Trường Giang, một bãi đất hoang vô danh ven bờ.
Hành hung Tuệ Vô một trận đến khi đầu trọc này mặt mũi bầm dập Tống đại lão gia mới coi như xả được mối hận, lúc này cả người tinh thần sảng khoái thu tay dừng lại cười rạng rỡ.
“Làm sao lão đệ, không đánh nữa rồi?”
“Không đánh, lão ca võ công cao cường, tiểu đệ bội phục!” – Hòa thượng khóc không ra nước mắt vội vàng xua tay.
Xem như lần này đánh phục được đối phương, nhưng Tống Khuyết trong lòng cũng dâng lên cực cao cảnh giác.
Đầu trọc này tiến bộ thật lớn, để hắn cũng phải khiếp sợ không thôi. Chuyện đồng dạng như hắn đột phá Hóa Kình cùng Nhập Vi không nói, khi nãy Tuệ Vô hai mắt bắn lên một vệt thực chất kim quang Tống gia còn nhìn rõ ràng rành mạch đây, đó là dấu hiệu của chân khí có được hay không.
Hết Minh Nguyệt rồi đến Tuệ Vô, tất cả mọi người đều đi cao cấp bản đồ chơi rồi, còn mỗi hắn vẫn còn ở tại ao làng chỗ này cày quái. Tống gia đây cũng là cảm thấy hâm mộ, đố kỵ ghen ghét hận nha.
“Lão đệ, ngươi ngưng tụ ra chân khí rồi?”
“A Di Đà Phật, may mắn vừa rồi sư phụ cho ta truyền đạo trợ giúp tiểu tăng một phen, ta mới có thể thuận lợi ngưng tụ ra một tia như vậy.”
Đậu má, có sư phụ chính là như thế sung sướng.
“Ầm!”.... “Ai ui!”
Vỗ mạnh một cái lên đầu trọc thằng này, cho nó biết dù ngươi có đột phá trời đột phá biển, ngươi đại gia vẫn như cũ là ngươi đại gia sau Tống tiện nhân mới cắn răng nghiến lợi nói:
“Rất tốt, không vì một chút thành công mà kiêu ngạo!”
Bị một chưởng đau đến nổ đom đóm mắt, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Tuệ Vô còn có thể làm sao, chỉ có thể ủy khuất xoa đầu gật như giã củi:
“Lão ca dạy rất đúng!”
Gặp tiểu tử này còn tính thành thật, Tống Khuyết hài lòng gật đầu, mắt đảo lòng vòng bắt đầu tìm cách lừa dối.
“Lão đệ nha, khi nãy ngươi dùng là cái gì Hóa Kình kỹ xảo, thật sự rất lợi hại nha, có thể hay không cho ca chỉ điểm một hai?”
Tiện nhân này nhìn trúng tự nhiên không chỉ có thế, nhưng hắn biết những cái khác võ công liên quan đến nhân gia tuyệt mật truyền thừa, tự nhiên không cần nói ra đòi mất mặt. Chỉ có cái này kỹ xảo hẳn là sẽ không mấy quan trọng, có cơ hội rất lớn vào tay.
Đáng tiếc, Tuệ Vô nghe vậy liền đầu lắc như trống bỏi:
“Không được không được, đây là sư môn võ học, không thể truyền ra ngoài.”
Vừa nói xong câu, gặp tiện nhân kia ánh mắt dần dần trở nên nguy hiểm Tuệ Vô liền rùng mình không ngớt, vội hô:
“Lão ca, có gì từ từ nói chuyện....”
Có thể nói chuyện liền tốt, người văn minh Tống lão gia thích nhất lấy đức phục người, lúc này tiến lên cho hắn ôn tồn giảng đạo:
“Tuệ Vô nha, sau này Linh Ứng Tự không phải của ngươi vậy còn có thể của ai. Dù sao đều là vật trong túi, cho huynh đệ sử dụng đi đâu mà thiệt, ngươi nói đúng không?”
“Cái này... Linh Ứng Tự là...” – Chưa kịp giải thích, nhìn đối diện hai mắt trợn to như nắm đấm trẻ con, tiểu hòa thượng liền yếu yếu ngậm miệng.
“Lão đệ, gần đây ca có nghiên cứu ủ chế ra một loại tuyệt thế rượu ngon, so với Liệt Hỏa Tửu ngon hơn không biết bao nhiêu lần. Nhưng rượu ngon chưa có bạn hiền, hôm nào ngươi lại đến Thanh Hà, ta làm vài món ngon, hai huynh đệ ta cùng nhau thưởng thức thế nào?”
“Ực!”
“Nhà ta hai đứa nha hoàn, ngươi chưa biết đúng không. Lão ca không phải chém gió, bọn họ nấu ăn thì chuẩn cmnr, rất nhiều món ngon độc và lạ, đảm bảo ngươi chưa từng nếm thử, cái gì Phật nhảy tường, Ni cô cũng điên cuồng... các loại, thật sự là không thể cưỡng lại được.”
