"Chúng ta phải đi một chuyến đến Thiên Lăng Phái."
Trở lại Thương Lãng Điện, Trình Tố Tích vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói với Hoa Linh.
Thấy chủ nhân lấy cái chén nhỏ mà mình thích nhất, khăn tay nhỏ để lau miệng, thu gom những quả hạch đẹp mắt bỏ từng cái vào trong túi Càn Khôn, Hoa Linh xấu hổ dùng cánh gãi gãi mặt.
Nhưng mà......!Không phải các nàng vừa đi qua Thiên Lăng Phái rồi sao? Sao lại phải đi nhanh như vậy?
"Chíp chíp?" Hoa Linh nhảy vào trong tay chủ nhân, thắc mắc nghiêng đầu một cái.
"Linh Ngọc truyền âm cho ta, nàng đã xuất quan, chuẩn bị phải độ kiếp, chúng ta qua đó thăm hỏi một chút."
Ngoại trừ lý do này, Trình Tố Tích còn có một tầng lo lắng.
Đã hơn một tháng kể từ khi Thương Nguyên Tông phái người đến trao đổi về chuyện kết minh ở bí cảnh Thương Lan.
Nhưng bên kia lại không có tin tức gì, làm Trình Tố Tích nhạy bén nhận ra có điều gì đó không đúng.
Bây giờ các môn phái lớn vì mau sớm phục hồi thực lực, đều là dáng vẻ nhà mình ôm nhau để sưởi ấm.
Càn Nguyên Tông bọn họ tuy có quan hệ không tệ với một số tông môn, nhưng có thể được gọi bằng hai chữ "Đồng minh, cũng chỉ có Thương Nguyên Tông cùng nguồn cội.
[Nghĩa gốc là vào mùa đông lạnh giá, mọi người ôm nhau để giữ ấm.
Đó là phép ẩn dụ cho sự tương trợ và hợp tác, cùng nhau tập hợp sức mạnh để cùng nhau vượt qua những thời điểm khó khăn nhất.]
Nếu bên Thương Nguyên Tông xảy ra chuyện không may nào, Càn Nguyên Tông bọn họ rất có thể sẽ rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân, nhất định phải lên kế hoạch khác.
Cho nên, lần này đi vào Thiên Lăng phái, bắt buộc phải làm.
Bởi vì trước mắt tốc độ bay của Hoa Linh còn tương đối chậm, cho nên nàng chỉ có thể theo Trình Tố Tích đi phi kiếm như trước.
Mà bởi vì gần đây nàng đã cao lớn hơn không ít, nhét vào trong ngực có hơi khó khăn, cho nên Trình Tố Tích phải lấy một tay che ở trước ngực để bảo vệ nàng.
Được lòng bàn tay ấm áp của chủ nhân che chở, Hoa Linh chậm rãi "chíp chíp" hai tiếng ngỏ ý cảm ơn.
Trình Tố Tích nhẹ nhàng bóp bóp thân thể ấm áp dễ chịu của tiểu gia hỏa.
Tuy rằng mang theo Đoàn Tử ra ngoài có hơi phiền toái, nhưng nếu không có nó "chíp chíp chíp" bên tai mình mỗi ngày, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Không biết Đoàn Tử hóa hình sẽ trông như thế nào......!Chắc là sẽ mũm mĩm đi?
......
Một đường bay như tên bắn, khi tới trước cửa Thiên Lăng Phái, đệ tử canh phòng đã thay đổi người.
Có điều sau khi biết được thân phận của Trình Tố Tích, lập tức mời nàng đi vào.
"Đại sư tỷ nghe nói ngài sắp tới, đã sớm dặn chúng ta, dặn chúng ta nhất định phải dẫn ngài đi tìm nàng!"
Canh phòng lần này là Bát Ca, rất hay nói, nhìn thấy Hoa Linh nhiệt tình hỏi: "Tiểu muội muội, ngươi bao lớn rồi?"
Hoa Linh: "Chíp chíp chíp!"
