Diệu Âm Các,
Tống lão gia nhắm mắt nhắm mũi tùy ý Tú nương kéo tay đi, mãi đến một nơi hẻo lánh sương phòng, nàng mới dừng lại cho hắn ra hiệu:
“Là Tú nương sao?” - Lúc này, trong phòng cũng vang lên một đạo trong trẻo giọng nói.
“Đúng vậy, Minh cô nương. Ta đã dẫn theo hôm nay người trả lời được của ngươi câu hỏi, thân phận vị này chắc hẳn sẽ làm ngươi cảm thấy bất ngờ.”
“Ồ, là thế sao? Tú nương mau dẫn người vào, để khách nhân đứng bên ngoài thật không phải phép.” – Minh cô nương cũng bị nàng gợi lên mấy phần hứng thú.
“Khanh khách, vậy được rồi!”
Cười lên một tiếng, Tú nương liền dẫn theo Tống Khuyết đẩy cửa mà vào.
Bên trong gian phòng cực kỳ đơn sơ giản dị, hết thảy dư thừa đồ trang trí cũng không cần, chỉ là dùng mấy tấm bình phong ngăn ra ngoài khách phòng, che đi phía sau giường ngủ.
Minh cô nương lúc này còn là ngồi trên một bộ lớn sập gỗ, bên trái ngay ngắn đặt một chiếc đàn thất huyền cầm, bên phải là một bàn trà nhỏ, ấm trà dường như mới pha, đang phiêu lãng thoang thoảng thanh mát hương thơm.
“Minh cô nương, ngươi sẽ không ngờ được đâu. Bên cạnh ta vị này công tử gọi Tống Khuyết, chính là tác giả hai bài Thủy điệu ca đầu cùng Lâm giang tiên mà mấy ngày nay ngươi thường hay nhắc tới.”
“Thật sao!” – Minh khó có thể tin ngẩng đầu nhìn lên, nàng màu xám hai đồng tử lúc này cũng toát ra những tia vui sướng thần thái, thực sự nhìn vào để người cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
“Khanh khách, ta liền biết Minh cô nương ngươi sẽ vui mừng mà. Tống công tử, thiếp thân trước cáo lui, chúc hai vị nói chuyện vui vẻ.” – Tú nương lúc này biết ý rời đi, trước khi đóng cửa lại còn không thiếu cho Tống Khuyết một cái nụ cười ái muội.
......
“Tống công tử, xin mời ngồi!”
Trong phòng chỉ còn lại hai người, ngay cả hạ nhân cũng không có, Minh cũng không thấy làm sao ngượng ngùng, rất hào phóng mỉm cười cùng hắn bắt chuyện.
“Đa tạ Minh cô nương!” – Tống Khuyết khách khí nói một câu rồi nhanh nhẹn cởi giày, lên trên sập gỗ tại bên kia bàn trà vị trí ngồi xuống.
Thấy nàng hai tay đang lần mò xuống bàn trà định cho mình rót nước, Tống lão gia vội vàng ngăn lại:
“Minh cô nương cứ để ta làm.”
“Hì hì, công tử không cần như thế khách khí, tiểu nữ mù nhưng tay chân còn không phế, sao lại dám để khách nhân tự rót nước pha trà. Ngài cứ ngồi đấy, việc này ta còn làm được.”
Nhìn Minh thiên chân vô tà tiếng cười, Tống Khuyết cũng không dám cùng nàng tranh việc, sợ cô nương này chạnh lòng tủi thân. Hắn cứ như vậy khoanh tay ngồi im, hai mắt chăm chú đánh giá bên cạnh mình mỹ nhân.
Khí huyết dồi dào, nhưng cũng chỉ là so với bình thường người hơn một chút vậy thôi, chỉ tương đương với Nhất, Nhị giai võ giả. Thật không hiểu nàng làm cách nào lại có thể khiến mình cùng Tuệ Vô đều bị mê hoặc rồi.
“Tống công tử vì sao như thế nhìn ta chằm chằm, có phải tiểu nữ trên mặt có vết bẩn rồi?”
Nhìn nàng nhíu mi, mỉm cười bất cứ động tác nào cũng là như thế xinh đẹp, cuốn hút, Tống Khuyết thành thật lắc đầu:
“Không có, chỉ là ta đang nghi hoặc, tạo hóa đã tốn công tốn sứ tạo ra một kiệt tác như Minh cô nương, vì sao đến phút cuối ngài lại dang dở công việc, để lại trên đời một điều thiếu hoàn mỹ, thật sự khiến người tiếc hận.”
“Hì hì, Tống công tử thật sự diệu ngôn diệu ngữ. Ông trời cho ta đã đủ nhiều, có thể vô ưu vô lự ngày ngày ca hát đánh đàn, Minh cũng đã cảm thấy hài lòng, nào dám đòi hỏi nhiều hơn.”
Minh cô nương trên mặt toát ra vẻ hạnh phúc, không quan tâm đến thân thể mình khiếm khuyết, cười đến thật sự rực rỡ vui vẻ.
“Tống công tử, mời dùng trà!”
“Đa tạ!”