“Ực!”
“Lão đệ, ca ca đối với ngươi đủ tốt đi?”
Ta có thể nói không sao? – Tuệ Vô trong lòng đậu đen rau muống.
Cuối cùng, tiểu hòa thượng này phải khuất phục dâm uy rồi, đem mình cái kia môn vận kình kỹ xảo gọi Đại Hải Vô Lượng ngoan ngoãn cống hiến đi ra.
“Lão ca, ngươi phải hứa không ngoại truyền cho người khác đấy!”
“Yên chí, lão ca ta đã bao giờ lừa ngươi.” – Đạt được mục đích Tống tiện nhân cười hớn hở gật đầu đáp ứng.
Ngươi ngay từ ban đầu cũng chưa từng thành thật với ta. – Tuệ Vô trong lòng chửi mẹ nói, nhưng mặt ngoài còn không dám phát tác chút nào, chỉ có thể thở dài tự nhận xui xẻo, nghỉ ngơi một hồi liền cùng lão ma này chạy về thuyền.
.......
Trên một đỉnh núi gần đó, vẫn âm thầm quan sát hai người chiến đấu Triệu Minh Nguyệt cùng Hàn Phi đợi cả hai đi xa mới chậm rãi hiện ra thân hình.
“Tuệ Vô Thiên nhãn thật lợi hại, chúng ta đã rất cẩn thận rồi mà vẫn bị tiểu tử này phát hiện.” – Hàn Phi cảm nhận được trước khi rời đi hòa thượng kia ánh mắt lơ đãng liếc qua, lúc này liền lắc đầu hâm mộ.
Hắn còn không biết thực ra Tống gia cũng đã sớm biết bọn họ tiến đến, chỉ là giả ra không biết mà thôi.
Nhưng thực ra Minh Nguyệt không mấy quan tâm, dù sao cũng không phải làm việc gì khuất tất. Nàng lúc này hai con mắt đã dâng lên mấy phần chiến ý:
“Không ngờ Tuệ Vô đại sư vậy mà đã ngưng tụ ra được chân khí, xem hắn bộ dáng vậy chỉ tầm , tháng nữa là có thể thuận lợi đột phá Nhất lưu. Nhưng dù như thế vẫn không phải là Tống Khuyết đối thủ, lợi hại!”
“Đúng vậy, tiểu tử này gọi một tiếng kỳ tài ngút trời cũng không quá!” – Hàn Phi ánh mắt tràn đầy tán thưởng.
“Tư chất tuyệt hảo không nói, kể cả chiến đấu thời cơ nắm bắt cũng thập phần đúng chỗ, nhiều khi xử lý tình huống để ngay cả ta cũng phải sáng mắt lên, thật sự là trời sinh để làm chiến tướng. Tiểu thư, nếu ngươi có thể thu phục được kẻ này vậy ta có thể dự cảm, sau này chúng ta Thiên Hà Kiếm Phái sẽ phải nâng cao một bước.”
Yêu Cơ không nói gì, như hồng bảo thạch yêu dị hai mắt nhìn chăm chú một đôi nan huynh nan đệ biến mất trong bóng đêm.
Trận chiến này để nàng đối với phía dưới người kia gọi là tam quan tẫn hủy cũng không quá. Bây giờ hình tượng nho nhã lễ độ, bác học đa tài Tống tiên sinh cùng nhìn thấu hồng trần, phật pháp cao thâm Tuệ Vô đại sư đã là ầm ầm sụp đổ.
“Chúng ta cũng đi thôi!”
......
Không để ý sau lưng hai vị khán giả, đi một chuyến trở về tinh thần sảng khoái Tống lão gia lúc này đã hóa thân thành một vị hiền lành huynh trưởng, thấy nhà mình tiểu đệ bộ dáng chật vật liền đau lòng quan tâm:
“Lão đệ, ngươi trên mặt vết sưng sẽ không sao đi? Nếu không để ca cho ngươi châm cứu thông huyết, đảm bảo sáng mai thức dậy mọi thứ sẽ trở lại như thường.”
“Đa tạ lão ca quan tâm, tiểu đệ trong người có mang theo một hộp Pháp Hoa Cao, chỉ là vết thương ngoài da thôi bôi lên vậy sẽ lập tức lành lặn.”
Tuệ Vô trong lòng còn thầm may mắn không thôi, may mà mình có thấy trước biết găm hàng thuốc chữa thương. Nếu không để mặt mũi này ra đường, vậy hắn hình tượng thánh tăng sau này coi như toàn hủy.
Gặp hắn vô ngại, Tống Khuyết cũng yên tâm, lúc này nói gần nói xa dò hỏi:
“Lão đệ, cái kia Đại Hải Vô Lượng có phải hay không Đạt Ma Tự võ công?”
