“Hả? Đây là gì vậy?” Những người khác thấy Vương Vũ móc ra một thứ, cảm thấy hơi quen mắt.
“Pháo trúc đó, các ngươi chưa từng đánh được nó sao?”
Thấy hiệu quả sát thương của súng quá kinh người, Vương Vũ lập tức nghĩ đến pháo hoa pháo trúc, chế phẩm từ hỏa dược, trừ thứ đồ chơi này thì đám Niên Thú chẳng đánh rơi cái gì khácNiên Thú BOSS, xem ra chính là dùng để nổ lão đại của bọn chúng mà.
“À, hèn gì nhìn quen mắt, thì ra là pháo trúc, kiếm được chứ!” Mọi người nói, cả buổi chiều bọn họ ít nhiều đều gặp được mấy đợt Niên Thú BOSSNiên Thú con gì gì đó.
“Lấy hết ra, nổ chết nó đi!” Vương Vũ nói.
“Đốt rồi...” Đám người cúi đầu nói... Thứ đồ chơi này có tác dụng cái chó ấy, trừ loại người nhàn rỗi như Vương Vũ này, sẽ không ai giữ lại đám pháo đó để chiếm chỗ trong túi cả, dù sau giai đoạn này mỗi hành trang của mỗi người chỉ có hai mươi ô mà thôi, bỏ những vật khác vào là sẽ không đủ chỗ để sử dụng, ai sẽ bỏ những thứ rác rưởi này vào túi chứ.
“Lần sau các ngươi giữ lại đi!”
Nói xong Vương Vũ liền vọt tới.
Súng là sát thương vật công, ba người Ký Ngạo cũng đều là nghề nghiệp có công kích vật lý cao, sát thương của vũ khí phụ được quyết định bởi thuộc tính của người nắm giữ nó, lúc này ba người bọn họ bắn từng phát súng một, tạo ra sát thương còn cao hơn nhiều so với Xuân Tường.
Nhất là Danh Kiếm Đạo Tuyết, một súng bắn ra vậy mà có thể đánh được trên điểm sát thương, gần như gấp ba Xuân Tường.
Sát thương của ba người khác càng cao, thù hận của Niên Thú BOSS lại càng không ổn định, nếu không phải Xuân Tường cũng bất ngờ bắn một phát, sau đó lại tung độc khống chế, từ đầu đến cuối hắn ta bảo đảm việc phóng chiêu, chỉ sợ đã sớm xong rồi.
Lượng máu của Niên Thú BOSS càng ngày càng ít, áp lực của bốn người Xuân Tường bọn họ càng lúc càng lớn, mắt thấy bốn người đã không thể chống đỡ nổii, đầu Niên Thú BOSS lay động, sắp thi triển kỹ năng.
“Mau tránh ra!”
Bốn người cuống cuồng lui ra, lúc này Vương Vũ lại chạy đến.
“Gầm!”
Niên Thú BOSS hét lớn, triển khai Thú Vương Hống, cùng lúc đó Vương Vũ mạnh mẽ ném một phát hết cả đống thuốc nổ vào trong miệng Niên Thú BOSS.
“Ầm!”
-.
Một chỉ số sát thương cực lớn bay lên từ trên đầu Niên Thú BOSS.
“Gầm!”
Niên Thú BOSS lại gào một tiếng, dùng tốt độ cực nhanh đánh đến.
Vương Vũ khẽ lộn về phía trước, lăn đến dưới người Niên Thú BOSS, hắn lại đốt một phát pháo trúc.
“Ầm!”
-.
Lúc này Vương Vũ phát hiện thân thể Niên Thú BOSS run lên, giống như có lẽ đang sợ hãi.
Quả nhiên sau khi pháo trúc nổ hai phát, Niên Thú BOSS lại quay người chạy về miệng hang.
Lúc này những người khác cũng đã nhận ra điều không thích hợp, rối rít sửng sốt: “Hả? Đây là kỹ năng gì vậy? Hồi mã thương chăng?”
