Trên Huyền Cổ sơn; Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ đều hoặc đứng hoặc ngồi trên quảng trường trước đại điện, hình như đang chờ đợi người nào đó.Không tới một lúc thì bọn họ liền nhìn thấy biên giới sương mù truyền đến sự dao động.“Sư tôn đã trở lại!” Cốc Thu Vũ lập tức đứng lên.Mọi người tập trung tinh thần chờ đợi, Ngu Sở còn chưa thấy đâu thì bọn họ đã nghe được giọng nói vang lên của một người.“Ái chà, đệ tử nói này, phía sau sương mù còn có nơi tốt như vậy sao? Quả thực là nhân gian tiên cảnh mà!” Giọng điệu nam tính của một người trẻ tuổi vang lên cực kỳ nịnh hót, “Quả nhiên nghe ông nội của đệ tử là không sai, hê, tốt thật, về sau đệ tử có thể mượn hào quang của sư phụ để hưởng phúc rồi!”“Xong rồi.” Mắt của Thẩm Hoài An trợn trắng, Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ nở nụ cười tươi rói.“Muội đã nói hắn là ngũ sư đệ rồi mà.” Cốc Thu Vũ dào dạt đắc ý vươn tay ra, “Tới tới tới, đã đánh cuộc thì phải chịu thua đấy.”Thẩm Hoài An thở dài, hắn lắc đầu rồi lấy tiền từ trong ngực ra đưa cho Cốc Thu Vũ.Cùng lúc đó Ngu Sở mang theo Lý Thanh Thành dừng trước mặt bốn người.“Ôi chao, chào các sư huynh sư tỷ.
Các ngài đây là đánh cuộc gì vậy? Thêm tiểu sinh một cái nào.”Lý Thanh Thành đặc biệt ra vẻ tự quen thuộc sấn tới.“Ngươi ngươi ngươi tránh xa ta một chút!” Thẩm Hoài An vươn tay đẩy hắn rồi kéo dài khoảng cách với vẻ không vui, “Thật là ngươi?”“Cái gì mà thật là đệ?” Lý Thanh Thành hỏi.Thẩm Hoài An dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Ngu Sở, Ngu Sở hơi gật đầu, “Về sau Lý Thanh Thành chính là ngũ sư đệ của các con.”“A? Không thể nào, thật là hắn sao?” Thẩm Hoài An không giám tin tưởng, “Hắn dùng được Tầm Long Thước kia không ạ?”“Thẩm sư huynh nói là cái này đi.” Lý Thanh Thành lấy Tầm Long Thước từ trong ngực ra, vừa cảm thấy lạ vừa tấm tắc khen, “Đây chính là bảo bối tốt a, đệ vừa bái nhập sư môn là được tặng luôn, sư phụ của các huynh đúng là người tốt.”“Ngươi đừng có mà gọi ta là sư huynh, người là đồ lừa đảo!” Thẩm Hoài An nắm chặt bùa hộ mệnh nói với vẻ giận dữ, “Vừa rồi khi mới rời đi ta đã thấy được, bùa hộ mệnh này rõ ràng là tửu quán của người ta tặng lễ vật trong ngày cho người qua đường thế mà ngươi cũng dám đòi ta hai mươi lượng?!”“Ôi dào, không phải là nghĩ đến huynh có nhiều tiền như vậy sao? Đi ra dạo phố mang tận hai mươi lượng cơ đấy, sư huynh rộng rãi thật.” Lý Thanh Thành gãi gãi đầu, “Hơn nữa đệ cũng không phải cố ý lừa sư huynh, không phải khi đó đệ sợ sư huynh đánh đệ sao.
