Mấy người Toàn Chân Giáo này đương nhiên không biết trong giới võ công có truyền thống dùng sức mạnh để xếp cao thấp, tôn người giỏi võ lên trên hết, Vương Vũ là một kỳ tài ngút thời hiếm có trong vạn người trong giới võ công, nên vai vế cũng rất cao, thậm chí là ngang hàng, xưng sư huynh sư đệ với cha mình...
Không giống Toàn Chân Giáo rất tò mò về vai vế trong giới võ công, tất cả người chơi trong ngoài thành Dư Huy đều bị hai anh em nhà họ Vương làm cho chấn động đến mức không biết phải bày tỏ tâm trạng mình lúc này như thế nào.
Hai anh em này, một cao một thấp, gương mặt còn giống nhau, nhưng nhìn xa lại con mẹ nó giống như hai cha con...
Người chơi khác nhìn thấy hội trưởng của hơn vạn người vừa mới đánh đâu thắng đó kia, bị Vương Vũ nắm trong tay chỉnh đốn sỉ nhục đủ kiểu, mùi vị trong lòng không cần nói cũng đủ hiểu...
Nhất là người của Liên Minh Huyết Sắc, họ cũng coi như là đối thủ cũ của Toàn Chân Giáo, lại đánh đến chết đi sống lại với Tung Hoành Thiên Hạ lâu như vậy, thấy một màn này, trong lòng không biết là nên vui hay nên buồn.
Vui chính là, Yêu Nghiệt Hoành Hành cực kỳ khoe mẽ kia đã bị thu phục rồi, buồn chính là, người thu phục tên khoe mẽ kia lại là người mà mình oán hận nhất.
"Bảo họ lui hết đi, nhìn chú gây ra chuyện lớn đến mức này, sắp sang năm mới rồi, không chịu yên tĩnh chút nào cả!" Vương Vũ phất phất tay, trách Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Yêu Nghiệt Hoành Hành mặt đen sì, nói thầm: Chuyện lớn này vốn dĩ là do anh gây ra... Nhưng cuối cùng, hắn ta cũng không dám làm mất lòng anh trai mình, bất đắc dĩ đành phải gửi tin nhắn trong kênh công hội: "Rút lui đi rút lui đi, đụng phải người không chọc nổi rồi, những anh em chết trận hôm nay đều có tiền bồi thường..."
Nhìn thấy thái độ quen thuộc của hai người này, người của Tung Hoành Thiên Hạ đã sớm đoán được sự thật, nhận được mệnh lệnh của Yêu Nghiệt Hoành Hành, đều ồn ào thu lại vũ khí, đi vào trong nội thành.
Người chơi ở những công hội khác của thành Dư Huy giương mắt ếch không dám ra tay... Dù sao vừa nãy là họ rơi xuống thế yếu, Tung Hoành Thiên Hạ dừng tay trước, nếu họ còn tiếp tục gây sự sẽ là điển hình của việc không có đầu óc, không chỉ làm mất lòng Tung Hoành Thiên Hạ, còn không nể mặt đại thần Thiết Ngưu.
Đến lúc đó đánh nhau, một Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng đã quá sức chịu đựng rồi, hơn nữa lại thêm một Thiết Ngưu còn lợi hại hơn nữa... Mọi người không dám tưởng tượng đến tình cảnh kia nữa.
Thấy một cảnh như vậy, trong lòng và Huyết Sắc Chiến Kỳ giống như nhét đầy một bụng bông, chèn ép đến bực bội, có khổ lại không nói nên lời... Toàn Chân Giáo lần này thật sự là đánh cho hai người họ mỗi người một cái tát thật vang dội...
Hai người bọn họ còn ở đây tranh giành xem ai là công hội đứng đầu thành Dư Huy, kết quả tất cả công hội thành Dư Huy cộng lại cũng không thắng được Tung Hoành Thiên Hạ của người ta...
Mà lão đại của Tung Hoành Thiên Hạ bị người của Toàn Chân Giáo giẫm dưới đất sỉ nhục một trận, cũng không dám hó hé tiếng nào...
Ai cao ai thấp, ai đứng đầu thiên hạ này? Vừa nhìn là biết, còn cần phải tranh cãi nữa hay sao? Hai kẻ khổ sở nhất thời cảm thấy mình vô cùng ngây thơ...
Vô Kỵ quay đầu, nhìn hai người và Huyết Sắc Chiến Kỳ cười lạnh một tiếng, lộ ra nụ cười ý tứ sâu xa, một cơn lạnh như băng đá từ trong lòng hai người xộc thẳng lên trán...
Thành Dư Huy lại trở thành tiêu đề trên diễn đàn "Trọng Sinh" lần thứ hai, Toàn Chân Giáo, Tung Hoành Thiên Hạ, chiến trận lớn quy mô vạn người, trong lúc nhất thời trở thành đề tài câu chuyện cho đám người chém gió trên diễn đàn.
