Tà Phượng Nghịch Thiên

quyển 3 chương 115: ta chướng mắt ngươi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Ánh mắt lạnh lùng của Hạ Như Phong nhìn mọi người phía trước, nắm chặt nắm đấm, dưới ánh chiều tà, khuôn mặt tuyệt sắc hiện ra ánh sáng mờ nhạt, đột nhiên, nàng khẽ nở nụ cười, tiếng cười chợt đầy hàn ý, nắm chặt nắm đấm rồi thả lỏng ra, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Muốn giết ta? Ta đây ngược lại muốn nhìn xem, các ngươi... Có bản lĩnh này không!"

"Chết đến nơi rồi mà còn dám cuồng vọng!" Khuôn mặt già nua của Đại trưởng lão thay đổi, sát khí quanh người phát ra, nổi lên gió lốc cường đại, lá rụng trên mặt đất đều bị quấn vào không trung, trôi nổi ở xung quanh ông: "Chỉ bằng một Bán Thánh là ngươi, thì có thực lực gì từ trong tay của ta bỏ chạy?"

"Bán Thánh?"

Trưởng lão còn lại không rõ trạng huống, tất cả đều khiếp sợ mở to hai mắt, lấy nhãn lực của bọn họ tự nhiên đó có thể thấy được, Hạ Như Phong không dùng Trú Nhan Đan gì, như thế mới càng khiến cho bọn họ kinh ngạc. Xem tuổi của nàng mới hơn hai mươi tuổi, lại có thực lực Bán Thánh?

Đây cũng thật là quá mức biến thái rồi, biến thái như vậy mà kết thù với Vân tông, thì nhất định phải chết, nếu không sẽ có tai họa về sau.

"Các ngươi đều là Thánh Linh?" Sắc mặt của Hạ Như Phong đã sớm khôi phục bình tĩnh, đôi mắt lạnh nhạt lướt qua khuôn mặt của mọi người: "Đến nay ta còn chưa từng gặp qua bộ dạng của lĩnh vực, không biết mấy vị có thể cho ta thấy lĩnh vực trong truyền thuyết một chút được không? Cũng hãy nhìn xem uy phong của chư vị cường giả Thánh Linh."

"Ha ha, ngươi đã có nguyện vọng, ta đây thỏa mãn ngươi thì thế nào?" Đại trưởng lão cười lớn hai tiếng, ngay cả ông cũng cho rằng Hạ Như Phong không thể bỏ chạy, vì để ngừa vạn nhất, vẫn là theo ý của nàng tạo ra Phong Lĩnh Vực vừa thu hồi lại lần nữa: "Đây chính là lĩnh vực của ta, Phong Lĩnh Vực, trong lĩnh vực ở đây, tốc độ của ta vĩnh viễn nhanh nhất."

Đại trưởng lão là Linh Sư song hệ Phong Thổ, có thể bởi vì lĩnh ngộ lĩnh vực quá khó khăn, vì vậy phần lớn Linh Sư song hệ hay là tam hệ, đều chỉ biết lĩnh ngộ một lĩnh vực, tất nhiên cũng có Linh Sư có mấy lĩnh vực đặc biệt, nhưng mà nhưng Linh Sư cũng không tinh thông một lĩnh vực gì.

Nói đến đây, đại trưởng lão không chú ý đến khóe môi của Hạ Như Phong cười yếu ớt chợt lóe rồi biến mất, nếu như chú ý đến điểm này, cho dù thế nào ông cũng sẽ không mở lĩnh vực của mình ra.

Khắp trời không đều bị màu xanh bao trùm, mà hai người Hạ Như Phong và đại trưởng lão đã ở dưới trời không màu xanh này.

Mấy trưởng lão yên lặng đứng ở phía sau, đại trưởng lão chiến đấu, bọn họ cũng không đi nhúng tay, dù sao không ai cho rằng, Hạ Như Phong là đối thủ của đại trưởng lão. Cho dù nàng muốn triệu hồi ra triệu hồi thú, ở trong Phong Lĩnh Vực của đại trưởng lão, cũng sẽ hoàn toàn gạt bỏ nàng trước khi nàng triệu hồi ra.