Còn chuyện nữa, sau khi xem cho sư huynh xong chẳng phải sư huynh còn sùng bái đệ, bầu không khí được đề cao đến mức đó đệ cũng ngại bán giá rẻ cho sư huynh.”“Hiện tại ta cũng có thể đánh ngươi!”Thẩm Hoài An giơ chân lên sắp đá vào Lý Thanh Thành, đang ở giữa không trung thì bị Lục Ngôn Khanh ôm lấy eo cứng rắn kéo lại.Lục Ngôn Khanh nhìn sang Lý Thanh Thành, “Thương thế của đệ không sao chứ? Không đúng……” Hắn nhăn lại lông mày, “Hiện tại nghĩ đến những chuyện hôm nay xảy ra đều là đệ đang làm ra vẻ phải không?”“Đúng là đại sư huynh có mắt nhìn!” Lý Thanh Thành lấy tay ôm quyền rồi thở dài, “Đây không phải là để cho cách huynh đau lòng đệ sao, đệ còn cố ý dựa vào chân khí để người ta đánh một trận nhừ tử đấy.”“Chân khí?” Cốc Thu Vũ nghi hoặc, “Cho nên đệ cũng là người tu tiên.”“Thực ra trên thế gian này không phải những ai có được tư cách tu tiên đều đi tu tiên, cũng có những người vẫn luôn không xuất thế, luôn sinh sống trong nhân gian.”Lý Thanh Thành ngồi xuống đất rồi lười biếng khoanh chân lại, “Nhà đệ chính là như vậy.
Người Lý gia của đệ thực ra đều tu tiên nhưng gia tổ lại dùng lực lượng này nghiên cứu các loại kỳ thuật trên thế gian; hơn nữa từ trong các học phái đông đảo như Tử Vi Đẩu Số, Mai Hoa Dịch Số, Lục Hào Bát Quái vân vân góp nhặt lại rồi vận dụng năng lực để tìm kiếm được thuật bói toán thuộc về người của Lý gia.”Tử Vi Đẩu Số: Là một bộ môn huyền học được dùng với các công năng chính như: Luận đoán về tính cách, hoàn cảnh, dự đoán về các ‘vận hạn’ trong cuộc đời của một người đồng thời nghiên cứu tương tác của một người với các sự kiện, nhân sự…… Chung quy với mục đích chính là để nhận biết vận mệnh con người.
(wikipedia)Mai Hoa Dịch Số: (chữ Hán: 梅花易數) Là một hình thức bói toán được xây dựng trên cơ sở triết lý Kinh Dịch với các thuyết Can Chi, âm dương, ngũ hành, bái quái kết hợp thuyết vận khí, bát quái kết hợp ngũ hành… Bằng cách lập quẻ chính, hào động và que biền; căn cứ vào sự vật, hiện tượng quan sát hay nghe được, đo đếm được hoặc giờ, ngày, tháng, năm xảy ra (theo âm lịch).
(wikipedia)Lục Hào Bát Quái: Bát quái còn gọi là kinh quái biểu thị sự vật, hiện tượng trong vũ trụ, cũng có thể nói là yếu tố đại biểu cấu thành trời đất, vạn vận.
Hào có thể lý giải là giao nhau, là đại diện cho sự đan xen, biến đổi của Dịch bởi vì mọi sự vật, hiện tượng trong vũ trụ đều luôn trao đổi, giao thoa và không ngừng phát sinh biến hóa.
Có tổng cộng hào, hào chi làm bộ: Hào sơ, hào , hào , hào , hào , hào thượng là trời.
(sưu tầm)“Nói cách khác…… Kỳ thật đệ là dùng một loại thuật pháp tu tiên để thấy được quá khứ và tương lai trên người của người khác đúng chứ?” Lục Ngôn Khanh hỏi.Lý Thanh Thành gãi gãi mặt.“Cũng có thể nói như vậy.
Thực ra môn công phu này cũng cần phải khổ luyện.
Người ta đoán mệnh xem một phái là xong, còn đệ thì gần như cái gì cũng phải học được.
