Ngồi trong phòng, trước mặt bày Thiên Chuy Bách Luyện Thể bí tịch Tống Khuyết cau mày trầm tư.
Môn này võ công phòng ngự kinh người, đối với những người tiếc mệnh như hắn quả thật là tuyệt phối.
Nhưng đêm qua nghiên cứu qua, tu luyện nó cũng không phải không có thiếu hụt.
Thứ nhất là trên người cơ bắp sẽ trở nên cồng kềnh, da dày thịt béo ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ. Tưởng tượng lại lão Hứa thì biết, bị Tống gia đánh cho tối tăm mặt mũi, muốn thoát thân cũng không thể. Như vậy đối với người lâu nay chiến đấu toàn dựa vào linh mẫn như hắn quả thật hơi khó tiếp thu.
Thứ là quá trình luyện này công thật sự rất gian khổ. Trong sách ghi phương pháp, đầu tiên cần chuẩn bị một chảo to nướng trên lửa nóng, bên trong chứa đầy thiết sa, người luyện sau khi bôi thuốc đặc biệt sẽ ngâm mình trong chảo, chịu đựng đủ việc nướng sống dày vò.
Đợi thuốc tan hết lại cần đi ra cho người dùng côn thép đánh khắp cơ thể để tan đi trong da thiết khí mới hấp thu. Thật mẹ nó tự ngược tự tàn không khác gì, Tống lão gia ăn sung mặc sướng an nhàn đã quen, hắn không biết mình có thể hay không kiên trì.
Cuối cùng quan trọng nhất, luyện này công cơ thể gần như hủy dung. Tưởng tượng sau này mình bộ dáng cùng Hứa Thế Hữu vai u thịt bắp, đen nhánh như một con gấu đen như thế, Tống Khuyết cũng là nổi hết da gà.
Nâng lên đặt xuống bí tịch mấy lần, cuối cùng Tống gia vẫn là hung ác cắn răng.
Luyện.
Ngụy – Quỳ Hoa Bảo Điển Tống lão gia ta còn dám luyện, nho nhỏ chuyện này tính cái gì.
Dù sao trong sách cũng nói rõ, luyện đến viên mãn, người luyện gân nhục sẽ như từ thiết hóa cương. Lúc đó thân thể sẽ khôi phục bình thường như ban đầu thôi. Hơn nữa còn bổ sung thêm bị đọng thuộc tính, sự dẻo dai cứng rắn càng là tăng gấp bội phần.
Vì tương lai càng thêm cứng thêm dai, Tống gia nhịn.
Hơn nữa tạm thời hủy dung cũng tốt, ngoài kia không thiếu đám sắc nữ muốn ăn tươi nuốt sống tiểu gia ta một thân tuyệt thế dung nhan đây. Cẩn thận sử được vạn năm thuyền, không may các nàng cuống lên cho mình đánh bả, lúc đó thua thiệt nặng rồi.
Còn về việc thân thể cồng kềnh chậm chạp, cái này thì không có biện pháp tránh. Nhưng hắn dù sao linh mẫn hơn người, đến lúc đó hẳn còn cùng người bình thường không có mấy chênh lệch. Cũng có thể chấp nhận được.
Đã đặt quyết tâm, Tống Khuyết liền chú tâm nghiên cứu lên yếu quyết. Hiện bây giờ chưa có các công cụ cần thiết chưa thể bắt đầu tu luyện, nhưng tìm hiểu kỹ càng dù gì cũng không sai.
........
Quá trưa, Tống Khuyết đang định nghỉ ngơi thì ngà ngà hơi men Chung Hồng dẫn theo Quan Vũ tới bái phỏng.
Nhìn bị lão Chung chuốc cho chân xoắn quẩy Quan Vũ, Tống lão gia bật cười:
“Quan huynh, ngươi tửu lượng này còn cần luyện thêm nhé”.
Mặt đã sớm đỏ rực lão Quan ngượng ngùng gãi đầu cười:
“Hắc hắc, Tống thiếu ngươi không biết, tại Phủ nha ta cũng là có tiếng uống tốt, chỉ là các ngươi huynh đệ mấy ngươi.... nấc.... quá lợi hại”.
Tống Khuyết người nghe vậy đều phá lên cười.
“A Khuyết, ta bảo hắn đi về nghỉ nhưng hắn còn là cố tình đến đây để cho ngươi báo tin”.
Chung Hồng đứng một bên chỉ Quan Vũ nhún vai cười.
Không để ý Chung Hồng trêu chọc, Quan Vũ khẩn thiết bắt lấy tay Tổng Khuyết hỏi:
“Tống thiếu, nghe Hồng ca nói ngươi có ý định thu thập nhân thủ, có phải thật vậy không?”.
“Ân, không sai. Quan huynh có hứng thú hay không gia nhập?” – Tò mò không hiểu Quan Vũ làm sao mà kích động như thế, Tống đại gia thử ngỏ lời mời chào.
Quan Vũ người này năng lực không sai, tư chất tu luyện còn có thể. Nếu hắn đồng ý gia nhập, Tống Khuyết tuyệt đối giơ hai tay tán thành.
Không nên dùng ánh mắt đời trước đến suy nghĩ thời này bang phái hình tượng. Chỉ cần có thực lực, hỗn bang phái tuyệt đối không so làm quan thua kém bao nhiêu, hơn nữa trong đó thu nhập càng là ngày đêm cách biệt.
Không thấy cùng là võ giả, đám giang hồ phiến tử có thể ngày đêm ăn nhậu hưởng lạc. Tuổi trẻ đầy hứa hẹn như Quan Vũ thì ngay cả ăn bữa tiệc sang trọng cũng không có tiền bỏ ra sao.
“Không cần, không cần. Tại hạ tại Phủ nha trôi qua tạm được, chưa có suy nghĩ đổi chỗ” – Lão Quan nghe hắn mời lập tức lắc đầu như trống bỏi từ chối.
“Là như thế này, không phải nghe Hồng ca nói Tống thiếu ngươi suy xét thu mua mục tiêu có tiêu cục sao. Tại hạ ngược lại có một nhân tuyển rất tốt, vội vàng muốn đến đây đề cử.”
“Ồ, không biết Quan huynh muốn chỉ nhà nào?” – Tống Khuyết hiếu kỳ hỏi.
“Là Thuận Phong tiêu cục, có thể nó không mấy nổi danh vị chưa chắc đã nghe tên. Nhưng nội tình tuyệt đối đầy đủ, bọn họ có kinh nghiệm hơn năm vận tiêu, địa bàn xung quanh Thanh Hà huyện nắm rõ như lòng bàn tay, Tống thiếu ngài sau này muốn tổ chức thương đội thuận tiện vô cùng”.
Nghe hắn nói như thế, Tống Khuyết người đều cảm thấy động tâm.
Đối với hắn bây giờ mà nói thế lực lớn nhỏ ngược lại không mấy quan trọng. Có hắn vị này toàn huyện đứng đầu cao thủ tọa trấn, sau này phát triển lên là không thành vấn đề. Thiết yếu nhất chính là nhân tài thông thạo điều hành thương đội, đã Thuận Phong tiêu cục kia như lời lão Quan nói có bề dày năm kinh nghiệm không phải vừa vặn sao.
Hơn nữa cái tên này lấy không sai, Thuận Phong chuyển phát nhanh, êm tai dễ nhớ.
Liếc nhìn Chung Hồng, thấy đối phương ý động. Tống Khuyết gật đầu quyết đoán:
“Chỉ cần thực như Quan huynh nói, vậy này Thuận Phong tiêu cục là ta muốn định rồi. Nhưng không biết nhân gia tiêu đầu có chịu hay không đồng ý chúng ta thu mua”.
Quan Vũ nghe thế đại hỉ, lớn tiếng nói:
“Đồng ý, nhất định đồng ý.”
Thấy thằng lão Quan như thế nhiệt tình dẫn mối, Tống gia cũng hiếu kỳ:
“Không biết này Thuận Phong tiêu cục này với Quan huynh quan hệ là...?”
Nghe Tống Khuyết hỏi, Quan Vũ hơi ngượng ngùng gãi đầu:
“Không gạt Tống thiếu, bọn họ lão bản Tiêu đầu Quan Hưng là ta gia đại bá. Nhưng ngươi yên tâm, những lời ta nói tuyệt không có nửa câu hư ngôn. Hai vị không tin có thể bây giờ theo ta đi nhìn qua một lần”.
Mấy người đều không phải người do dự, đã có ý động cả liền khởi hành theo chân Quan Vũ đi Thuận Phong tiêu cục nhìn qua.
Cưỡi ngựa đi ngược về khu thành tây, rẽ trái rẽ phải quấn một vòng mấy người mới coi như đến mục đích.
Nhìn trước mắt sân nhỏ, cánh cửa lâu ngày không tu sửa đã có dấu hiệu lay đổ, trên đầu tấm bảng hiệu bằng gỗ cũ nát phai mờ nước sơn còn lờ mờ nhận ra được Thuận Phong chữ, Tống đại gia khóe miệng kéo kéo, trong đầu thầm nghĩ quay đầu về nhà tiếp tục nghiên cứu võ công.
“Tống thiếu, Hồng ca thông cảm, đại bá ta việc làm ăn gần đây gặp khó, tiêu cục không có kinh phí sửa sang nên nhìn qua hơi đơn sơ. Nhưng vị yên tâm, quan trọng nhất là nhân viên dàn giáo còn đầy đủ, có thể lập tức vận hành bình thường”.
