Tà Phượng Nghịch Thiên

quyển 1 chương 11: khảo nghiệm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tử Liên Hoa

Ở phụ cận Hỏa Vân thành, nếu nói có nơi nào nguy hiểm thì chính là núi lửa.

Núi lửa kéo dài mấy vạn trượng, bình thường tu vi dưới đại linh sư chỉ có thể ở phạm vi bên ngoài hoạt động, đến đại linh sư mới dám vào trong khám phá. Nhưng là liền tính đại linh sư cũng không dám đi quá sâu, có thể thấy được mức độ nguy hiểm của núi lửa.

Nhưng mà núi lửa có rất nhiều dược liệu, là chi đạo giúp Hỏa Vân thành phát tài, tất cả lính đánh thuê từ bên ngoài tới đều phải đến Vân gia nộp một khoản thuế nhất định. Hạ gia cũng từng có được quyền quản lý núi lửa một đoạn thời gian, từ khi xuống dốc liền đánh mất tư cách này. Chỉ có người dân định cư trong Hỏa Vân thành là không phải trả thuế.

Trong núi lửa không thiếu linh thú hung hiểm, linh thú lực công kích cao hơn nhân loại. Nói như vậy, đối phó nhất giai linh thú, nếu linh sĩ không có được cao cấp linh kỹ cũng rất khó thắng lợi.

Giờ phút này bên ngoài núi lửa, một thiếu nữ khoanh tay mà đứng, hai tròng mắt khẽ nhắm, ánh trăng chiếu rọi nàng một thân quang hoa, ban đêm núi lửa so với ban ngày càng hung hiểm, vì vậy chung quanh không có lính đánh thuê, cũng không người thấy một màn quỷ dị hiện tại.

Chỉ thấy một tiểu thú màu đỏ chớp cặp mắt đầy nước, lăng lăng nhìn thiếu nữ, tựa hồ nghi hoặc nhân loại kỳ quái này đang làm cái gì, thật lâu sau, nó tự hỏi không có kết quả, loạng choạng cái đuôi đi đến trước mặt thiếu nữ, thiếu nữ ra vẻ không có cảm nhận được xa lạ hơi thở đã đến, vẫn như cũ không nhúc nhích.

Nghi hoặc, tiểu thú vươn đỏ rực móng vuốt, huých đụng thân thể thiếu nữ, lúc

này, chuyện quỷ dị đã xảy ra, móng vuốt tiểu thú thế nhưng xuyên qua thân thể người ấy, móng vuốt nắm lại là một mảnh hư vô.

Tiểu thú hoảng sợ, vội vàng thu hồi móng vuốt, nhìn đến xác thịt thiếu nữ khôi phục nguyên dạng, mắt đỏ trong veo như nước lưu chuyển nhân tính hóa, nếu là có người thấy như vậy một màn, tuyệt đối kinh ngạc không gì so sánh nổi, thậm chí liều lĩnh bắt nó thu lấy vì mình dùng.

Linh Huyễn đại lục trừ bỏ đan dược cái gì quan trọng nhất? Đương nhiên là triệu hồi thú, mà có được triệu hồi thú mang trí tuệ lại càng quý hiếm.

Trí tuệ không phải nói thăng cấp là sẽ gia tăng, trí tuệ triệu hồi thú là dựa vào trời sinh, hoặc là cắn nuốt thiên tài dị bảo mới có thể có được. Liền xem như một thấp cấp triệu hồi thú, nó nếu có được trí tuệ, tiền đồ đem không thể số lượng. Bởi vì triệu hồi thú có một cảnh giới, trí tuệ phải đạt tới mức nhất định mới có thể đột phá. Hơn nữa nếu muốn hóa người, trí tuệ cũng là điều kiện không thể khuyết thiếu.

Xem tiểu thú trước mặt, rõ ràng sinh ra không lâu, tất nhiên trời sinh sẽ gặp tự hỏi, nhưng trong mắt còn là có thêm mê mang sau khi vừa sinh.

”Hô!” Trong thế giới triệu hồi thư, thiếu nữ thản nhiên thở ra một ngụm trọc khí, ngụm khí thốt ra ở trong không khí hình thành một vòng sương trắng, đôi tay nàng vừa lật, trong tay cầm đúng là kim giai công pháp Hạ lão giao cho, mà thiếu nữ này, đó là vừa rời khỏi Đào Bảo các không lâu, Hạ Như Phong.

”Linh thạch trước không vội bài trừ phong ấn, học tập mị ảnh tiên tung mới là quan trọng hơn.”