Lúc nhỏ xem nội dung trong sách cổ, đến lớn thì xem tướng mạo tướng tay cho người ta rồi sau đó còn phải học thuật pháp của Lý gia.” Hắn nói, “Cuối cùng sau khi thuần thục là có thể nhanh chóng nhìn ra tình huống cơ bản của một người.”“Thật là thần côn.” Thẩm Hoài An lẩm bẩm.Cốc Thu Vũ cũng ngồi xuống, nàng tò mò hỏi, “Vậy ngoại trừ đoán mệnh ra đệ còn có bản lĩnh gì nữa không?”“Bản lĩnh à……” Lý Thanh Thành nghĩ nghĩ, “Từ nhỏ đệ cực kỳ may mắn, đây có được tính là bản lĩnh không nhỉ?”Nhìn mấy người trẻ tuổi có thể dễ dàng tán gẫu với nhau nên Ngu Sở cũng nhẹ lòng.“Được rồi, Thanh Thành liền giao cho các con, làm sư huynh thì giúp sư đệ sắp xếp chỗ ở một chút.” Ngu Sở nói.“Vâng, sư tôn.” Lục Ngôn Khanh đáp lời.Lý Thanh Thành nở nụ cười tươi rói rồi vẫy vẫy tay với Ngu Sở.“Sư phụ đi thong thả nhé!”Ngu Sở trở về phía sau núi liền tiến vào bên trong động phủ.Nàng vẫn luôn đả tọa luyện công ở đây, động phủ an tĩnh lại không dễ bị người quấy rầy.Nàng ngối xuống, lúc này mới khẽ thở dài một tiếng.Lại thu thêm Lý Thanh Thành.
Dựa theo pháp bảo Bạch Hạo chân nhân để lại thì trong số mệnh của Lý Thanh Thành lại có duyên phận thầy trò với nàng.Mặt khác Ngu Sở không có gì lo lắng nữa, cho dù Ly Thanh Thành đã được mười tám tuổi, đã đi qua những năm tháng không xây được nền tảng nhưng có các sư huynh dẫn dắt thì hắn sẽ tiến bộ rất nhanh.Thật ra thì vẫn có một chút khúc mắc…… Lý Thanh Thành có thiên phú bói toán, còn nàng chưa học bao giờ, vậy dạy hắn như thế nào đây?Phải biết rằng thuật pháp truyền thừa của Lý gia không chỉ mỗi xem tướng, tính tương lai cho người ta đơn giản như vậy.Nói trắng ra là tay nghề này nếu luyện được lô hỏa thuần thanh thì ở trong chiến đấu sẽ rất nghịch thiên.Lô hỏa thuần thanh: Nghĩa đen là lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất, là để chỉ màu lửa vào thời khác đạo sĩ luyện đan thành công.
Nghĩa bóng là dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt tới mức độ thuần thục.
(sưu tầm)Một kẻ có thể nhìn thấy hành động, phương thức công kích tương lai của đối phương khi đối chiến, thậm chí cả trận chiến đấu sẽ kết thúc ra sao thì đó là sự đáng sợ tới cỡ nào đây?Sau khi biết trước kết quả là có thể có hàng ngàn hàng vạn phương thức phản kích đối phương, thay đổi hướng đi của sự viêc.Nếu Lý Thanh Thành thật sự có thể trở thành cao thủ của học phái này thì về sau có khả năng Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An sẽ không làm gì được hắn.Ngu Sở rối rắm nửa ngày, sau đó mới quyết định buông tha chính mình.Thuật pháp truyền thừa gia tộc của người ta thì khi ở nhà Lý Thanh Thành đã sớm học xong rồi, hiện giờ khả năng chỉ cần tầm nhìn và số tuổi tăng lên mà thôi, chậm rãi quen thuộc có lẽ cũng không cần nàng.Nàng lấy Tinh Thần bí tịch ra dạy dỗ tốt cho hắn là được, đừng vừa ra khỏi cửa một lần điên cuồng xem tướng cho đối thủ cuối cùng ngược lại chạy còn không chạy nổi.Ngu Sở vừa mới nghĩ như vậy liền nghe được bên tai kêu leng keng một tiếng, kho hàng của hệ thống lại có sản phẩm mới.Nàng mở ra không gian, lại mở ra kho hàng thì nhìn thấy trên giao diện có một quyển tên là ‘Tinh Thần Trắc’ bản đơn lẻ đang nằm im.…… Tinh Thần Trắc? Nghe tên này hình như có vẻ thú vị.Bên kia, bốn đồ đệ mang theo Lý Thanh Thành đến nơi ở.“Ba người chúng ta mỗi người một phòng.
