Đêm, để Hùng Bá ở lại trong phòng, Tống Khuyết cải trang kỹ càng liền đi ra ngoài.
Lần này hắn mục tiêu minh xác, là nơi tụ điểm ăn chơi bậc nhất của Linh Giang quận, phố Cẩm Lý.
Lần trước đến quận thành hắn còn lạ nước lạ cái, hơn nữa trong người có công chuyện, cũng không đi được nơi nào. Chỉ tìm quanh chỗ ở mấy sòng bạc vào chơi mấy ván.
Lần này điều tra rõ ràng, lại há có thể bỏ qua bậc này tụ điểm.
Bước chân đến phố Cẩm Lý, Tống Khuyết cũng không nhịn được trong lòng than thở.
Đường phố lát đá xanh, có thể đồng thời chạy tám chiếc xe ngựa song song. Phố dài hai bên, là san sát các cửa hàng, tửu lâu. Trên cửa đều giăng đầy đèn lồng.
Đèn đuốc sáng trưng, người qua lại đông như mắc cửi.
Nhà giàu tiểu thư tính cả nha hoàn cao hứng bừng bừng đi dạo đường phố, thư sinh tại tửu lâu bên cạnh bên trong cao giọng ngâm thi tác đối, còn có bán mứt quả, đồ ăn vặt người buôn bán nhỏ lui tới xuyên qua, vô cùng náo nhiệt.
Thỏa thỏa một khu chợ đêm, so với kiếp trước hắn hay đi cũng không khác biệt mấy, lại càng thêm độc đáo mới lạ.
Thanh lâu, sòng bạc, tửu lâu, đấu trường, đấu thú... chỉ cần thứ gì khiến con người kích thích, nơi này hết thảy đều có.
Hơn nữa theo Tống Khuyết quan sát, mỗi cửa hàng, cửa lầu bên ngoài đều đứng chí ít người canh gác, trên thân khí huyết tràn đầy, hiển nhiên đều là võ giả.
Trong đó không ít dưới người lại có thể gây nên Tống Khuyết cảnh giác, từ bọn họ phát tán khí tức để hắn cảm thấy nguy hiểm, chí ít cũng là Tứ giai.
Điều này làm Tống Khuyết kinh hãi, chỉ một góc nhỏ trong quận thành này thôi, lấy ra cũng đủ quét ngang toàn bộ Thanh Hà huyện. Nói ra cũng có thể thấy trong quận nước sâu.
Mất sức chín trâu hai hổ mới thoát được đám thanh lâu nữ nhân lôi kéo mời khách, Tống Khuyết tìm đến một sòng bạc, nhìn thoáng qua biển hiệu rồi tùy ý bước vào.
Khu phố này thanh lâu có gia, sòng bạc không dưới nhà. Hôm nay có thể khiến hắn kiếm cái thống khoái.
Bận bịu đến gần rạng sáng, Tống đại gia mới thỏa mãn đi về phòng ngủ bù. Riêng một đêm này, từ mấy gia đổ tràng hắn vậy mà thu hoạch được hơn lượng.
.....
Tiếp đó ngày, Tống Khuyết hàng ngày chính là không có việc, dẫn Hùng Bá khắp nơi đi dạo, nếm thử ẩm thực đặc sắc. Ban đêm lại cải trang tìm khắp thành chiếu bạc thăm hỏi.
Mỗi ngày ít nhất đều có ngàn lượng nhập túi, nhiều , ngàn, quả thật so với đi ăn cướp còn nhanh.
Tuy nhiên việc cũng không thể dài lâu, hắn đã cảm nhận được đứng sau lưng sòng bạc các bang phái đang bắt đầu truy tra. Hơn nữa hắn dáng người khôi ngô dễ tìm, có hóa trang cũng không đảm bảo trăm phần trăm an toàn, vì vậy quyết đoán thu tay.
Có hơn , vạn bạc, cũng đủ hắn tiêu xài một đoạn thời gian.
Trong túi bạc chính là nam nhân đảm, câu nói này cấm không sai. Có tiền, Tống Khuyết lòng tự tin đầy đủ, vì thế hắn hôm nay lại đến Vân Hải các, muốn ủy thác đối phương thu mua dược liệu.
“Ta muốn mua một số lượng lớn dược vật, thuốc bổ. Không biết Vân Hải các bây giờ có hàng sẵn?”
Tiến vào Vân Hải Các, Tống Khuyết tìm đến quầy lễ tân đối với nữ nhân viên tiếp tân đặt ra yêu cầu.
“Không biết khách quan ngài cần lượng bao nhiêu?”.
“Tầm vạn lượng trong đó. Có bao nhiêu ta muốn bấy nhiêu”.