Bởi vì Hạ Như Phong đến thế giới triệu hồi thư, bên ngoài lưu lại chỉ là hư ảnh, nàng cũng không biết nơi đó có một tiểu thú quấy rối.

Quyển trục vừa mở liền bắn ra một đạo kim quang, lập tức, một đạo bóng dáng hư

vô mờ mịt liền như vậy xuất hiện trước mặt của nàng.

Hư ảnh là một cái lão giả tóc trắng, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, thanh âm buồn tẻ theo yết hầu hắn phát ra: “Hạ gia huyết mạch? Đúng vậy, ngươi cũng là người Hạ gia. Chỉ là một cái ngũ cấp linh sĩ? Hạ gia như thế nào đem mị ảnh thiên tung giao cho một cái ngũ cấp linh sĩ?”

Hạ Như Phong còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, tao nhã thanh âm liền ở sau lưng lão giả vang lên, lại mang theo thản nhiên cao ngạo cùng khinh thường: “Một đạo tàn hồn mà thôi, có tư cách gì để khinh thường người khác?”

Lão giả không ngờ rằng còn có người khác lúc này, kinh ngạc trong giây lát, đang muốn xoay người, chỉ thấy một đạo bóng trắng như cơn gió bay đến bên cạnh Hạ Như Phong, đưa lưng về phía hắn, thản nhiên nói, “Nếu ta không đoán sai, ngươi thực lực khi còn sống đến linh vương.”

Nam tử chậm rãi quay lại, trên khuôn mặt là lãnh mạc vốn có, ánh mắt có chút khinh miệt đảo qua lão giả: “Hơn nữa đây đã là cực hạn cuối cùng của ngươi, còn có mấy ngày, ngươi sẽ tiêu vong, liền một tia tàn hồn đều lưu không nổi.”

Lúc đầu nghe Bạch Thụy nói, dung nhan tái nhợt của lão giả biến đổi, sau thấy Bạch Thụy phát hiện đến trạng thái tàn hồn của chính mình, chỉ có thể thở dài không biết làm sao.

”Tám trăm năm, tám trăm năm qua không biết có bao nhiêu đệ tử Hạ gia muốn đạt được mị ảnh thiên tung, lại toàn bộ không có thông qua. Ta lưu lại tàn hồn này chỉ vì một ngày có thể tìm được vãn bối đủ khả năng học tập mị ảnh thiên tung, trọng chấn Hạ gia, đáng tiếc, đã lâu như vậy vẫn không thấy thiên tài thiên phú trác tuyệt.”

Thân hình lão giả như trước ẩn hiện, chỉ là trên mặt càng thương cảm mấy phần, lắc lắc đầu, thở dài nói.

”Chỉ cần đạt được mị ảnh thiên tung, khảo nghiệm thế nào ta cũng chấp nhận.”

Hạ Như Phong tiến lên một bước, khóe miệng giương lên, trong giọng nói thản nhiên lại lộ ra kiên định.

Cũng chỉ là một cái khảo nghiệm mà thôi, nếu những đệ tử Hạ gia kia không có cách gì thông qua, mị ảnh tiên tung này, Hạ Như Phong nàng lại càng muốn. Khảo nghiệm thì thế nào? Nàng không sợ.

”Cũng chỉ có thể như vậy...” Lão giả lại thở dài một hơi, cũng không cho rằng Hạ Như Phong có thể thông qua, nhưng nàng là hi vọng cuối cùng. Nếu không người nào của Hạ gia thông qua, hắn thà rằng phá huỷ mị ảnh thiên tung cũng không để Hạ gia vì nó mà bị đuổi giết, chịu họa diệt môn.

Bạch Thụy thấy vậy cũng không có ngăn cản. Không giống lão giả, nội tâm hắn tràn ngập tín nhiệm đối với Hạ Như Phong.

Là chủ viễn cổ triệu hồi thư, lại tu luyện Nghịch Thiên quyết, nếu khảo nghiệm nhỏ bé một linh vương thi triển đều không thông qua, nàng không xứng có được viễn cổ triệu hồi thư cùng Nghịch Thiên quyết. Nhưng là, hắn tin tưởng một cái khảo nghiệm nhỏ bé không làm khó được nàng.

”Hiện tại, ngươi phải tránh thoát ngọn gió đuổi đến, chỉ có tránh thoát chúng nó, thông qua khảo nghiệm, trăm ngàn lần đừng xem thường, uy lực của chúng nó rất mạnh.”

Nói xong, lão giả vung tay lên, trong không khí bỗng nổi lên dao động, vô số phong nhận (lưỡi dao biến ra từ ngọn gió) xuất hiện trên đỉnh đầu lão giả, mang theo tiếng rít lao về phía Hạ Như Phong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio