chơi mặt hơi dày đều bị vệ binh hệ thống lạnh lùng đưa về khu hồi sinh...
Thấy có người được vệ binh cung kính mời vào phủ Thành Chủ, sao bọn họ không kinh ngạc cho được.
Vương Vũ một mạch theo vệ binh đi đến sảnh nghị sự tại phủ Thành Chủ, lúc này có một người đang đứng ở đó.
Người này hơn bốn mươi tuổi, có vóc người khôi ngô cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, diện mạo đầy vẻ uy nghiêm.
Đây chính là thành chủ đại nhân trong truyền thuyết rồi, do trên đầu của ông ta xuất hiện một hàng chữ [Thành chủ thành Dư Huy – Bá tước Willie].
“Ngài Võ học gia tôn kính đã tới rồi!” Thành chủ thấy Vương Vũ bước vào, vội vã tiếp đón.
Vương Vũ cũng hỏi theo từng bước: “Không biết thành chủ đại nhân tìm ta có việc gì?”
Thành chủ nói: “Nghe nói ngài đã trừ khử băng nhóm Đạo Tặc Lạc Nhật nổi tiếng hung ác ở hẻm núi Lạc Nhật, cho nên ta mới mời ngài đến.”
Vương Vũ cười nhạt: “Chỉ là tiện tay thôi!”
Thành chủ lại nói: “Toán cướp Lạc Nhật làm hại thành Dư Huy đã lâu, ta đã mấy lần cho binh lính bao vây diệt trừ chúng mà đều thất bại thảm hại, những tên gian ác bị ngài tiêu diệt thực sự làm cho lòng người hả hê, ta thay mặt người dân trong thành Dư Huy tỏ lời cảm ơn đến ngài! Đặc biệt trao tặng danh hiệu Công dân vinh dự cho ngài!”
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn nhận được danh hiệu “Công dân vinh dự thành Dư Huy”, đánh chết quái trong phạm vi thành Dư Huy nhận kinh nghiệm + %, tiền bạc + %.]
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn nhận được điểm vinh dự thành Dư Huy, danh vọng đối với cư dân thành Dư Huy tăng lên thành “Vạn người kính ngưỡng”, giao dịch với các cửa hàng trong phạm vi thành Dư Huy được giảm %.]
Vương Vũ ầm thầm mỉa mai: “Chỉ là một toán cướp vớ vẩn, một vệ binh bất kỳ của ngươi là đã có thể đánh cho bọn chúng đoạn tử tuyệt tôn rồi, bao vây tiêu diệt lại thất bại thảm hại quay về, thật sự con mẹ nó không hợp lý chút nào!”
Nhưng mà cũng may đây chỉ là trò chơi, rất nhiều chuyện đều không hợp lý...
“Thưa ngài Võ sư, để tỏ lòng cảm ơn đến ngài, ta quyết định khen thưởng ngài, không biết ngài muốn gì?” Thành chủ hỏi Vương Vũ.
“Ngoại trừ danh hiệu còn thưởng gì nữa không?” Vương Vũ hơi bất ngờ, phải biết rằng NPC trong trò chơi đều là keo kiệt ghê gớm, không có giờ phút nào là không bóc lột người chơi, NPC nói chuyện đầy hào phóng như thành chủ thật đúng là hiếm thấy, chả trách người ta có thể làm thành chủ.
Thành chủ gật đầu nói: “Không sai, đây là phần thưởng của cá nhân ta dành cho ngài, chỉ cần ngài cần cái gì ta cũng cho được!”
Vương Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta muốn mười nghìn vàng!”
Mục đích ban đầu của Vương Vũ khi chơi game là để kiếm tiền, tỉ giá trao đổi tiền vàng hiện nay cao như vậy, có mười nghìn vàng là hắn sẽ lập tức đổi ra tiền thật, cuộc sống sau này sẽ không túng thiếu nữa.
