Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, thiếu nữ hồng y chân nhẹ nhàng bước tiếp và chậm rãi đi tới, theo bước chân di chuyển, một thân hồng bào nhẹ nhàng lay động, mang đến một loại cảm giác kinh diễm.
Gương mặt thiếu nữ khuynh thành tuyệt thế, cái trán no đủ, ngũ quan tinh xảo, hai tròng mắt màu đen u ám mang theo cảm xúc nhàn nhạt không rõ, trên sống mũi cao thẳng chiết xạ ra ánh sáng trong suốt như thủy tinh, bờ môi tuyệt đẹp động lòng người, khiến người khác không khỏi muốn âu yếm.
Nam tử nới lỏng tay đang ôm mỹ nhân ra, ánh mắt đờ đẫn dừng ở dung nhan tuyệt sắc của thiếu nữ kia.
Bởi vì lúc đầu, Hạ Như Phong đứng ở một góc khuất, cho nên nam tử mới bỏ qua tồn tại của nàng, cho tới bây giờ, trong nháy mắt nhìn thấy thiếu nữ kia, nam tử mới phát hiện, những nữ nhân mình từng có được cũng không bằng nửa phần của nàng.
Nếu có thể cùng mỹ nhân như vậy cùng (tác giả để vậy nha), vậy cuộc đời này của hắn cũng không còn chuyện gì để hối tiếc.
"Như Phong." Lam Đồng đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, nhìn thấy nàng xuất hiện thì gương mặt căng thẳng cũng hòa hoãn lại.
Có sự tồn tại của nàng, không biết vì sao lại cảm thấy rất ấm áp, tựa hồ không có việc gì là nàng không giải quyết được.
Có lẽ, đây cũng chính là chỗ hấp dẫn của Hạ Như Phong
"Cô nương, ngươi nói muốn dùng vật để trao đổi, không biết là vật gì? Đây là Liễu Nguyệt kiếm, là danh sư nổi tiếng hiện nay tạo ra, vật phẩm kia của người nhất định phải có giá trị ngang bằng với Liễu Nguyệt kiếm."
Giọng điệu của quản sự coi như là khách khí, nhưng tất cả mọi người vẫn nghe ra sự khinh thường trong giọng nói của hắn.
Một người ngay cả Thiên linh tệ cũng không biết thì có thể có vật phẩm trân quý gì chứ?
"Ha ha, cô nương, ngươi vẫn là đừng nên hao tâm tổn trí, theo như bản công tử, hai người các ngươi vẫn là đi bản công tử đi, bản công tử chính là đích trưởng tử của Phí gia Phí Dương, chắc chắn lần này có thể tiến vào Linh Sư viện, đi theo bản công tử, bản công tử cam đoan các ngươi một bước lên trời, như thế nào? Cần suy xét một chút sao?"
Phí Dương phe phẩy cây quạt, lộ ra một chút tươi cười tự cho là tao nhã, ôn tồn khuyên.
Hắn không nghĩ thiếu nữ này có thể xuất ra vật gì có thể đổi lấy Liễu Nguyệt kiếm, không chỉ là hắn, bất luận kẻ nào cũng đều nghĩ như vậy.
Hạ Như Phong từ đầu tới cuối cũng chưa liếc nhìn hắn, thật giống như đem đối phương trở thành không khí.
"Ngươi nghĩ muốn cái gì?" Hạ Như Phong cũng không có trực tiếp đưa ra giao dịch, mà thay vào đó là hỏi quản sự cửa tiệm.
Quản sự sửng sốt một chút, dung nhan già nua lại mang theo mỉm cười: "Nếu cô nương ngươi có thể cho ta hai viên đan dược Lục giai Trung cấp, ta liền cùng ngươi trao đổi, thế nào?"
"Lão nhân, ngươi đây là công phu sư tử ngoạm." Lâm Bản Khanh là người đầu tiên không nhẫn nại được, ngón tay chỉ về phía cái mũi của quản sự, mắng to ra tiếng: "Vũ khí này của ngươi không tệ nhưng trân quý nhất đại lục này chính là đan dược, mà thợ rèn trừ phi là có thể tạo ra linh khí, nếu không cũng chỉ ở phẩm cấp thấp, chỉ bằng vũ khí này mà muốn đổi đến hai viên đan dược Lục phẩm Trung cấp, ngươi là đang nằm mơ."
Bị người khác chỉ vào mũi mà mắng, quản sự tính tình có tốt thì sắc mặt cũng chìm xuống.
"Như vậy Liễu Nguyệt kiếm này liền thuộc vị công tử này."
"Chậm đã." Ngay lúc quản sự tuyên bố quyền sở hữu Liễu Nguyệt kiếm, Hạ Như Phong nhàn nhạt lên tiếng ngăn cản hành động của hắn, con ngươi đen lạnh lùng nhìn về phía quản sự nói: "Ta ra hai viên đan dược Lục phẩm Cao cấp, để cho tất cả bọn họ đều được trang bị vũ khí."
Lời nói của Hạ Như Phong, nhất thời làm cho tất cả mọi người đều giật mình, đều không thể tin được mà trừng to mắt.
Nàng nói nàng ra hai viên đan dược Lục phẩm Cao cấp? Chẳng lẽ nàng lại là đệ tử trong thế gia nào đó hay sao?
Hiện tại trong mắt mọi người đều là hoài nghi, Hạ Như Phong đưa tay ra, lòng bàn tay như ngọc kia là hai viên đan dược bất ngờ xuất hiện, chung quanh nổi kim quang, lộ ra cấp bậc đan dược, đây thật là đan dược Lục phẩm...
Chỉ là nàng làm thế nào để có thể chứng minh với mọi người, đây chính là đan dược cấp bậc cao cấp chứ?
"Tiểu cô nương, ngươi có thể đem đan dược trên tay ngươi cho lão hủ xem một chút được hay không?" Trong lúc mọi người nghi hoặc thì một giọng nói già nua từ phía sau chậm rãi truyền đến.
Nháy mắt kia, tất cả mọi người đều tránh ra một con đường để cho lão giả đi qua.
"Là hắn, Thủ tịch Luyện dược sư Nam Cung gia, nghe nói cấp bậc hắn đã đạt đến Thất phẩm cấp thấp, hắn ở đây, hẳn là có thể nhận ra phẩm giai chân thật của đan dược."
Khi nhìn đến lão giả, quần chúng đều nhận ra thân phận lão giả.
Hạ Như Phong nhìn mắt lão giả, gật gật đầu, đem đan dược đưa đến trước mặt hắn.
Lão giả đưa đôi tay khô kiệt ra, sau khi dung châm để kiểm tra qua, mới ngẩng đầu lên: "Đan dược Lục phẩm Cao cấp, là cực phẩm."
Cái gì, thật đúng là đan dược Lục phẩm Cao cấp sao? Cấp bậc là cực phẩm?
Lời nói lão giả làm cho tất cả mọi người đều kinh sợ, đan dược cực phẩm, chỉ sợ vị lão giả này cũng không có cách nào luyện chế ra đi? Chỉ có Luyện dược sư Bát cấp mới có thực lực này, chẳng lẽ trong gia tộc của nàng có vị Luyện dược sư Bát cấp sao?
"Tiểu cô nương, thứ cho mắt ta vụng về không có nhìn ra hiệu quả của đan, không biết đan dược này có hiệu quả gì?" Lão giả ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu mơ hồ, như là người đã bốn mươi tuổi.
Bất hoặc chi niên: Luận ngữ - Vi chính - có câu: 'tứ thập nhi bất hoặc': người tuổi có thể biết rõ đúng sai nên không bị lầm lạc. Về sau dùng chữ '不惑' để chỉ người tứ tuần.
Ngay cả Đại sư luyện dược Thất phẩm cũng không có cách nào nhìn ra công hiệu, chẳng lẽ đan dược của nàng, thật sự là từ Luyện dược sư Bát phẩm luyện chế sao?
Nghĩ tới điểm này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Hạ Như Phong lại một lần nữa thay biến.
"Viên đan dược màu đó kia chính là Cực hạn linh đan, có thể trong thời gian ngắn làm cho người bị tiêu hao tinh lực (tinh thần và thể lực) tăng lên cấp bậc, về phần có thể tăng lên bao nhiêu thì có liên quan đến tinh lực của bản thân, nhưng hiệu quả chỉ có thể kéo dài ba giờ, hơn nữa không có bất luận cái di chứng gì."
"Không có bất luận cái di chứng gì." Cơ thể quản sự đột nhiên ngẩn ra, theo bản năng liếm liếm dưới môi, hai mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm đan dược trên tay lão giả, trong mắt hoàn toàn lộ vẻ thèm muốn.
"Ta vừa rồi kiểm tra qua, sau khi dùng đan dược này quả thật không có di chứng, vậy một viên khác..."
"Sau khi dung viên đan dược này có thể khiến thân thể người đó trở nên cường tráng, sức bật và lực công kích tăng lên trên phạm vi lớn, cũng không có bất luận cái di chứng gì."
Dược hiệu của hai viên đan dược đối với Linh Sư mà nói đều có tác dụng rất lớn, nhất là lúc chiến đấu.
Vậy lựa chọn như thế nào, nói vậy trong lòng quản sự đã sớm có tính toán.
"Tiểu cô nương, tiệm binh khí này là sản nghiệp Nam Cung gia ta, hai viên đan dược này ta liền thay thế gia tộc nhận, binh khí trong cửa tiệm, bằng hữu ngươi có thể tùy ý lựa chọn, bất quá..." Híp híp mắt, lão giả khẽ cười nói: "Ngươi có thể hay không nói cho ta biết, hai viên đan dược này là từ đâu mà đến không?"
Hạ Như Phong nhìn hắn một cái, lại nhàn nhạt trả lời: "Nhặt được."
Nhặt... Nhặt được? Bọn hắn như thế nào lại không có loại vận khí tốt này, nhặt được đan dược Lục phẩm Cao cấp sao?
Nghĩ đến những người này ngay cả Thiên linh tệ là cái gì cũng không biết, mọi người lại có chút hiểu rõ, đại khái là vận khí những người này tốt, đi ngang qua lăng mộ vị cường giả kia và từ trong đó nhặt được.
Nếu không, bọn họ không có cách nào giải thích, vì sao người ngay cả vài cái Thiên linh tệ cũng không có lại có được đan dược Lục phẩm Cao cấp.
"Vị công tử này, thỉnh đem Liễu Nguyệt kiếm trả lại cho vị tiểu thư này, lão hủ quyết định đem Liễu Nguyệt kiếm bán cho vị tiểu thư này." Lão giả thu hồi đan dược, tầm mắt đặt ở trên người Phí Dương.
Phí Dương trong lòng dù có không cam lòng cũng không dám đắc tội Nam Cung gia tộc, chỉ phải đem Liễu Nguyệt kiếm từ trong tay nữ tử bên cạnh cầm lại đây, không để ý tới vẻ mặt ủy khuất của nữ tử ném kiếm cho Lam Đồng.
Lam Đồng tiếp được Liễu Nguyệt kiếm, thật cẩn thận vuốt ve thân kiếm, thanh kiếm màu xanh chiết xạ ra u lam quang mang, chiếu rọi trên gương mặt của nàng.
"Ha ha, kiếm nơi này tùy vài vị chọn, lão hủ trước cáo từ."
Ôm quyền, lão giả vội vã đi về phía cửa, đối với luyện dược sư mà nói, mỗi khi phát hiện một loại đan dược chưa từng nghe nói qua thì đều muốn nghiên cứu ra thành phần của nó.
Cho nên, lão giả mới hào phóng để bọn họ tùy ý lựa chọn như vậy.
Có lời nói của lão giả, quản sự tự nhiên không dám ngăn trở, một lúc sau, những người còn lại đều tìm được vũ khí thích hợp, nhưng mà lúc này, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Hạ Như Phong đều mang theo cảm kích.
Nếu không phải là nàng, bọn họ muốn có được một vũ khí thuận tay thì chỉ sợ là rất khó.
"Nếu đều đã có vũ khí cho mình, cũng đã đến lúc chúng ta nên đi trở về." Nhìn thấy mọi người đều đã có vũ khí mà mình muốn, Hạ Như Phong hai tay ôm ngực, liếc nhìn bọn họ và thản nhiên nói.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Phí Dương, dư quang khóe mắt rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn không chút nào che dấu thèm muốn.
"Công tử." Nữ tử thấy ánh mắt Phí Dương chặt chẽ nhìn chằm chằm Hạ Như Phong, bất mãn bĩu đôi môi đỏ mọng, phát ra giọng nói nũng nịu, thân mình mềm nhũn, liền ngã vào trong lòng Phí Dương.
Trước kia, Phí Dương đều là thừa cơ hội này để ôm nàng, nhưng lần này, hắn lại là đẩy nàng ra.
"Thanh Nhi, đừng nháo." Phí Dương nhướng mày, không khách khí khiển trách, trong giây lát, trong đầu lại hiện lên dung nhan tuyệt thế của thiếu nữ và khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, lại so sánh với nữ tử phóng đãng kiều mỵ trước mặt này, bỗng nhiên cảm thấy, tất cả những thị thiếp mà mình từng sủng ái thì ngay cả một nửa của thiếu nữ cũng không bằng.
Lại nhìn thấy nước mắt ở trong mắt của nữ tử, Phí Dương vung tay áo, vẻ mặt không kiên nhẫn đi ra ngoài.
Thiếu nữ kia hắn nhất định phải có được, cho dù là phải trả giá đại giới thật lớn...
Bất quá, đối phó với loại người có tính tình như nàng thì không thể cứng rắn, chỉ có thể từ từ tiếp xúc, làm cho nàng cam tâm tình nguyện nằm ở dưới người của mình, bởi vì hắn muốn, không chỉ là thân thể của nàng mà còn có lòng của nàng.
Nắng sớm hiện ra, một luồng hào quang xuyên thấu qua cửa sổ và chiếu vào trong phòng ốc đơn sơ.
Dường như là vì chứng minh cho nam tử trung niên thấy, mấy ngày ở Đông vực, tất cả mọi người đều trải qua trong tu luyện, trong phòng nho nhỏ, mọi người chen chúc cùng một chỗ, nhắm mắt khoanh chân, mặc cho linh lực chuyển động xung quanh toàn thân.
Ngay cả Hạ Như Phong, cũng không có đi vào Phong Tà đại lục, mà là tu luyện cùng một chỗ với mọi người.
Dù sao đây là địa bàn Linh Sư viện, ai biết sẽ có cao thủ ẩn núp hay không? Phong Tà đại lục có thể giấu diếm được những người khác, nhưng lại không thể giấu diếm được cao thủ mạnh hơn rất nhiều so với mình.
Vì không cho bí mật lớn nhất bị phát hiện, Hạ Như Phong mới nhịn xuống không có tiến vào Phong Tà đại lục.
"Phanh!"
Âm thanh đá cửa bỗng nhiên vang lên, mọi người đồng thời mở mắt ra, nhìn xung quanh thì chỉ thấy nam tử trung niên từ ngoài cửa đi vào, ánh mắt lãnh khốc mà khinh thường xẹt qua gương mặt bọn họ.
"Các ngươi làm tốt chuẩn bị để chết chưa?"
"Ngươi đây là đang muốn nói cái gì?" Lâm Bản Khanh "Đằng" một tiếng đứng lên, các đốt ngón tay bị nắm kêu lên "Khanh khách", hai mắt đỏ ngầu trừng nam tử trung niên một bộ đáng muốn ăn thịt người.
Nam tử trung niên hừ lạnh một tiếng, khóe miệng gợi lên một chút trào phúng: "Hiện tại, đây là lệnh tập hợp của Linh Sư viện, tất cả mọi người đều đi quảng trường tập hợp tham gia lần huấn luyện sinh tử này, cho nên ta mới hỏi các ngươi đã làm tốt chuẩn bị để chết hay chưa."
"Ngươi làm sao biết chúng ta sẽ chết?" Liễu Vân Phi lạnh nhạt nhìn hắn một cái, giọng điệu hờ hững nói.
"Ha ha, thật sự là chê cười, với thực lực của các ngươi, không phải muốn chết thì là cái gì? Chẳng lẽ các ngươi còn có thể còn sống trở về? Nếu như một người trong các ngươi có thể còn sống trở về, ta về sau sẽ dùng tay để đi đường." Nói xong, hắn lại hừ lạnh một tiếng, trong mắt khinh thường càng sâu: "Không biết Linh Sư viện sao lại thế này, để cho một đám quê mùa ở Tây Huyễn đại lục kia đến tham gia chọn lựa, mà người ở Tây Huyễn đại lục đều khiến người ta sinh chán ghét như vậy, hy vọng các ngươi đều không cần lại còn sống trở về."
Dứt lời, hắn xoay người sập cửa rời đi.
"Vân Phi, ngươi đừng ngăn cản ta, để ta đi giáo huấn hỗn đản kia một chút." Vẻ mặt Lâm Bản Khanh tức đến xanh mét, hận không thể đi lên đem người nọ bầm thây vạn đoạn.