Tống Khuyết cùng nàng nói một tiếng cảm ơn rồi nâng ly lên nhấp thử một ngụm, dư vị một hồi mới lớn tiếng khen:
“Trà ngon!”
“Tống công tử nếu thích vậy chút nữa cầm một ít mang về dùng dần. Trà này ta được một vị bằng hữu gửi tặng, trong nhà còn rất nhiều.”
“Được, vậy tại hạ không khách khí, đa tạ Minh cô nương rồi.”
Tống gia cũng không kiểu cách, rất sảng khoái đáp ứng. Thấy hắn tính tình thẳng thắn như thế, Minh thích thú cười lên.
“Chỉ là một chút tiểu đồ vật thôi, công tử cần gì nói tạ. Xem như đó là tiểu nữ quà ra mắt đối với ngươi cái này đại thi nhân đi.”
“Xấu hổ, tại hạ thơ văn ngu dốt, chỉ là may mắn nghĩ ra mấy câu thơ như vậy, đại thi nhân cái gì là tuyệt đối không dám nhận.” – Tiện nhân nào còn rất có tự hiểu lấy mình, ngượng ngùng từ chối.
Nhưng Minh cũng không quan tâm hắn có phải đại thi nhân hay không, đối với bài thơ của thằng này nàng rất yêu thích, lúc này liền quấn lấy hắn hỏi thăm cảm nghĩ lúc sáng tác, ý cảnh trong đó ra sao để Tống gia đầu to như cái đấu. Phải vắt nát cả óc ra mới hàm hồ tìm lời lấp liếm cho qua được.
Cũng may thằng này làm người xuyên việt, kiếp trước còn trải qua thời đại internet bùng nổ thông tin, vì thế hắn đối với thế giới hiểu biết còn không tệ, hơn nữa có rất nhiều kiến giải độc đáo, mới có thể cùng Minh cái này hiếu kỳ bảo bảo nói chuyện đến tâm đầu ý hợp đi.
Mãi đến khi tối muộn, Tú nương cũng phải quay lại hai lần nhắc nhở, vị này cô nương mới tiếc nuối thả hắn rời đi. Trước đó còn không quên đưa tặng một túi lớn lá trà cùng hẹn nếu có dịp nhất định phải đến Giang Đông thăm nàng.
Nhìn tiện nhân này cười vui hớn hở cùng nữ thần tạm biệt, tay còn xách theo bó lớn bó nhỏ quà tặng. Ở bên ngoài đuổi muỗi tổ hai người Tuệ Vô cùng Cao Tuấn đều thấy thiên đại bất công, cực kỳ ủy khuất. Nhất là lão Cao, trong mắt ngọn lửa đố kỵ quả thật thiếu điều phun ra ngoài, đem cục than nào đó thiêu cháy.
Chẳng lẽ bây giờ cao to đen cứng mới là xu hướng, như mình trắng bóng thơm tho hàng vậy đã là lỗi thời? – Cao đại thiếu lệ rơi đầy mặt suy nghĩ.
........
Ngày hôm sau,
Có vẻ bị nào đó hoa tâm nam nhân đả kích đến rồi, Cao Tuấn trở về nhà liền sẽ không ló đầu ra ngoài đường nữa, để Tống gia chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày, kéo theo Tuệ Vô dạo một ngày phố phường.
Đến chiều muộn trở về, tiện nhân này mới cho tiểu hòa thượng một lời giải thoát.
Cho hắn chuẩn bị một con thuyền, ngày mai hắn sẽ trở về Thanh Hà.
Cái này còn cần phải lăn tăn? Tuệ Vô hầu như không cần suy nghĩ liền vui mừng đáp ứng rồi, sợ hắn đổi ý đầu trọc còn vội vàng sai người đi đem việc chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần người đến là có thể giương buồm khởi hành bất cứ lúc nào.
Có như thế thiếp tâm tiểu đệ, Tống Khuyết cũng cảm thấy tâm tình cực độ thư sướng, hài lòng khen ngợi Hòa thượng một câu, cùng hắn ăn trực thêm một bữa cuối nữa rồi sớm trở về phòng nghỉ ngơi.
.......
Vân gia,
Như thường lệ cùng phụ thân và mọi người trong nhà nếm qua không chút nào hài hòa bữa tối sau, Vân Hi mới mệt mỏi mang theo một bầu tâm sự trở về mình hương phòng.
Nhìn phía trước phòng mình tối đen như mực, hẳn là bên trong đèn đã hết dầu, bất giác nghĩ đến bản thân mình tương lai u ám, nàng mới lắc đầu thở dài than thở.
“Tiểu thư, chớ lo lắng, mọi chuyện đều sẽ có cách!” – Nhìn nhà mình chủ nhân nhiều ngày ấm ức không vui, Thanh Trúc cũng cảm thấy đau lòng không được.
Miễn cưỡng cười lên cho mình cái này danh nghĩa nha hoàn, thực tế lại thân như tỷ muội Thanh Trúc nha đầu đỡ nặng nề, Vân Hi mở miệng:
“Được rồi, Thanh Trúc ngươi đi kêu người mang nước vào phòng cho ta, chuẩn bị đồ đạc giúp ta tắm rửa.”
“Rõ, tiểu thư!”
Đợi nàng đã chạy đi, Vân Hi mới lắc đầu than nhẹ, tiến lên đẩy ra cửa phòng. Cũng không màng bên trong u ám, quen đường quen nẻo nàng lần mò đi thẳng đến giữa gian phòng một bộ bàn ghế, không đốt đèn mà cứ thế ngồi trầm mặc suy tư.
“Mỹ nữ, vì sao ngươi buồn?”
Bất ngờ, một vị phi châu ông bụt bỗng dưng xuất hiện hỏi thăm để Vân mỹ mi sợ hết hồn, cả người theo bản năng đứng phắt dậy hoang mang quát lớn:
“Ai?”
Lúc này, nàng mới để ý bên cạnh cửa sổ không biết từ lúc nào xuất hiện cặp mắt sáng rực như đèn pha cùng một hàm răng trắng bóng đang nhe ra cười lấp lánh phản quang. Kết hợp với vừa rồi giọng nói quen thuộc, Vân Hy mới hồi hồn xác định nơi đó ngồi một người, còn là người quen.
“Tống Khuyết, sao ngươi lại ở đây?”
“Tự nhiên là chờ nhìn cảnh mỹ nhân xuất dục.”
Nghe thằng này vô sỉ lời nói, Vân Hi cũng là tức giận đến cắn răng nghiến lợi:
“Ngươi... khốn kiếp!”
“Hắc hắc, Vân mỹ nữ, ta ngồi đây đợi từ chiều, ngươi không định mời khách một ngụm trà sao?”
Ngực thở phập phồng, lần đầu có nam tử tiến vào khuê phòng Vân Hi tâm lý cũng khá là hoảng loạn. Một hồi sau bình phục tâm tình nàng mới trợn mắt nhìn tiện nhân nào đó một cái, lúc này đứng dậy thắp đèn.
“Tống công tử, ngươi còn chưa trả lời ta câu hỏi, vì sao lại xuất hiện trong phòng ta đây?”
“Ố, không phải Vân Hi ngươi hẹn ta đến sao. Tại hạ vừa về đến Dương Nam thì Cao Tuấn đã cho ta truyền lời, nói rằng ngươi hẹn ta đêm nay đến đây cùng ngươi tâm sự nhân sinh lý tưởng. Hắn còn đưa cả thư, chẳng lẽ kẻ này nói bậy nói bạ trêu ta?” – Tống Ảnh đế diễn kỹ như thật, lúc này trợn mắt nghiêm trang nói bậy.
“Ai hẹn ngươi nửa đêm đến phòng tâm sự rồi!”
Vân Hi cũng là tức đến nổ phổi:
“Thư đâu, ngươi đưa ra cho bản cô nương xem xem nào?”
“Mấy thứ tế nhị như thế ta xem qua tự nhiên đã tiêu hủy, nhưng mấy chi tiết nhỏ nhặt đó đã không quan trọng. Mỹ nữ, ta cũng đã đến đây rồi ngươi không định mời ta một chén trà sao, như thế cũng không phải là đạo đãi khách nha.”
Gặp thằng này bộ dáng ngả ngớn, Vân Hi cũng không còn cách nào. Chỉ có thể trợn mắt nhìn hắn một lần nữa, lúc này mới không tình nguyện đứng dậy rót nước pha trà.
Còn chưa kịp thưởng thức mỹ nhân trà đạo, thông qua bên ngoài một con chim nhỏ cảnh giới xung quanh Tống Khuyết thấy một đoàn người đang tiến về bên này liền lắc mình một cái biến mất, sát na tầm đó đã thấy trốn phía bên kia một góc khuất sau cột nhà.
Hóa ra là đi chuẩn bị nước tắm Thanh Trúc đã mang theo một đống lớn đồ vật trở về:
“Tiểu thư, đồ vật đã chuẩn bị sẵn sàng!”
“Bảo người lui ra hết đi!”..... “Dạ!”
Cách một lớp bình phong, hơn nữa làm hạ nhân nào dám nhiều thăm dò chủ nhân tư mật, bên ngoài người cũng không thể biết trong này cảnh tượng, cả đám đều nhẹ tay nhẹ chân đem đồ đặt xuống rồi khom người cáo lui. Đợi hết thảy an toàn, Tống gia đã thoắt một cái trở về chỗ ngồi cũ nhàn nhã thưởng trà, như chưa từng rời đi như thế.
Vân Hi lòng đầy thấp thỏm đợi nghe tiếng hạ nhân tất cả đều đã ra ngoài, lúc này nàng mới chính thức thở nhẹ một hơi.
Đều là tại này tiểu tặc, nếu có người phát hiện vậy nàng hoàng hoa khuê nữ thanh danh coi như toàn bộ bị hủy rồi. – Đối với vị nào phi châu bằng hữu, Vân Hi còn là thành kiến rất sâu.
“Tiểu thư, mau ra tắm, nếu không nước liền nguội.” – Đang lúc tình ngay lý gian, Thanh Trúc đã từ bên ngoài chạy vào bắt sống tại trận.