Thành chủ khổ sở nói: “Điều này, mười nghìn vàng thì không phải là không có, nhưng đó đều là tiền thuế của người dân, không được phép đụng đến...”
“... Vậy chính là không thể cho phải không?”
“Đúng vậy!”
Vương Vũ buồn bực lại nói: “Vậy ta muốn thần khí!”
Không có vàng thì có thần khí cũng được, hiện nay trang bị Bạch Ngân đều đáng giá như vậy, đến lúc đó mình bán đại món thần khí đó, được một tám trăm một triệu không phải như chơi sao.
“...” Thành chủ suýt tý nữa cắm đầu xuống đất, mệt mỏi trả lời: “Loại vật như thần khí có thể gặp nhưng không thể cầu, ta cũng chỉ nghe nói qua mà thôi...”
“Hả? Thần khí cũng không có... Ngươi đúng là nghèo thật...” Vương Vũ hơi thất vọng.
Khóe miệng thành chủ khẽ giật giật, ông ta nói: “Như vậy đi, ta thấy ngài vẫn còn mặc quần áo tân thủ, chỗ này ta có chiếc khinh giáp, đó là áo giáp ta thường mặc lúc khi đi du lịch khắp lục địa hồi còn trẻ, nếu như ngài không chê cứ việc cầm đi!”
Dứt lời, thành chủ lấy ra một chiếc áo giáp màu đen đưa cho Vương Vũ.
Vương Vũ đưa tay nhận lấy, có chút lơ đễnh nói: “Được rồi! Cứ vậy đi, ta thấy ngươi cũng không phải người giàu có gì...”
Lúc đầu Vương Vũ còn tưởng rằng người này là người đứng đầu một tòa thành, chắc cũng phải có đồ vật đáng giá chứ, ai biết lại chỉ cho mình một chiếc áo giáp, còn là con mẹ nó hàng thùng mà ông ta mặc đã nhiều năm...
Nên biết rằng thứ Vương Vũ không cần nhất chính là loại trang bị quần áo phòng ngự này... Nhưng mà ruồi bọ có nhỏ đến mấy thì cũng là thịt, đem bán lấy tiền vẫn còn hơn không có.
Thấy dạng vẻ chê bai của Vương Vũ, thành chủ thật muốn nuốt sống tim hắn, tuy nhiêm vì bị cản trở từ thiết lập của hệ thống, nên ông ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn khóc không ra tiếng: “Nếu như thế, ta sẽ không làm chậm trễ ngài thăng cấp, hy vọng lần sau gặp được thì ngài sẽ càng mạnh hơn!”
Thấy thành chủ hạ lệnh tiễn khách, Vương Vũ cũng ôm quyền nói: “Vậy thì ta xin cáo từ!”
Dứt lời, hắn xoay người bước ra sảnh nghị sự.
Ra khỏi phủ Thành Chủ, Vương Vũ lấy chiếc áo giáp đen nhánh ra nhìn thoáng qua thuộc tính.
Vương Vũ ngạc nhiên phát hiện vẻ ngoài của nó không hào nhoáng nhưng lại là một món trang bị Hoàng Kim.
Thiên Tàm Giáp (Khinh giáp) (Hoàng Kim)
Vật phòng: –
Ma phòng: –
Nhẹ Nhàng (bị động): Tốc độ người sử dụng tăng %.
Niệm Khí Tráo (bị động): Khi lượng máu của người sử dụng giảm xuống còn %, sẽ dùng niệm khí mạnh mẽ tự động biến thành một lồng bảo vệ, chặn mọi sát thương trong hai giây.
Chúc Phúc Của Tinh Linh Gió (bị động): Mỗi giây phục hồi % MP và HP ở mức cao nhất.
Cấp độ yêu cầu:
Không hổ là đồ của thành chủ cho, thuộc tính cao của chiếc khinh giáp này lại gần như sánh bằng trọng giáp cùng cấp bậc.