"Ha ha ha!" Cuồng phong thổi qua áo bào trắng, đại trưởng lão ngửa đầu cười lớn hai tiếng, trong mắt âm hiểm lóe ra sát ý cường đại: "Xú nha đầu, ta sẽ khiến cho ngươi có biết kết quả khi đắc tội với Vân tông chúng ta! Phong dao, đi cho ta!"

Vô số dao gió màu xanh tỏa ra lạnh lẽo, từ trong kéo dài mà ra, lưỡi dao bén nhọn đều nhắm ngay vào Hạ Như Phong, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai xẹt qua phía chân trời, hung hăng xông đến.

Ở trong dao gió kia, Hạ Như Phong mặt không đổi sắc, thật giống như đối mặt với nguy cơ như thế cũng không phải là nàng...

"Vù!"

"Vù vù!"

Lúc dao gió xẹt qua mang đến một trận tiếng gió, Hạ Như Phong thi triển ra Mị ảnh Tiên Tung tầng thứ hai, bước chân tia chớp, không ngừng xuyên qua trong dao gió kiếm phong, nhưng mà, dù sao đây cũng là ở trong Phong Lĩnh Vực, tốc độ của dao gió lại nhanh làm sao? Vì vậy vẫn không ít dao gió xẹt qua da thịt của nàng. Không cần trong giây lát, nàng cũng đã máu tươi đầm đìa, trường bào đỏ rực bị máu nhuộm đỏ càng thêm diễm lệ, tăng thêm tao nhã tuyệt thế vô song cho nàng.

Đại trưởng lão điên cuồng nở nụ cười, ông cũng không nóng lòng giải quyết nàng, như đã mê luyến phải loại trò chơi tra tấn này.

Ông muốn từng chút vắt sạch máu của nàng, đẻ cho nàng chết đi tàn nhẫn, mới có thể trút ác khí ở trong lòng mình ra.

Mấy trưởng lão đầu thở dài, nếu không phải thân là kẻ thù, bọn họ tất nhiên sẽ yêu thích dũng khí và kiên cường của nữ tử này, đáng tiếc là bọn họ nhất định là kẻ thù của nhau... Nếu nữ tử này là người Vân tông, còn lo gì Vân tông sẽ không lớn mạnh.

Thật sự đáng tiếc, dù tính cách của nàng kiên cường lạnh nhạt như thế, thà chết cũng sẽ không thần phục kẻ thù vì ngăn chặn hậu hoạn, nàng chỉ có một kết quả, đó chính là chết!

Chỉ là, càng nhìn càng không thích hợp, đại trưởng lão đột nhiên ngừng cười, mày hơi nhíu lại, vì sao đến bây giờ nàng chỉ là bị thương ở da thịt? Mặt thương thế thoạt nhìn khủng bố, nhưng đại trưởng lão lại biết, nàng vẫn chưa bị nhiều tổn thương, mỗi một dao gió, đều không thể tiếp cận chỗ trí mạng của nàng.

Vì để ngừa thêm chuyện, đại trưởng lão vẫn là từ trong đi ra, cơ thể chợt lóe, bàn tay rất nhanh đánh về phía đầu của Hạ Như Phong.

Ngay vào lúc này, Hạ Như Phong ngừng né tránh, nhắm hai mắt lại, đại trưởng lão không biết nàng suy nghĩ cái chủ ý quỷ gì, bất giác sửng sốt một chút, ngay lúc sửng sốt này, Hạ Như Phong mở mắt, lông mi khẽ run, ngửa đầu nhìn về phía bàn tay đang đánh đến, khóe miệng cong lên nụ cười quỷ dị.

"Ầm!"

Bàn tay hạ xuống, bóng dáng của Hạ Như Phong bỗng nhiên biến mất, vốn lúc nàng sử dụng linh kỹ bộ pháp, còn có thể có lôi điện màu tím, giờ phút này cái gì cũng đều không có, vô tung vô ảnh. Mà ông ta còn chưa kịp thu bàn tay lại, rơi ở trên mặt đất, bụi đất nổi lên đầy trời.

Vội vàng thu tay lạ, trong mắt đại trưởng lão tràn ngập kinh ngạc.