Thành Dư Huy này vốn không có ngày yên ổn, giết BOSS, bảo vệ trụ sở, đều là người của thành Dư Huy làm, lần này còn làm ra một trận tàn sát quy mô toàn thành, còn có Toàn Chân Giáo kia, trong mỗi lần bọn họ đều là tiêu điểm, không phải nói ngoa, thật sự là chỗ nào có bọn họ, đi đến đâu cũng có thể gây trận hỗn loạn tưng bừng đến đó.
Người chơi mới đăng nhập vừa online đã lên diễn đàn thảo luận.
"Biết Tung Hoành Thiên Hạ không?"
"Biết chứ, chính là công hội lưu manh kia chiếm đóng khu vực khai thác mỏ, tuyệt đối không nên chọc vào họ đâu, nghe nói người của công hội họ còn nhiều hơn người trong một thành chính đấy..."
"Đệt! Ngươi không biết chứ, người của Tung Hoành Thiên Hạ cũng thua rồi!"
"Thật hay giả? Ai làm được vậy?"
"Vô cùng chính xác, mấy vạn người Tung Hoành Thiên Hạ đến thành Dư Huy khiêu chiến, bị tám người Toàn Chân Giáo đánh lại, hội trưởng Yêu Nghiệt Hoành Hành bị người của Toàn Chân Giáo lột quần treo ở cổng thành đánh vào mông đó!"
"Bà mẹ nó, cái này không phải là việc làm giới hạn độ tuổi sao? Hệ thống mặc kệ à?"
...
Câu chuyện càng truyền đi càng quá mức xa vời thực tế, cuối cùng đồn thổi thành Vương Vũ được Võ Nhị Gia, Trương Tam Gia, Triệu Tử Long nhập vào người, một mình một ngựa giết người nhoang nhoáng giữa Tung Hoành Thiên Hạ, bắt sống thủ lĩnh Yêu Nghiệt Hoành Hành, cũng quát lui mấy vạn địch thủ, lột sạch trang bị của Yêu Nghiệt Hoành Hành phơi ra trước công chúng...
Toàn Chân Giáo vì mặt dày mày dạn mà vô cùng tai tiếng, Tung Hoành Thiên Hạ chiếm đóng khu vực khai thác mỏ nên tiếng tăm còn kém hơn, so sánh ra, mọi người càng muốn tin tưởng những chuyện này là sự thật...
Cùng lúc đó, tại quán rượu Hán Tử trong thành Dư Huy.
"Thằng nhóc chú chơi linh tinh nhưng cũng rất có thành tích đấy, có thể thu được nhiều người như vậy làm đàn em..." Vương Vũ vỗ vỗ bả vai Yêu Nghiệt Hoành Hành cười nói.
Em trai của chính hắn, Vương Vũ hiểu rõ nhất, từ nhỏ đến lớn tính cách phản nghịch, không tập võ cho tử tế, thích làm mấy chuyện mới mẻ hợp thời gì đó...
Vốn là, quy tắc trong nhà họ Vương cũng rất bảo thủ, nếu Vương Vũ dám càn quấy như vậy thì đã sớm bị coi là nghịch tử đánh cho đến chết đi sống lại rồi, nhưng mà đúng là người già yêu con út, ông Vương thế nhưng không chỉ không quản chế những chuyện xằng bậy kia, ngược lại còn mặc cho hắn ta càn quấy...
Đôi khi Vương Vũ cảm thấy không công bằng, nổ ra tranh chấp với cha mình, câu nói đầu tiên của ông Vương đã khiến Vương Vũ nghẹn lời.
"Con là anh cả, tương lai phải gánh vác cả gia tộc, nếu con cũng giống như nó, nhà họ Vương coi như bỏ đi! Con nhìn xem con cái của hai nhà chú tư và bác hai của con đó? Bây giờ đều bị ném ra ngoài làm ăn rồi, chẳng lẽ con cũng muốn giống như vậy?"
Từ đó về sau, Vương Vũ không bao giờ dám hỏi đến nữa.
Nghe thấy anh trai khen mình, Yêu Nghiệt Hoành Hành khiêm tốn nói: "Đâu có đâu có, làm bừa mà thôi, chỉ kiếm được chút tiền lời..." Tuy nói như vậy, trong mắt Yêu Nghiệt Hoành Hành lại tràn đầy vẻ đắc ý, có thể thấy được việc độc quyền khu vực khai thác kiếm được không ít lời.
"Trong nhà thiếu chú chút tiền ấy hả?" Vương Vũ hỏi.
"Vương lão tam ủng hộ..." Yêu Nghiệt Hoành Hành nói.
"Ừ..." Vương Vũ im lặng... ở nhà họ Vương, bị ném ra buôn bán chính là đãi ngộ của con thứ...