Lúc thấy áo giáp này còn tăng thuộc tính tốc độ, Vương Vũ không chút do dự mặc vào người, hiện tại thứ hắn thiếu nhất chính là tốc độ.
Sau khi mặc áo giáp vào, Vương Vũ chợt cảm thấy không biết phải làm sao...
Thân hình Vương Vũ cao lớn, nhưng chiếc Thiên Tàm Giáp này rất nhỏ, đen nhánh như chiếc áo gi lê, thật giống loại trang phục chiến đấu buồn cười mà người Xayda mặc trong cuốn truyện tranh Vương Vũ hay đọc khi còn bé...
Vương Vũ cũng là còn trẻ, mặc dù hắn không đặc biệt coi trọng vẻ ngoài, nhưng biến mình thành thể loại này cũng làm cho hắn rất khó chịu.
Hắn vốn định cởi ra, nhưng nghĩ lại, % tốc độ cơ mà... Thôi, trên thế gian này làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường.
Vì vậy Vương Vũ mặc chiếc áo gi lê buồn cười này băng qua con phố trung tâm dưới cái nhìn chăm chú của rất nhiều người chơi, rồi quay người rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Nội dung của nhiệm vụ sau cấp là phải tìm người hướng dẫn nghề nghiệp để nhận.
Người hướng dẫn của Vương Vũ đang ngủ say như chết trong hẻm nhỏ tối tăm này....
Vương Vũ đi đến trước mặt Ẩn Giả, lấy bình rượu ra khỏi túi rồi mở nắp ra.
Ẩn Giả đang ngủ say như chết chợt giật mình ngồi dậy, nhoài người theo bình rượu.
Một bình rượu vào bụng, Ẩn Giả trở nên sáng láng tinh thần hẳn.
“Sư phụ! Người tỉnh rồi!” Vương Vũ cung kính chào.
Tuy ông già này không có chút dáng vẻ của người làm thầy, nhưng từ nhỏ Vương Vũ đã tiếp nhận giáo dục truyền thống, thiên địa quân thân sư (trời đất vua cha thầy), phải tôn kính đối với thầy, dù cho lão này chỉ là một trong những NPC của trò chơi, Vương Vũ cũng không thể một cước đạp cho lão ta tỉnh dậy được.
“Thì ra là ngươi! Tìm ta có chuyện gì?” Ẩn Giả ôm bình rượu, lắc đầu tỏ vẻ chưa thỏa mãn, rồi nheo mắt hỏi.
Vương Vũ nói: “Ta đã cấp , trên con đường tu hành gặp một vài điều khó hiểu! Hy vọng sư phụ chỉ điểm một ít...”
Đây là lời thoại của hệ thống.
Ẩn Giả bất ngờ nói: “Thật à? Nhanh như vậy sao? Nguồn gốc sự hỗn loạn của thế giới là do chiến tranh của Thần Ma, ngươi đã muốn tiến cao hơn trên con đường tu hành, hãy đi nhà thờ Huyết Sắc điều ra một chút!”
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn nhận được nhiệm vụ phụ bản “Nguồn gốc hỗn loạn”, nhiệm vụ cấp D, thông qua phụ bản Nhà Thờ Huyết Sắc độ khó thường trở lên/.]
“Thì ra nhận nhiệm vụ phụ bản là như vậy...” Vương Vũ lẩm bẩm một câu như có suy nghĩ, sau đó lại nói: “Ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn, không biết sư phụ có gì chỉ dạy cho ta không?”
Ẩn Giả nói: “Có, tự chi tiền ra mà học!”
“...” Vương Vũ cạn lời, thuận tay học luôn Ưng Đạp của Quyền pháp gia và Khí Ba Thuẫn của Khí công sư cấp .
Ưng Đạp: Nhảy lên không trung giẫm đạp kẻ địch, tạo thành % sát thương cho kẻ địch, có thể liên tục giẫm đạp kẻ thù với số lần nhất định, hơn nữa lần đạp cuối cùng tạo ra sát thương vật lý cao nhất.