Ta ở tây sương phòng, Lục Ngôn Khanh ở đông sương phòng, Tiêu Dực ở chính phòng.” Thẩm Hoài An kéo dài giọng, “Cũng vừa lúc sân đã có người ở hết, ngươi đi cách vách tự mình ở đi.”Mắt Cốc Thu Vũ trợn trắng lên, Lục Ngôn Khanh thì cười cười, ngay cả Tiêu Dực cũng đứng phát ngốc ở một bên.
Bọn họ đều biết Thẩm Hoài An là người nghĩ một đằng nói một nẻo, ngoài miệng thì ra vẻ khó chịu vậy thôi.Lý Thanh Thành quan sát biểu tình của mọi người, lại nhìn về phía Thẩm Hoài An, hắn bèn nở nụ cười.“Sư huynh, sư huynh.
Đệ biết sai rồi mà, đệ đây phải rời xa quê hương tới nơi này cậy nhờ sư phụ của đệ, không dễ dàng chút nào đâu.” Lý Thanh Thành hăng hái kể lể, nói với vẻ vô cùng đáng thương, “Đệ thảm quá đi mất, trên đường đi chỉ ăn cỏ ăn trấu, suýt chút nữa chết ở nửa đường.
Vất vả lắm mới thìn thấy người thân, đừng để đệ ở một mình mà, đệ cô đơn, cô đơn lắm ---"Vừa nói Lý Thanh Thành vừa xúc động khóc rống lên, sắp đổ lên người Thẩm Hoài An để dựa vào, còn Thẩm Hoài An sắp nổi da gà đến nơi.“Ngươi ngươi ngươi nói chuyện thì nói đi, ngươi cách xa ta một chút!”Thẩm Hoài An muốn đẩy hắn, Lý Thanh Thành ôm Thẩm Hoài An không buông tay giống như con lười, trong miệng còn ra sức hò hét ‘thảm quá, thảm quá’, Thẩm Hoài An muốn phát bệnh đến nơi.“Người của ngươi không có xương hả? Ngươi không được ôm ta! Được rồi được rồi được rồi, tây sương phòng cho ngươi, ta tự ở một viện là được chứ gì!” Nghe thấy giọng nói rên rỉ của Lý Thanh Thành quá lớn, Thẩm Hoài An gấp đến mức mồ hôi tuôn cả ra, hắn sốt ruột hạ thấp giọng, “Ngươi cách ta xa một chút, tí nữa sư tôn ra còn tưởng rằng ta bắt nạt ngươi! Cùng ở còn không được sao?!”Nghe xong, Lý Thanh Thành lập tức buông tay đứng vững.“Đã xong!” Hắn cất giọng lanh lảnh.Thẩm Hoài An nhìn kỹ lại, trên mặt cái tên này không có tí nước mắt nào, hóa ra vừa rồi đều là gào khan mà thôi.“Ngươi, ngươi này……”Thiếu chút nữa Thẩm Hoài An tức chết.Thấy cảnh tượng như vậy, ba người còn lại đều cảm thấy buồn cười nên nở nụ cười vui vẻ.“Thẩm Hoài An, cũng có ngày đệ gặp được khắc tinh.” Lục Ngôn Khanh cười nói.“Đừng cười, để hắn ở đâu đây?” Thẩm Hoài An tức giận.“Trong nhà chính có hai phòng.” Tiêu Dực nói, “Chúng ta có thể ở mỗi người một phòng.”Tiêu Dực nói đến chắc là phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ, được phân biệt bằng đồ vật ở hai bên trong nhà chính.“Vậy là tốt rồi!” Lý Thanh Thành lại nhìn sang Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An, “Nhưng…… Hai vị sư huynh ở sương phòng còn đệ lại ở nhà chính không thích hợp lắm thì phải?”“Không có việc gì.” Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh còn chưa nói gì thì Tiêu Dực đã bình tĩnh giải thích, “Hai sư huynh sợ tối.”Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An:……Lục Ngôn Khanh mỉm cười, “Tiêu Dực, bữa cơm tối nay thêm chân giò sẽ bị hủy bỏ.”Vẻ mặt Tiêu Dực hiện ra nỗi đau đớn quằn quại, hắn nhìn về phía Lý Thanh Thành, “Thực ra hai sư huynh không sợ tối một chút nào.”“Đệ trước làm quen một lúc rồi nghỉ ngơi đi đã.