Sao có thể, mình đã khởi động lĩnh vực rồi, ở trong Phong Lĩnh Vực, nàng lại có thể tránh thoát công kích của ông?

Mấy trưởng lão khác cũng khiếp sợ, cho dù linh kỹ bộ pháp của nữ tử này lợi hại đi nữa, nàng cũng chỉ là một Bán Thánh mà thôi, sao có thể tránh né ở trong Phong Lĩnh Vực của đại trưởng lão? Rốt cuộc nàng có phải là Bán Thánh hay không? Đây cũng quá biến thái rồi.

Tuyệt đối không thể để cho biến thái này sống sót nữa, nếu không về sau bọn họ này đều khó thoát khỏi cái chết.

Mọi người nhìn nhau, tất cả đều kiên định gật đầu.

Bên trong lĩnh vực, bóng dáng của Hạ Như Phong từ từ hiện ra, bước chân đứng lặng ở trên hư không, lúc này khí thế của nàng đã xảy ra biến hóa rất lớn, nếu nói vừa rồi nàng còn thuộc vào phạm vi có thể chạm đến, giờ phút này lại khiến cho người ta cảm giác nàng như là ngồi gió mà đi.

"Rốt cuộc Mị ảnh Tiên Tung cũng đột phá đến một tầng cuối cùng, Mị ảnh Vô Tung, " Nhìn lòng bàn tay của mình, khẽ nắm lại, khóe môi của Hạ Như Phong cong lên, tâm tình rất tốt, đôi mắt chứa đầy ý cười nhìn về phía đại trưởng lão, nói ra lời nói khiến cho đại trưởng lão suýt chút nữa tứng đến hộc máu mà thăng: "Cảm ơn, nếu không phải là Phong Lĩnh Vực của ngươi, ta muốn đột phá tầng cuối cùng này, đại khái còn không biết chờ đến khi nào, vì cảm ơn hỗ trợ của ngươi, ngày sau nếu ta giết vào Vân tông, chắc chắn sẽ cho ngươi chết thoải mái một chút."

Khuôn mặt của đại trưởng lão xanh mét, lão giả như bệnh tình nguy kịch cả người run rẩy không thôi, hai mắt đỏ gắt nhìn chằm chằm Hạ Như Phong, lại tức đến một câu cũng đều nói không ra.

Lĩnh vực của mình chẳng những không thể giết chết kẻ thù, thậm chí còn giúp trợ nàng tiến hành đột phá, điều này khiến cho ông cao ngạo chịu thế nào được?

Ông nhất định phải bắt lấy xú nha đầu này, bầm thây vạn đoạn nàng mới có thể giải trừ cừu hận trong lòng ông. Chỉ là không chờ ông ta bầm thây vạn đoạn Hạ Như Phong, Hạ Như Phong cũng đã bỏ chạy, thấy vậy, đại trưởng lão cắn răng một cái, hung tợn nói: "Tam trưởng lão, ngươi lập tức trở về thông báo chuyện ở đây cho tông chủ, mặt khác truyền xuống lệnh truy sát tối cao của Vân tông, người còn lại đuổi theo ta!"

Vân tông ở Tây Vực có địa vị siêu nhiên, đến nay còn không có ai có thể thoát khỏi lệnh truy sát tối cao của Vân tông.

"Xem ra, những người đó thật đúng là không chết tâm." Trong cây cối, Hạ Như Phong như tia chớp bay vụt qua, cảm nhận được hơi thở phía sau, nàng nhìn lại phía sau một cái, loáng thoáng có thể nhìn thấy mấy người đuổi theo, nở nụ cười lạnh một tiếng, tốc độ lại nhanh hơn, rất xa đã bỏ mặc mấy người kia ở phía sau.

Lạc Lý Tư thành cách Lôi thành vạn dặm, trong truy trốn lần này, trong chớp mắt đã trôi qua mấy ngày.

Vừa ở chỗ không xa Lạc Lý Tư thành, Hạ Như Phong đã thấy rất nhiều người đi đường đứng ở xung quanh trước cửa thành, nàng vốn đối việc này không thèm để ý, cũng vốn không tiến đến xem, nhưng mà ngay lúc này, tiếng nói chuyện phía trước đã hấp dẫn chú ý của nàng.