Vương Vũ lập tức an ủi em trai nói: "Không tệ không tệ, ít nhất chú lăn lộn giang hồ tốt hơn ta rồi, chú xem công hội của bọn anh chỉ có mấy người này... Hơn nữa trên không đứng đắn dưới nhất định hỗn loạn, cả đám đều đê tiện vô liêm sỉ giống y như hội trưởng, chỉ có một mình anh thành thật đàng hoàng."
"Đéo đỡ được! Không biết xấu hổ!"
Mọi người Toàn Chân Giáo trừng mắt nhe răng với Vương Vũ.
Yêu Nghiệt Hoành Hành nhìn đám người Toàn Chân Giáo cười cười: "Lão đại ngươi cũng đừng giả vờ với ta, mấy người bạn này của ngươi đều rất mạnh, từ khi ta bước vào game đến nay, họ là người đầu tiên khiến cho ta phải chịu thiệt, dù sao trong công hội có đến vạn người của ta, không tìm được một người có thể so sánh với họ."
"Vẫn là người anh em Ngưu Nhị này nói chuyện khiến người ta dễ nghe."
Mấy câu nói này của Yêu Nghiệt Hoành Hành khiến đám người Toàn Chân Giáo vô cùng thoải mái, thằng nhóc Ký Ngạo này thậm chí còn quên mất chuyện bị Yêu Nghiệt Hoành Hành giết chết, dính sát vào nói: "Ngưu Nhị thúc, dạy ta hai chiêu võ công được không, nhân phẩm của ngươi mạnh hơn chú Ngưu nhiều..."
"Đệt!" Vương Vũ buồn bực, tên oắt con này, mới được người ta khen một câu mà đã trở mặt luôn rồi.
Yêu Nghiệt Hoành Hành cười nói: "Ha ha, anh bạn trẻ, trên thế giới căn bản không tìm ra sư phụ nào tốt hơn anh trai ta, thế nhưng ngươi không nhìn trúng hắn, lại nhào vào đòi ta dạy dỗ!"
"Còn nữa, các ngươi có thể gọi ta là Yêu Nghiệt, cũng có thể gọi ta là A Phi, đừng gọi ta là Ngưu Nhị, mẹ nó nghe giống như lưu manh không làm nên trò trống gì!" Yêu Nghiệt Hoành Hành nhanh chóng nói tiếp.
"A Phi? Đây không phải là lưu manh sao..." Đám người không còn lời nào để nói.
"Đúng rồi đại ca, anh và người phụ nữ kia vẫn còn ở bên nhau sao?" Yêu Nghiệt Hoành Hành bưng một chén rượu lên, mắt liếc sang hỏi Vương Vũ một câu.
Vương Vũ một tay đập vào gáy Yêu Nghiệt Hoành Hành, cả giận nói: "Người phụ nữ cái gì? Đó là chị dâu của chú, bọn anh đã kết hôn rồi!"
"Kết hôn?" Yêu Nghiệt Hoành Hành kinh ngạc nói: "Lúc nào?"
"Nửa năm rồi!" Vương Vũ cười nói, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
"Được, anh lợi hại! Lễ mừng năm mới cũng không thèm dẫn chị dâu về nhà?" Yêu Nghiệt Hoành Hành giơ ngón tay cái.
Vương Vũ cười khổ nói: "Không trở về, chú nói với ông Vương, đừng để chú đi buôn bán nữa, luyện võ công cho cẩn thận đi! Sau này nhà họ Vương nhờ cậy cả vào chú đấy!"
"Mẹ kiếp, anh như vậy là không hiền hậu đâu, bẫy em hai mươi năm, sau đó lại ném hết lại cho em? Không trở về nhà nữa sao? Tại sao?" Yêu Nghiệt Hoành Hành không hài lòng nói.
"Họ có thể chấp nhận được cô ấy sao?"
"Cái này..." Yêu Nghiệt Hoành Hành vuốt gáy nói: "Em cảm thấy, loại chuyện kết hôn này vẫn phải xứng đôi vừa lứa thì hơn..."
"..." Sắc mặt Vương Vũ bắt đầu không tốt.
Yêu Nghiệt Hoành Hành lập tức sửa miệng: "Đương nhiên, Vương lão tam cũng là mạnh miệng mà thôi, anh đừng để trong lòng, qua hai năm cháu trai của em ra đời rồi, ông ta bảo đảm vui đến rơi cả răng hàm, cho dù anh cưới một con heo nái về nhà, ông ta cũng sẽ coi như ân nhân mà cung phụng thôi."
"Thằng nhóc chú lại thèm đòn phải không?" Vương Vũ vung tay lên.
Yêu Nghiệt Hoành Hành lập tức nghiêm túc nói: "Em nói thật... tính cách đó của ông Vương anh còn không hiểu rõ hay sao?"
"Hai năm nữa lại nói tiếp... Sau khi trở về tuyệt đối không được nói là đã gặp anh, biết chưa?"
"Biết rồi, biết rồi." Yêu Nghiệt Hoành Hành nói.