Bát Ca kinh ngạc: "Nhỏ như vậy à!"
Hoa Linh: "Chíp chíp chíp!"
Bát Ca: "Đúng đó! Yêu tu chúng ta chỉ cần ăn thật nhiều, yêu hình có thể trở nên lớn hơn!"
Trình Tố Tích bắt được trọng điểm từ cuộc đối thoại giữa hai chim: "Đoàn Tử là con gái?"
Bát Ca gật gật đầu, "Tuy rằng còn nhỏ, nhưng đúng là một tiểu cô nương đáng yêu!"
Hoa Linh "Chíp......" một tiếng thật dài.
Lần này chủ nhân không cần đẩy chân nàng ra để nhìn nữa đúng không?
Trình Tố Tích hiếm khi cảm thán nói: "Vốn còn nghĩ, nếu ngươi hóa hình thành con trai, liền xây một chỗ cho ngươi ở một mình.
Bây giờ trái lại đã giảm đi phiền toái......"
Hoa Linh đâm đâm đầu vào lòng bàn tay Trình Tố Tích, nàng mới không muốn tách ra với chủ nhân đâu.
"Ái chà ái chà, tình cảm của hai ngươi thật là tốt." Bát Ca cười hì hì nói.
Hoa Linh: "Chíp!" Đó là đương nhiên!
Đã đến bên ngoài viện của Giang Linh Ngọc, đứng ở đằng xa đã nhìn thấy một tiểu hồ ly màu đỏ rực cào cửa kêu "ngao ngao ngao".
Bát Ca nhìn một cái, cười lớn nói: "Hỏa Dư, có phải ngươi lại làm chuyện xấu gì nữa không, chọc đại sư tỷ tức giận à?"
Tiểu hồ ly quay đầu lại trừng Bát Ca một cái, miệng nói tiếng người: "Cần ngươi xen vào việc của người khác à!"
Bát Ca liếc mắt: "Rồi rồi rồi, ta mặc kệ.
Ngươi nhường một chút, khách quý của đại sư tỷ tới rồi, ta phải đi vào."
Nghe được hắn nói, tiểu hồ ly lắc mình biến hoá thành một thiếu nữ.
Chỉ thấy vóc người nàng nóng bỏng, ngũ quan xinh đẹp, cặp mắt tỏa ra ánh sáng lung linh, khiến người ta phải chói mắt.
Hỏa Dư quan sát Trình Tố Tích một phen, lộ ra vẻ mặt cảnh giác: "Ngươi là ai?"
Trình Tố Tích không biết vì sao hồ yêu trước mặt có địch ý với mình, lãnh đạm nói: "Càn Nguyên Tông, Trình Tố Tích."
Hỏa Dư đang muốn nói tiếp, liền thấy cửa viện cọt kẹt một tiếng bị mở ra, một cô gái anh khí mặc trang phục trắng thuần đi ra.
"Linh Ngọc!" Hỏa Dư không không thèm tiếp tục gặng hỏi nữa, xoay người nhào tới, cánh tay lõa lồ ôm eo cô gái, "Vừa rồi ta kêu ngươi rất lâu, ngươi cũng không ra."
Giọng nói nũng nịu ăn vạ làm Hoa Linh không khỏi run rẩy cánh.
Giang Linh Ngọc bất đắc dĩ kéo người đang quấn lấy trên người mình xuống, "Hỏa Dư, nói chuyện đàng hoàng."
Hỏa Dư đảo mắt, đột nhiên biến về bộ dáng hồ ly, nhảy vào trong lòng Giang Linh Ngọc, cái đuôi to lông xù xù vững vàng quấn lấy cánh tay nàng.
Giang Linh Ngọc không thể làm gì nàng, áy náy nói với Trình Tố Tích: "Tố Tích, sư muội nàng không hiểu chuyện, để ngươi chê cười."
Trình Tố Tích hiển nhiên không thèm để ý một con hồ yêu chưa trưởng thành, chỉ nói: "Không sao."