Còn nửa canh giờ nữa mới ăn cơm, đến lúc đó sẽ gọi đệ.”Sau khi sắp xếp chỗ ở của Lý Thanh Thành, bốn người Lục Ngôn Khanh cáo lui trước để Lý Thanh Thành yên tĩnh một mình.Lý Thanh Thành nở nụ cười tươi rói, hắn xua xua tay mời mọi người đi ra ngoài.Một mình hắn trở lại trong phòng, Lý Thanh Thành đóng cửa lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cả người trượt xuống rồi dựa vào ván cửa ngồi bệt dưới đất, trên mặt không còn ý cười nữa.“Ai…… Quả nhiên giao tiếp với người khác là phiền toái nhất.”Lý Thanh Thành lười nhác bịt lấy lỗ tai rồi trực tiếp nằm thẳng trên mặt đất.Hắn ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào trần nhà, không biết trong lòng nghĩ đến điều gì.Một lát sau, Lý Thanh Thành bò dậy, quỳ xuống hướng về Đế Thành.“Phụ thân, mẫu thân, nãi nãi.
Các người nhẫn tâm quá, nói đoạn tuyệt quan hệ với con rồi đuổi con ra khỏi cửa, ngay cả mồ đều lập rồi.
Tiền cũng không cho con mang, nếu không phải con thông minh thì con đã sớm chết đói trên đường.”Lý Thanh Thành lẩm bẩm rồi thở dài, sau đó chắp tay trước ngực và nhắm mắt lại.“Còn gia gia con chưa thấy mặt bao giờ.
Hiện tại con đã không hận người nữa, gia gia.” Hắn lẩm bẩm, “Cuối cùng con đi trên con đường gia gia đã tiên đoán, đây là số mệnh của con sao?......!Ai, rồi rồi, trách nhiện bảo vệ thương sinh của Lý gia từ con tới gánh đi, để các huynh đệ tỷ muội khác của gia tộc có thể tự do tồn tại cũng được.”Lý Thanh Thành cúi thấp đầu, dập đầu ba cái mới mở ra đôi mắt không có chút tinh thần nào, lại thở dài tiếp.Hắn vỗ vỗ mặt của mình.“Không được, không thể nhìn ủ rũ quá, sư phụ hung dữ như vậy biết đâu đánh mình thì làm sao bây giờ.”Lý Thanh Thành không khống chế được nghĩ tới tình cảnh ở tửu quán kia.Trong sự dò xét của hắn, Ngu Sở là sự tồn tại cực kỳ đáng sợ.Vận mệnh nhân sinh của những người khác trong mắt hắn như một dòng sông, như sợi chỉ vàng nối liền quá khứ và tương lai, có mở đầu và có kết thúc, bật luận nhiều hay ít đều có vết tích để tìm tòi.Nhưng vận mệnh nhân sinh của Ngu Sở giống như một đoàn năng lượng mạnh mẽ cực kỳ to lớn, Lý Thanh Thành không nhìn ra được quá khứ, càng không nhìn ra tương lai của nàng.Năng lượng sinh mệnh của nàng vô cùng rộng lớn và phức tạp, như một cuộn dây không tìm thấy đầu, Lý Thanh Thành không nhìn thấy bản ngã của nàng, thậm chí suýt chút nữa đã bị lực lượng của Ngu Sở hút sạch.Bản ngã: Có nghĩa là chính tôi, là chính mình, là cái tôi cá nhân.
Là lý tưởng, ký ức, kết luận, kinh nghiệm, niềm tin rằng bản thân là một cá thể riêng biệt, tách biệt với phần còn lại của thế giới và tự chịu trách nhiệm cho những hành vi của mình.
(sưu tầm)Loại cảm giác đáng sợ làm Lý Thanh Thành nhớ tới ở giờ ngày khắc này đều phải đổ mồ hôi lạnh.Đôi tay hắn đặt ở sau đầu, nằm trên sàn nhà, không nhịn được cong lên khóe miệng.Thoạt nhìn…… Con đường tu tiên không nhàm chán như trong tưởng tượng của hắn..