Vô Kỵ la lên: “Hồii cái méo ấy, con súc sinh này muốn bỏ trốn!”
“Ta khinh! Còn thể loại này nữa sao?” Cả đám hoảng hốt.
BOSS trong trò chơi lại còn hiểu được đánh không lại l bỏ chạy, cái này thì đúng thật là con mẹ nó không có khí tiết mà.
Là một người chơi đủ tư cách, làm sao có thể bỏ mặc BOSS chạy ngay trước mắt mình chứ? Đám người không nói hai lời, lập tức đuổi theo nó.
Vương Vũ triển khai kỹ năng U Linh, tốc độ chợt tăng lên, nhanh chóng đuổi đến phía sau Niên Thú BOSS. Hắn tung một chiêu Niệm Khí Ba đánh xuống mặt đất, mượn lực giật ngược để nhảy lên, đồng thời khẽ chống trường côn lên vách núi, lập tức ngăn trước người Niên Thú BOSS.
Niên Thú BOSS thấy Vương Vũ hai tay cầm côn chặn đường mình chạy, nổi giận gầm lên, nó giương nanh múa vuốt dường như muốn nói: “Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn cản ta sao?”
Vương Vũ thản nhiên cười một tiếng, lại lấy một quả pháo trúc ném xuống đất.
“Ầm!”
-.
Lần này Niên Thú BOSS đã có kinh nghiệm, biết né quả pháo, nó không bị nổ trúng nhưng vẫn bị tạo thành sát thương không nhỏ.
Niên Thú BOSS hoảng sợ quay đầu chạy vào trong khe núi, suýt chút nữa đạp chết những ngươi đang đuổi theo nó.
Cũng may trong thời khắc quan trọng đấy, Xuân Tường cũng lấy một quả pháo trúc ra, ném lên mặt đất, pháo nổ tung làm Niên Thú BOSS phải quay đầu lại.
Đường đường là Niên Thú BOSS, vậy mà lại giống như chó hoang bị nhốt trong sân, như con ruồi không đầu bay loạn khắp chốn, cứ như vậy đám người Vương Vũ đánh nó đã không còn áp lực nữa, áp lực lên việc tấn công lại càng lớn hơn.
Niên Thú BOSS thay đổi vị trí quá nhanh, ba người Ký Ngạo phụ trách đánh BOSS căn bản nhắm vào nó không được chính xác, pháo trúc bị nó né tránh, đã không còn hiệu quả như lúc nãy.
“Tiếp tục như vậy không được rồi, còn bao nhiêu quả pháo vậy?” Vô Kỵ thấy Vương Vũ ném hụt liên tục hai phát pháo vào khoảng không, nhíu mày hỏi.
“Còn sáu quả.” Vương Vũ đáp.
Hắn tổng cộng đánh được bốn đợt Niên Thú con, mỗi đợt kiếm được ba quả pháo trúc, vừa rồi hắn ném mất sáu cái.
“Ông đây còn hai quả.” Xuân Tường cũng đáp.
“Phải nghĩ biện pháp kéo Niên Thú vào góc mắc kẹt mới được, nếu không mấy quả pháo cuối cùng hiệu quả cũng không lớn, súng cũng không nhắm được chính xác.” Vô Kỵ nói.
Vương Vũ nhìn quanh khe núi một chút, chỉ vào vách núi cách đó không xa.
Vô Kỵ nhìn theo hướng ngón tay Vương Vũ chỉ, hắn ta phát hiện chỗ vách núi kia trên đó có một chỗ lõm, bốn phía chỗ lõm là đá lớn, tảng đá đối diện bọn họ cũng rất thấp, chỉ cao nửa mét, là nơi kẹp quái rất tốt.
“Vị trí cũng tốt, nhưng mà làm sao dẫn nó đi vào đó được? Với lại hòn đá kia chỉ cao nửa mét, nó nhảy ra thì xử lý thế nào đây?” Vô Kỵ lại hỏi.
Dù thế nào BOSS cũng là quái hệ thống, nhưng chung quy vẫn là BOSS, tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đến mức tự nguyện bị người chơi lừa vào trong lồng giam.
Vương Vũ đáp: “Nếu đủ gần thì ta có thể đẩy nó vào, đến lúc đó Xuân huynh thả một kỹ năng Bẻ Cong lên ngay phía trên là được.”
Bẻ Cong là kỹ năng dùng kết giới thay đổi địa hình, cho dù BOSS không bị khống chế, nhưng gặp phải địa hình bị thay đổi, cũng đừng hòng đánh vỡ quy tắc.
“Đẩy nó vào...” Các cô gái mắt trợn tròn.
Người nào chưa tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Vương Vũ mà nghe từ này quả thật hơi khó tin, nhưng đám người Toàn Chân Giáo này đã quét phụ bản với Vương Vũ, đã thấy tận mắt, BOSS Andariel lớn như thế cũng bị hắn đẩy cho bay thật xa.
Xuân Tường thoáng nhìn qua vị trí kia, có chút khó khăn nói: “Không được, kỹ năng Bẻ Cong này có yêu cầu khá nghiêm ngặt, vị trí không được cao hơn người thi triển, nếu như phải đặt nó trên tảng đá thì ít nhất ta phải bay lơ lửng nửa mét mới có thể...”
Minh Đô nói: “Ha ha, điều này dễ thôi, để lão Nhị cõng ngươi!”
Tất cả mọi người đều im lặng, cõng để thi triển kỹ năng, cảm thấy hình ảnh này thật đúng là làm lòng người cảm động, Minh Đô buột miệng nói ra như thế đủ để thấy được bản tính của hắn ta.
Nhưng mà trong trò chơi này, lúc chiến đấu còn không thể cưỡi tọa kỵ, nói chi là cưỡi người, không phải chính là nói nhảm sao.
Doãn Lão Nhị mắng: “Cút đi! Chỉ biết nói bậy!”
Đừng nói trong trò chơi không thể triển khai kỹ năng như vậy, coi như có thể thì Doãn Lão Nhị cũng sẽ không làm vật cưỡi cho người khác.
Xuân Tường lại nói tiếp: “Nếu để cho ta đứng trên tảng đá nửa mét kia để thi triển kỹ năng, trên cơ bản không khác gì chịu chết cả, vị trí tốt nhất là tảng đá cao ở phía tây kia kìa!”
Niên Thú BOSS cao phải gần hai mét, phạm vi công kích khoảng bốn mét, cho dù Xuân Tường cộng nhiều điểm thể chất cũng là nghề nghiệp phòng thấp, không có tiểu quỷ thì hắn ta chính là một cái túi máu đâm một phát là vỡ.
Tảng đá lớn nhất phía tây cao khoảng năm mét, vừa vặn ở trong phạm vi triển khai kỹ năng của Xuân Tường, vẫn có thể né tránh kỹ năng tấn công của Niên Thú BOSS một cách tuyệt vời nhất, là vị trí phóng kỹ năng vô cùng tốt.
“Ôi đệt, Xuân huynh đúng là biết tìm chỗ đó! Tảng đá kia cao như vậy ai lên đó đây?”
Vương Vũ nói: “Để ta lên.”
“Ngươi lên đó thì có tác dụng khỉ gió gì, ngươi có kỹ năng của Thuật sĩ hắc ám sao?” Đám người khinh bỉ, một Võ sư tay ngắn thì nhảy lên cao như vậy để làm gì chứ.
“Xuân huynh, ngươi cũng đừng có nằm mơ, cái thân già này của ngươi bước trên đất liền vthì tốt hơn, leo cao như vậy trừ khi bay lên...” Minh Đô không nể tình chế giễu nói.
“Bay sao?” Vương Vũ như có điều suy nghĩ, sau đó lấy ra một quyển sách nói: “Xuân huynh, ngươi nhìn thử món đồ chơi này dùng được hay không?”