Hoa Linh nhìn nhìn cái đuôi hồ ly, lại quay đầu lại nhìn nhìn bản thân chỉ có một cái lông đang bay phấp phới......!Hâm mộ, nàng cũng muốn dùng đuôi quấn lấy chủ nhân.
Bát Ca cười nói: "Đại sư tỷ, ta còn phải trở về làm nhiệm vụ, người đã tới ta liền đi về trước."
Giang Linh Ngọc cười nói: "Đa tạ Hàn Cốc sư đệ."
Vào sân, Giang Linh Ngọc mời Trình Tố Tích vào trong phòng, cảm kích nói: "Ngưng Hoa Đan ta đã nhận được, đa tạ."
"Có ích cho ngươi là được," Trình Tố Tích ân cần nói: "Khi nào thì độ kiếp? Có nắm chắn không?"
"Sau nửa tháng," Giang Linh Ngọc nâng lên một nụ cười tự tin: "Có Ngưng Hoa Đan ở đây, ta nắm chắc hơn tám phần có thể độ kiếp thành công."
Trình Tố Tích cười cười: "Vậy là tốt rồi.
Độ kiếp không cần quá gấp gáp, có thể thử lợi dụng lôi kiếp tôi luyện thân thể."
Giang Linh Ngọc cảm thấy hứng thú nói: "Tôi luyện thế nào?"
"Tất nhiên là lấy thân thể chống đỡ kiếp lôi......"
Hai tu sĩ câu thông kiến thức độ kiếp quá mức thâm ảo, Hoa Linh nghe đến mơ hồ, thấy hồ ly quấn lấy Giang Linh Ngọc vẻ mặt uể oải nhảy lên bàn, nàng nghĩ nghĩ, cũng bay qua.
"Chíp?"
Hoa Linh thân thiện lên tiếng chào hỏi.
Hỏa Dư lại gần ngửi mùi của Hoa Linh, cái mũi ướt át suýt chút nữa đẩy Hoa Linh té ngã ngửa.
Đôi mắt hồ ly hẹp dài híp lại, cười nhạo nói: "Oắt con còn chưa mọc hết lông."
Hoa Linh nổi đóa, vươn cánh đập một cái lên mũi hồ ly.
Hỏa Dư bị đau đến "ngao" một tiếng, trong mắt cũng trào ra nước mắt, lập tức cắt ngang hai người đang nói chuyện với nhau.
Giang Linh Ngọc vội vàng bế hồ ly lên, khẩn trương nói: "Làm sao vậy?"
Tiểu hồ ly nước mắt lưng tròng lên án vươn cái chân trước chỉ vào Hoa Linh, ủy ủy khuất khuất không ngừng hừ hừ.
Hoa Linh: "......" Vãi, vô sỉ!
Hoa Linh cảm thấy bị bắt nạt, xoay người chui đầu vào trong lòng chủ nhân mình, dùng sức cọ cọ cọ......
Ngón tay Trình Tố Tích chọt một cái lên đầu nàng, "Quỷ gây chuyện......"
Hoa Linh kháng nghị: "Chíp chíp chíp!!!"
Bị hai tiểu gia hỏa ồn ào như vậy, chuyện trước đó cũng không bàn tiếp được.
Giang Linh Ngọc chủ động mời: "Lần trước nghe nói ngươi đi gấp, lần này phải nếm thử đặc sản của Thiên Lăng Phái ta.
Vừa vặn cũng kêu Chương Phi đến, người này không biết thông suốt cái gì, mỗi ngày đuổi theo một nữ đệ tử tên Toàn Nguyệt chạy khắp nơi."
Trình Tố Tích im lặng một lúc, nàng nhớ lúc ấy bản thân còn cố ý nhắc nhở Chúc Chương Phi không nên đả thảo kinh xà.
Hoa Linh: "......" Đây là phát triển thần kỳ gì vậy?
- -------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hoa Linh: Có con hồ ly thúi bắt nạt ta!
Trình Tố Tích: Làm cho người ta khóc lóc, ngươi còn không biết ngượng nói à?.