Khí Ba Thuẫn: Dùng khí tức mạnh mẽ tụ thành chiếc khiên, có thể ngăn sát thương bằng trí lực người sử dụng %.
Vương Vũ rất quen thuộc với phần giới thiệu của kỹ năng Ưng Đạp, lúc đánh chết yêu tinh trong rừng rậm, hắn hay dùng một chiêu giống vậy, không nghĩ tới trong trò chơi thực sự có kỹ năng này.
Còn với Khí Ba Thuẫn, lực phòng ngự mạnh nhất, nhưng phạm vi phòng ngự lại không coi là lớn, bình thường Vương Vũ lại không dùng tới loại kỹ năng này, chỉ cảm thấy có còn hơn không mà thôi.
“Thầy, nếu như không có chuyện gì khác thì ta xin cáo từ trước!”
Học xong kỹ năng, Vương Vũ mới chuẩn bị rời đi, đột nhiên Ẩn Giả gọi hắn lại: “Tên nhóc này, ngươi chạy cái gì chứ, ta còn chưa nói hết mà!”
“Không biết thầy còn có chuyện gì?” Vương Vũ khó hiểu hỏi.
Ẩn Giả thản nhiên nói: “Nhiệm vụ kế tiếp của Trái Tim Dũng Sĩ, ngươi còn làm hay không?”
“Hả? Làm chứ!” Nghe Ẩn Giả nói vậy, Vương Vũ gật đầu liên tục.
Nghe Mục Tử Tiên nói nhiệm vụ này là chuỗi nhiệm vụ ẩn duy nhất, Vương Vũ còn chưa kịp đi tìm manh mối, không ngờ manh mối lại nằm trên người Ẩn Giả.
Ẩn Giả vỗ tay cái đét, ngoắc ngoắc ngón tay nói: “Cho ta thêm một bình rượu nữa!”
“...” Vương Vũ lại một lần nữa cạn lời, hắn lấy một bình rượu từ trong túi ra, may là hắn đến khi đã chuẩn bị sẵn.
Ẩn Giả nhận lấy bình rượu từ Vương Vũ, cười gật đầu nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy, nếu không phải thấy ngươi có phần hiểu chuyện, ta đã không thể để ý đến ngươi rồi, biết chưa!”
“Vâng vâng vâng!” Vương Vũ gật đầu liên tục, xem ra điều kiện kích phát nhiệm vụ này chính là độ thiện cảm của Ẩn Giả với mình đạt đến một mức độ nhất định.
Vương Vũ hỏi tiếp: “Không biết tiếp theo ta nên làm những gì vậy?”
Ẩn Giả một hơi uống sạch rượu, ợ một tiếng rồi nói: “Đến hẻm núi Lạc Nhật, tiêu diệt toán cướp Lạc Nhật, mang đầu Urtus đến cho ta, thời hạn là hai tiếng! Nhiệm vụ này rất không đơn giản, ngươi cần phải cẩn thận, nếu như không hoàn thành sẽ bị trừng phạt!”
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã kích hoạt vòng thứ ba của nhiệm vụ Trái Tim Dũng Sĩ – “Mối họa Lạc Nhật”, nhiệm vụ cấp S, có nhận hay không?
“Nhận!”
[Hệ thống nhắc nhở: “Trái Tim Dũng Sĩ” vòng thứ ba: Mối họa Lạc Nhật! Giết chết thủ lĩnh Urtus của toán đạo tặc Lạc Nhật ở hẻm núi Lạc Nhật của thành Dư Huy, đầu Urtus /. Nhắc nhở nhiệm vụ: Hiệu lực từ cấp trở xuống, không thể tổ đội! Thời hạn hai tiếng, nhiệm vụ thất bại sẽ mất đi tư cách Võ học gia, rớt về cấp .]