“A Di Đà Phật, đây chính là Linh Ứng Tự tiên hiền sáng chế võ học, Tống huynh không cần lo lắng.” – Nói đến này, đầu trọc này cũng hơi chút tự hào.
“Ha hả, vậy ta yên lòng. À lão đệ, không biết bây giờ Đạt Ma Tự trụ trì là vị nào đại sư, làm sao ta tại trên giang hồ rất ít nghe tiếng?”
Tuệ Vô cũng không làm sao nghi ngờ, rất thành thật cho hắn giải đáp:
“Hiện Đạt Ma Tự trụ trì chính là Huệ Tĩnh đại sư, nghe gia sư nói Huệ Tĩnh đại sư công tham tạo hóa, chỉ thiếu một chút nữa cơ duyên là có thể đột phá Đại Tông Sư, trở thành chân Phật. Có lẽ vì thế ngài đang chuyên tâm ngộ đạo, rất ít xuất hiện trước mắt thế nhân. ”
“Là thế sao.” – Tống Khuyết mạn bất kinh tâm gật gù, bất chợt liền hỏi.
“Còn Đạt Ma thiền sư hiện tại như nào?”
“Đạt Ma thiền sự tự nhiên là.....” – Đang nói, Tuệ Vô bất giác ngẩn người, dưới chân không để ý thiếu chút nữa liền ngập vào trong nước sông.
Hắn vội vàng lấy lại tinh thần điều chỉnh thân hình, lúc này mới không chắc lắm nói ra:
“Cái này... ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng thực sự tiểu tăng cũng chưa từng nghe tin ngài viên tịch, cũng có thể là trước khi ta sinh ra nên ta không biết... thật sự để Tống huynh chê cười.”
“Ha hả, chỉ là hỏi cho vui thôi, lão đệ ngươi chớ để ý.” – Tống đại quan nhân càng nói lòng càng lạnh thêm mấy phần.
Mẹ nó, kiểu này vậy thành lão tặc kia còn sống khỏe mạnh đây, thật sự nhức đầu.
Hai người lòng đều có tâm sự cũng không nói thêm nữa, chỉ qua loa một hai câu liền cắm đầu chạy đuổi theo Nguyệt Thần Hào, sau đó liền từng người tách ra ai trở về phòng người đấy.
Đêm xa nhà đầu tiên ai nỡ ngủ,
Sóng dưới thân tàu đâu phải sóng quê hương.
Tống thi nhân lại được một đêm khó ngủ.
.......
Quế Lâm quận,
Nguyệt Thần Hào dừng ở bên cạnh quận thành một chỗ bến tàu, Tống Khuyết mấy người mang theo đơn giản bao phục liền cưỡi ngựa chạy đến nơi đây.
Đây là một quận thành nằm giữa khu vực giáp giới giữa Dương Nam, Giang Nam và Giang Đông đạo. Vị trí rất đắc địa nhưng đáng tiếc đây lại là một khu rừng núi, không có sông ngòi chảy qua nên việc giao thương buôn bán cũng không mấy phát đạt.
Tại địa bàn dùng thủy vận làm chủ như Nam vực, nhà ngươi không có bến tàu vậy cũng khỏi tham dự cuộc chơi rồi, chính vì thế chỗ này so với Linh Giang quận còn kém xa, kém cả về kinh tế, kém cả về võ đạo.
Cùi bắp như Cảnh gia chỉ có một vị Nhất lưu cao thủ, Thất giai Chân khí cảnh lão tổ tọa trấn liền trở thành Quế Lâm một bá, như vậy cũng có thể thấy được mặt bằng võ giả tại nơi này thật không ăn thua.
Trình độ này vậy cũng chỉ ngang ngửa Giang gia, nhưng Giang gia tại Thanh Dương Quận chỉ dám co lại mà làm người, Cảnh gia điển hình chính là trong núi không lão hổ, hầu tử đến xưng vương.
Chính vì thế nhân gia diễu võ giương oai đến tận nhà mình địa bàn, bắt đi bọn hắn bảo bối công chúa, Cảnh gia người còn là không chút biện pháp. Phải lóc cóc đi cầu viện khắp nơi. Cảnh Hiệp vị này soái đại thúc ngoại trừ đẹp mã vậy cũng chả làm được cái mẹ gì, tu vi cũng chỉ qua quýt bình thường, Lục giai viên mãn, Thất giai hẳn không mấy hi vọng.
Đến nơi đây, Tống tiện nhân liền cho đi bên cạnh Cơ Dao cùng Trịnh Sảng một cái khinh bỉ ánh mắt.
Cả ngày chỉ biết nhan khống, ánh mắt thiển cận nữ nhân. Sau này tìm bạn đời vẫn là phải tìm người có bờ vai vững chắc như ca ca mới đáng để dựa vào.
Còn như Chúc Doãn Minh cái kia mặt trắng nhỏ?
Một đấm là chết có được hay không, nông cạn!