Thấy người sắc mặt biến hóa, Quan Vũ cũng biết trong lòng họ nghĩ gì lập tức nhanh miệng giải thích.
Đến cũng đã đến, xem qua cũng không mất gì, người gật đầu xem như chấp nhận lời Quan Vũ.
Lúc này hắn tiến lên gõ cửa, không ra một lát bên trong có một lão giả hé cửa ngó đầu ra nhìn, thấy là Quan Vũ liền hiền lành cười:
“Là Vũ thiếu gia sao, làm sao còn cần gõ cửa?”
“Ồ, hóa ra còn có khách. Lão đầu đôi mắt này ngày càng kém, mấy vị mau mời vào”.
“Tống thiếu, Hồng ca, đây là Tuân gia gia. Tuân gia gia từ thời ông nội ta đã làm quản gia cho nhà chúng ta, đến nay đã được năm có lẻ rồi.”.
Quan Vũ tiến lên đỡ lão giả rồi cho người giới thiệu. Tống Khuyết người cũng không mất lễ nghĩa liền cúi chào:
“Tuân gia gia ngài khỏe.”
“Ha ha, đa tạ các vị thiếu gia. Các vị mau vào nhà!”.
Đi vào trong sân, Tống Khuyết âm thầm đánh giá xung quanh. Tuy các đồ vật đều hiện lên vẻ cũ kỹ nhưng ngược lại rất sạch sẽ, qua lối xây dựng có thể thấy nơi này ngày trước cũng là một gian không tệ trạch viện, chỉ là quá lâu không được trùng tu cải tạo mà thôi.
Lúc này, từ trong nhà vị trung niên nhân dẫn theo người thanh niên đi ra.
“A Vũ, giờ này đã đến đây có chuyện gì vậy?”.
“Đại bá, Bình ca, Sách ca. Hôm nay ta mang đến cho các ngươi một đại tin tốt”.
Nhìn thấy ngươi, Quan Vũ liền nhanh chân tiến lên nắm tay kéo ra, hưng phấn nói:
“Đại bá, cho các ngươi giới thiệu. vị này là hảo hữu của ta Tống Khuyết cùng Chung Hồng.
Tống thiếu, Hồng ca, đây là đại bá ta Quan Hưng, đại ca Quan Bình, nhị ca Quan Sách”.
“Ra mắt bá phụ, vị đại ca”.
Gặp Tống Khuyết người chắp tay chào, cha con Quan Hưng cũng không mất giang hồ lễ nghĩa vội đáp lễ.
“Xin chào Tống công tử, Chung công tử”.
Tiện đà quăng ánh mắt nghi hoặc nhìn về Quan Vũ. Người sau nở nụ cười trấn an, tiếp tục nói:
“Đại bá, không phải nhà chúng ta tiêu cục gần đây làm ăn không được tốt, ngươi còn bảo muốn rời tay sao. Vừa hay vị này Tống thiếu đang muốn thành lập một chi thương đội nên hôm nay ta dẫn người đến đây, nếu bên có thể đạt thành thỏa thuận chẳng phải tất cả vui mừng”.
Quan Hưng nghe hắn nói mắt liền sáng.
Nhà mình tiêu cục đâu phải làm ăn không tốt, mà là mấy tháng này không có sinh ý. Ngày tháng trôi qua đều dựa trên tiền tiết kiệm tích cóp từ xưa, cũng đã gần đến mức sơn cùng thủy tận.
Nếu không vì thế hắn cũng đã không nghĩ bán đi gia nghiệp cha ông để lại. Nhưng làm sao bây giờ tiêu cục rời tay cũng tìm chưa thấy người muốn. Bây giờ đợi mãi được khách tới thăm làm sao không mừng. Nhưng nhìn Tống Khuyết người khuôn mặt trẻ tuổi, hắn vẫn hơi nghi hoặc:
“Hai vị thật sự định tổ kiến thương đội. Không phải lão phu lắm lời, bây giờ thế đạo quả thật gian nan, quanh huyện thành này ổ cướp nổi lên bốn phía, không có một con đường nào là an toàn. Chính vì như thế ta mới không thể làm nổi phải chấp nhận tìm người thay thế.”.
Quan Hưng lời ấy cũng là thật lòng, mấy tháng trước hắn đi tiêu lần đều bị cướp bóc, hàng hóa mang về không đủ một nửa. Cũng bởi vậy mà phải bồi tiền cho người ta đến táng gia bại sản, để giờ ra nông nỗi này.
Hai người tiểu tử này đã là cháu mình bằng hữu, lão Quan thật sự không muốn hố người ta.