Nghe như thế hùng hồn lời nói, nữ lễ tân cũng là lắp bắp:
“Khách quan, mức lớn như thế ta không thể làm chủ, để ta đi mời quản sự”.
“Ồ, vậy làm phiền cô nương”.
Nữ lễ tân liền dẫn hắn đến bàn chờ ngồi uống nước, rồi vội vàng chạy vào bên trong. Không ra một lúc nàng đã dẫn một vị thiếu nữ quay lại, thấy gương mặt quen thuộc, Tống Khuyết mỉm cười chào hỏi.
“Thanh Trúc cô nương, chúng ta lại gặp mặt”.
Nhìn thấy người đặt mua lượng lớn dược liệu lại là Tống Khuyết, Thanh Trúc cũng khá kinh ngạc. Nhưng nhiều năm rèn luyện thói quen, nàng rất nhanh che giấu đi, cũng cười đáp lễ:
“Hóa ra là Tống công tử, làm sao ngươi lại lặn lội đến tận đây đặt mua dược liệu. Nếu cần ngươi có thế báo cho Vân Sơn Tổng quản một tiếng, chúng ta lập tức sẽ cho ngươi chuẩn bị”.
“Ha ha, trước đó đã làm phiền Vân tiền bối qua. Lần này nhân dịp tại hạ vào Linh Giang thành dạo chơi, tiện thể đặt mua luôn”.
“Hóa ra là như thế”.
Lúc này, bên cạnh nữ lễ tân thấy người vậy mà quen biết, rất thức thời cáo lui.
“Thanh Trúc tỷ, nếu không có chuyện gì vậy ta lui xuống trước”.
“Ân, ngươi làm rất tốt”.
Mỉm cười gật đầu cổ vũ nàng, Thanh Trúc quay sang Tống Khuyết ra dấu mời:
“Tống công tử mời theo ta, nếu biết ngươi đến nơi này, Các chủ có lẽ rất vui lòng cùng ngươi nói chuyện”.
Nào biết bây giờ Tống đại gia đối với nữ nhân, nhất là xinh đẹp nữ nhân kiêng kỵ càng sâu. Vân Hi như vậy cực phẩm mỹ nữ tuyệt đối là mối nguy hại hàng đầu.
Không nói cùng nàng có hay không phát sinh cái gì, chỉ là hắn không dám chắc nếu mình ngày ngày gần gũi tiếp xúc nữ nhân, đêm về ngủ mơ chả may mộng xuân. Không biết có tính hay không phá đồng tử công.
Tốt nhất đêm mối nguy hiểm bóp chết tuyệt vời, vì vậy vội từ chối:
“Gặp mặt thì không cần, tại hạ chỉ là mua chút dược liệu, mua xong liền đi, không cần phiền phức Vân Các chủ”.
Nghe hắn từ chối, đang dẫn đường Thanh Trúc cũng là ngẩn ngơ.
Nghĩ đến nàng tiểu thư danh tiếng, tài mạo trong toàn Dương Nam đạo này cũng là hàng đầu. Không biết bao thanh niên tài tuấn xếp hàng tìm cách chỉ để được gần gũi mỹ nhân. Đây cũng là lần đầu nàng thấy một người nam nhân từ chối gặp mặt nhà mình tiểu thư một cách thẳng thắn đến vậy.
Chẳng lẽ dục cầm cố túng, nhưng cũng không đúng nha. Có văn vở với một nha đầu thị nữ như nàng thì được cái gì.
Nghĩ thế, Thanh Trúc càng thấy hứng thú, mặt mỉm cười sáng lạn:
“Không có gì phiền phức, từ lần trước gặp mặt tiểu thư nhà ta đối với công tử ấn tượng khắc sâu. Rất mong cùng ngài một lần nữa gặp mặt, chuyện mua bán ngài có thể cùng tiểu thư trực tiếp nói cũng được”.
“Không cần, tại hạ chút nữa có việc, sẽ không đường đột Vân Các chủ. Thanh Trúc cô nương vẫn là giúp ta xem có thể hay không gom được đến dược liệu đi”.
Thấy hắn đầu lắc như trống bỏi, Thanh Trúc buồn cười. Ánh mắt đảo quanh liền có đối sách, chỉ thấy nàng vẻ mặt làm khó do dự nói:
“Nhưng mức giao dịch đến vạn lượng không phải là một số lượng nhỏ. Cái này cần tiểu thư mới có thể quyết được, Tống công tử vẫn là cùng ta đi gặp nàng bàn chuyện tốt nhất”.
“Không cần, vạn không được giúp ta gom lượng hàng cũng được”.
“Tống công tử, không phải vấn đề bao nhiêu hàng hóa. Mà nếu tiểu thư biết ngươi đến đây, ta lại không không dẫn ngài đến gặp. Đến lúc đó tiểu thư sẽ tức giận trách phạt, công tử ngài không muốn nhìn thấy Thanh Trúc bị chịu phạt chứ”.