"Haiz, thật đáng thương, một nữ tử tuyệt sắc như thế lại bị Vân tông truy nã, lệnh truy sát truyền xuống lại là tối cao."

"Ai bảo nàng giết đệ tử của đại trưởng lão Vân tông? Đại trưởng lão Vân tông không tức giận mới là lạ."

"Ha ha, Vân tông thật đúng là hào phóng, nếu có thể bắt nàng, thì có thể giành được mười viên đan dược bát phẩm trung cấp, và một quyển linh kỹ kim giai cấp thấp."

"Nhưng nữ tử này lớn lên thật xinh đẹp, ngay cả một phần nghìn tức phụ của ta cũng không bằng nàng."

"Tức phụ của ngươi có thể so với nàng mới là lạ, ngươi không thấy được mặt trên viết gì sao? Nữ tử này là cường giả Bán Thánh, muốn chế phục nàng, vẫn là Thánh Linh ra tay mới đúng."

Giết đệ tử của đại trưởng lão Vân tông? Vậy không phải nói chính là mình sao?

Hạ Như Phong đột nhiên dừng chân lại, nhìn thấy mọi người đều vây quanh ở nơi giữ bố cáo, không có ai chú ý đến mình, ngay lập tức cơ thể chợt lóe biến mất ngay tại chỗ, sau một lát lại xuất hiện, nàng cũng đã thay đổi khuôn mặt, là mặt đại chúng bình thường đến đi vào đám người cũng tìm không thấy.

Một trường côn màu đỏ vẫn treo sau lưng cũng biến mất, thay vào đó là một thanh trường kiếm.

Chỉ sợ đại trưởng lão Vân tông tự mình đến, cũng không thể liên hệ nàng với nữ tử giết Triệu Lăng kia với nhau.

Bởi vì so sánh hai người với nhau, quả thật là một trời một đất, một mây trắng trên trời, một nước bùn dưới mặt đất, tương phản thật sự là quá lớn. Đừng nói đại trưởng lão, nếu không phải quá mức hiểu biết người của nàng, nhất định cũng sẽ không nhận ra, nàng chính là Hạ Như Phong.

Mà Hạ Như Phong đeo mặt bình thường này lên, lạnh nhạt đi qua bên cạnh từ trong đám người kia, nên không có ai phát hiện, nàng chính là nữ tử trong lệnh truy sát.

"Mới đến Lạc Lý Tư THÀNH, vẫn là đi tửu lâu hỏi thăm tin tức trước, nhất là tin tức Vân tông, ở nơi này không thể nghi ngờ là quỹ đạo thu tin tức tốt nhất." Hạ Như Phong vuốt cằm, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng đi về phía tửu lâu cách nàng gần nhất.

Bởi vì khuôn mặt bình thường này, nàng cũng không nhận được một ánh mắt gì đến từ xung quanh.

"Khách quan, mời vào." Tiểu nhị phất khăn lau, khoát lên trên bả vai, khuôn mặt hiện vẻ tràn đầy tươi cười, lễ phép hỏi: "Không biết khách quan là muốn ở lầu một hay là lầu hai."

"Lầu một."

Trong đại sảnh tự nhiên cũng có lợi để nàng thu thập tin tức, Hạ Như Phong tự nhiên vì vậy mà lựa chọn lầu một.

Nghe vậy, tiểu nhị tươi cười dẫn Hạ Như Phong vào tửu lâu, đi đến vị trí cửa sổ, lau mặt bàn, quay đầu nhìn về phía Hạ Như Phong, nói; "Khách quan, xin chờ một lát."

Sau khi dứt lời, tiểu nhị đã rời đi, sau khi Hạ Như Phong ngồi xuống trên, tiểu nhị mang theo ấm trà đến trước mặt của nàng, rót nước vào bát trà, rồi đưa thực đơn cho Hạ Như Phong, Hạ Như Phong vốn là vì hỏi thăm tin tức mà thôi, cho nên chỉ nhìn lướt qua, tùy tiện báo mấy thứ, tiểu nhị lại rời đi.