Liễu Vân Phi nhướng mày, ngăn lại đường đi của hắn và quát: "Đủ, ngươi không phải đối thủ của hắn."
Nghe vậy, Lâm Bản Khanh ngừng giãy dụa, tức giận đá cái bàn bên cạnh, trực tiếp đem cái bàn đá cho tan nát, nhưng hắn lại vẫn cảm thấy không đủ, đưa nắm đấm ra dung lực đấm bể mặt tường, hận nghiến răng nghiến lợi: "Chúng ta trêu chọc hắn rồi hả? Sao hắn cứ ở khắp nơi gây khó dễ cho chúng ta làm cái gì chứ?"
"Mặc kệ như thế nào, chúng ta đều phải chuẩn bị và đi đến tập hợp." Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, con ngươi đen lộ ra lạnh lùng và lạnh nhạt, sau đó nàng đưa tay mình ra và nói: "Nếu chúng ta đều là người Linh Phong học viện, như vậy liền muốn giúp đỡ lẫn nhau cùng cùng có lợi, ta sẽ bảo hộ sự an toàn của các ngươi."
Cho dù vì lão sư, nàng cũng sẽ bảo vệ bọn hắn.
"Đúng vậy, vô luận phát sinh chuyện gì, chúng ta đều phải sóng vai mà đứng chung một chỗ, hơn nữa, nơi này chỉ có Như Phong là có đủ thực lực." Lam Đồng tao nhã cười và cầm tay Hạ Như Phong, đôi mắt màu lam kia quăng về phía mọi người: "Mặc kệ mọi người đã từng có ân oán hoặc là tranh cãi gì, nhưng ở đây chúng ta đều là châu chấu trên cùng một sợi dây."
Liễu Vân Phi và Lâm Bản Khanh nhìn nhau và liền cầm tay hai người, những người còn cũng đưa tay mình ra và cùng với đồng bạn nắm tay nhau cùng một chỗ.
Trong giây phút này, bọn hắn đều cảm giác được sự quan trọng của đồng bạn.
"Tốt lắm, chúng ta xuất phát đi!" Rút bàn tay ra, Hạ Như Phong dẫn đầu đi ra cửa.
Mọi người đều đi theo sau lưng nàng, tại Đông Linh đại lục này, chỉ có đi theo nàng thì mới có thể làm cho bọn họ cảm thấy an toàn.
Trên quảng trường, đứng chi chít người, bắt mắt nhất, không ngoài bảy người đứng đầu trong bảy bài danh trên Bảng thiên tài kia, mà những thiên tài này đều là trẻ tuổi khí thịnh, khí huyết sôi trào, cho nên bảy người này đứng chung một chỗ, tránh không khỏi một chút tranh phong.
Khi Hạ Như Phong và những người khác đến, những người còn lại người đều đã đến đông đủ rồi.
Hộ pháp áo bào trắng liếc nhìn bọn họ rồi liền thu hồi ánh mắt, giọng điệu lạnh lùng nói: "Không gian thí luyện sinh tồn sẽ lập tức mở ra, các ngươi cần phải ở lại trong đó đủ bảy ngày, trong bảy ngày, có lẽ các ngươi sẽ gặp phải rất nhiều Linh thú hung dữ mạnh mẽ, đương nhiên, nếu sợ chết có thể tìm một địa phương an toàn mà trốn đi, chỉ cần qua bảy ngày này liền được tính thông qua, vì bảo đảm an toàn, trước khi đi, ta sẽ phát cho mỗi người các ngươi một đạo Linh phù, khi gặp phải nguy hiểm, xé nát Linh phù thì sẽ bị truyền tống ra, nhưng một khi rời khỏi không gian thí luyện thì chẳng khác nào thất bại, hơn nữa vì để bảo đảm công bằng, trong không gian thí luyện cũng có điều hạn chế, không thể sử dụng Triệu hồi thú để chiến đấu, nếu các ngươi đã chuẩn bị tốt thì liền đi lên phía trước."
Vừa mới nói xong, bảy nhân vật đứng đầu trong bảy bài danh của Bảng thiên tài tiến lên, theo động tác bọn họ, tất cả mọi người đều đi theo sau, mà trận thí luyện sinh tồn này cũng bởi vì vậy bắt đầu khởi động...