Nhìn nàng làm ra bộ mặt điềm đạm đáng yêu, Tống Khuyết cũng là im lặng.
Nữ nhân này rốt cuộc muốn gì, lượng lớn không làm chủ được nàng nói, bây giờ mua lượng nhỏ nàng lại bảo vấn đề không ở số lượng. Làm sao cứ nhất quyết bắt ta cùng Vân Hi nữ nhân kia gặp mặt đây.
Chẳng lẽ có biến, lại có người muốn mưu đồ tấm thân thuần khiết của Tống mỗ.
Nghĩ đến mình anh tuấn khuôn mặt, cường tráng dáng người, Tống Khuyết cũng cảm thấy ý nghĩ này đáng tin mấy phần. Lập tức cảnh giác muốn chạy lấy người, dù sao trong thành hiệu thuốc còn nhiều mà, từ từ từng nhà đi gom cũng được.
“Tại hạ cũng rất muốn cùng Vân các chủ nói chuyện, nhưng hôm nay có việc trong người. Nếu việc này có khó khăn, vậy tại hạ trước cáo từ, lần sau sẽ quay lại bàn bạc. Thanh Trúc cô nương cứ thực chất bẩm báo, ta nghĩ tiểu thư nhà cô cũng sẽ không trách tội gì”.
Tiểu tử này vậy mà thật muốn chạy, chẳng lẽ tiểu thư nhà mình là hồng hoang mãnh thú ăn thịt người, có như vậy đáng sợ sao? Thanh Trúc lúc này trong lòng hiếu kỳ càng sâu. Vội vàng giữ chặt tay hắn:
“Cũng không mất bao nhiêu thời gian, Tống công tử cần gì vội vàng. Làm sao cứ tìm cách trốn tránh tiểu tư nhà ta? Có phải ngươi sợ nàng”.
“Sợ nàng, buồn cười. Ta lại không thiếu nợ ai, cũng không làm chuyện gì khuất tất, sao lại phải trốn tránh. Chỉ là trong nhà có việc, bây giờ cần về gấp”.
Tống Khuyết bất động thanh sắc đem tay rút ra, làm sao nha đầu kia lại càng nắm chặt. Da thịt tiếp xúc làm hắn cơ thể bắt đầu sinh ra phản ứng dị dạng, vội vàng dùng dòng điện Tesseract trấn áp.
Nữ nhân chết tiệt này, không biết từ khi tu luyện Lưu Ly Vô Cấu Thể, cả người hắn như đang ăn xuân dược liều mạnh, lúc nào cũng có thể bùng nổ sao.
Mặt mũi xấu một chút trái tim ta còn kiềm giữ được, đã xinh đẹp như vậy lại còn giữ tay cọ tới cọ lui, đây là muốn gây ra mạng người biết không, Tống Khuyết trong lòng âm thầm mắng, đồng thời mặc niệm liên tục hồng phấn khô lâu, trước mặt chỉ là một giá mô hình bộ xương y học.
“Không biết công tử trong nhà có chuyện gì gấp gáp như vậy?”
“Không phải ta đi mua dược liệu sao, trong nhà có người ốm nguy kịch, không thể chậm trễ. Thanh Trúc cô nương, ta cần phải đi gấp, chúng ta trước tạm biệt”.
Nghe Tống Khuyết sứt sẹo tìm cớ, Thanh Trúc đắc ý cười, đôi tay càng là nắm chắc không buông:
“Công tử gạt người, thuốc bổ làm sao chữa bệnh nguy kịch. Hơn nữa chúng ta Vân Hải các cũng có y sư, công tử có cần để ta cho người đến giúp công tử xem bệnh”.
Nhìn cô nương này một bộ ăn chắc mình, Tống Khuyết cũng là một trận đau răng. Dùng sức giãy ra lại sợ làm thương đến nàng, vì vậy đành cắn răng nhận thua.
Dù sao có Tesseract tại, trên cơ thể chỗ nào phản kháng dùng điện giật nó, dám chắc cũng không ra cái gì yêu thiêu thân. Gặp mặt nói chuyện mà thôi, cũng không có gì cùng lắm thì.
“Được rồi, được rồi. Thanh Trúc cô nương ngươi trước buông tay, ta cùng ngươi đi gặp tiểu thư nhà ngươi còn không được sao”.
“Hì hì, Tống công tử nói ra không được đổi ý. Nếu ngươi dám chạy ta sẽ hô to phi lễ, đến lúc đó ngươi cứ cẩn thận”.
Tống Khuyết nhếch miệng cười, làm sao lần trước không nhận ra nha đầu này như thế tinh nghịch. Hắn cũng là bị đánh bại, đành nhắm mắt theo chân nàng đi lên tầng .