"Các ngươi nghe nói chưa? Vân tông truyền xuống lệnh truy sát tối cao, nghe nói đuổi giết nữ tử chỉ có hai lăm tuổi."

"Sớm biết rồi, phố lớn ngõ nhỏ đều đang nghị luận việc này, chỉ là có một chuyện ngươi đã đoán sai, nữ tử kia cũng không phải hai lăm tuổi, ngươi suy nghĩ xem, hai mươi tuổi nàng có thể trở thành Bán Thánh sao? Cho nên, thật ra tuổi của nàng đã qua trăm tuổi rồi, là một lão yêu quái trăm tuổi giả hành trẻ."

"Phụt!"

Hạ Như Phong không nhịn được phun ra một ngụm nước trà, sao nàng lại không biết, khi nào thì mình đã hơn trăm tuổi? Còn trở thành lão yêu quái trăm năm giả trang trẻ tuổi?

Quả thật là lời đồn đáng sợ.

"Này, người quái dị!" Đột nhiên, một giọng nam tức giận ở phía trước nàng vang lên.

Hạ Như Phong nhíu mày, phóng ánh mắt nhìn lại, đập vào mắt là một vị mỹ nam tử phục bạc, lúc này nam tử kia đang hung tợn nhìn nàng, hai má tức đến đỏ bừng, mà trước ngực nam tử, rõ ràng có một mảng nước thấm, không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của ai.

"Người quái dị, ngươi dám phun nước lên bổn thiếu gia!" Nam tử chỉ vào nước thấm trước ngực, nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ tử khuôn mặt bình thường trước mặt này.

Từ nhỏ hắn có ưa thích sạch sẽ, nhất là chán ghét nữ tử, người quái dị này lại dám phun nước miếng lên trên y phục của hắn, quả thật là ghê tởm muốn chết.

"Người quái dị, ta biết ngươi là muốn mượn điều này mà đến gần ta, nhưng ngươi đừng có nằm mơ, bổn thiếu gia sẽ không thích ngươi loại người quái dị này." Nam tử kiêu căng hất lên đầu, khinh thường nhìn Hạ Như Phong, theo ý hắn, Hạ Như Phong và nữ tử theo đuổi hắn ở Lạc Lý Tư thành đều giống nhau, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Cho dù là đệ nhất mỹ nữ ở Lạc Lý Tư thành, cũng đều không vào được mắt hắn, huống chi là nữ tử khuôn mặt binh thường này?

Vốn Hạ Như Phong vì hành vi của mình mà cảm thấy áy náy, sau khi nghe thấy lời nói của nam tử, sắc mặt hơi trầm xuống, ngửa đầu nói: "Ta nghĩ, ngươi có chút hiểu lầm, cho dù vừa rồi ta vô tình phun lên ngươi cảm thấy rất có lỗi, nhưng mà ngươi, ta lại chướng mắt."

Biến cố nơi này, đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người đang ngồi, bọn hắn đều nhìn qua, khi nhìn thấy một nữ tử khuôn mặt bình thường nói mình chướng mắt mỹ nam tử y phục bạc ở trước mặt, trong mắt đều tràn đầy kinh ngạc, sau đó xẹt qua thâm trầm khinh thường.

Theo bọn họ, nữ tử này hoàn toàn là đang lạt mềm buộc chặt, bình thường như nàng, sao có tư cách nói chướng mắt mỹ nam tử này?

Nàng chướng mắt hắn, nữ nhân chết tiệt này lại còn nói nàng chướng mắt hắn...

Mỹ nam tử y phục bạc cũng không như mọi người, cho rằng Hạ Như Phong là đang lạt mềm buộc chặt, hắn đều nhìn ra coi thường từ trong mắt của đối phương. Điều này khiến cho hắn có lòng tự trọng rất mạnh bị tổn thương đến nghiêm trọng. Hơn nữa nếu bị các bằng hữu xấu ở gia hương biết, sẽ bị bọn họ khinh bỉ đến chết. Không thể, hắn nhất định phải khiến cho nữ nhân này yêu hắn, sau đó lại bỏ rơi nàng, trút sỉ nhục trong lòng...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio