Chương
Editor: Hardys
A Ngư nắm chặt một bên thắt lưng, sợ hãi thấp thỏm mà đi về phía trước dọc theo đường mòn của hoa viên.
Nhưng hoa viên phủ Trấn Quốc Công quá lớn lại cách Tây viện rất xa, bình thường đi tới cũng rất mệt, nhưng hiện tại lo bị người khác nhìn thấy, A Ngư cực kỳ khó chịu.
Nàng không dám chạy quá nhanh, sợ chạy vội quá mà không chú ý đến người khác đột nhiên xuất hiện, cho nên sau khi rời khỏi rừng Hải Đường, bước chân A Ngư chỉ nhanh hơn một chút, vô tình gặp gã sai vặt và bọn nha hoàn đi ngang qua, vẻ mặt A Ngư lại ung dung mà quỳ gối ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng khuỷu tay đè thắt lưng lại, giả vờ đang ngắm hoa, hoặc nhìn chằm chằm quan sát cỏ xanh nhạt bên đường.
Nàng không dám nhìn những vẻ mặt của người hầu, sợ lộ tẩy.
May mà nhóm người hầu tò mò mà nhìn ra sơ hở của nàng, ít nhất không ai biết được tình trạng váy trong của nàng.
A Ngư như ốc sên mà bước thong thả về phía Tây viện, không biết được bao lâu, bồn hoa phía trước bỗng nhiên có một bóng dáng chợt lóe lên, dường như là một nam nhân.
Trong lòng A Ngư căng thẳng, bất chấp dưới chân có gì để nhìn hay không, nàng đã vội vàng ngồi xổm xuống, hồi hộp tới mức mặt mũi trắng bệch.
Hôm nay Từ Tiềm có chút bực bội.
Có thể là lâu rồi không bị bệnh, bây giờ không chỉ đầu óc choáng váng mà còn quấy rầy đến mẫu thân, Từ Tiềm càng thấy nóng nảy hơn, nằm ở trên giường mãi cũng không có ích gì, Từ Tiềm mới tính đi dạo hoa viên cho khuây khỏa.
Phong cảnh hoa viên rất đẹp, Từ Tiềm chỉ lo thưởng thức những bông hoa xung quanh, đi ngang qua một bụi hoa rồi lại đi về phía trước một đoạn đường, Từ Tiềm mới chú ý tới một tiểu cô nương ngồi chồm hổm bên đường.
Từ Tiềm dừng bước, rồi nhìn tiểu cô nương kia, nàng cúi đầu rất thấp, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng bệch nhỏ nhắn, tóc dài ở sau lưng rủ xuống một lọn, khiến cho Từ Tiềm không thấy rõ mặt của nàng.
Nhưng không hiểu vì sao, Từ Tiềm có cảm giác dường như nàng đang khóc.
Từ Tiềm không muốn quan tâm chuyện buồn của tiểu cô nương, ngay tại lúc hắn chuẩn bị xoay người rời khỏi, trong lòng Từ Tiềm lóe lên một ý nghĩ.
Nha hoàn phủ Trấn Quốc Công rất nhiều, nhưng tiểu cô nương này vừa nhìn liền biết không phải là nha hoàn, không phải nha hoàn, chắc chắn cũng không phủ hai chất nữ của hắn, vậy cũng chỉ còn khả năng là khách quý. Hình ảnh mẫu thân dẫn ba tiểu cô nương tới thăm hắn hiện lên trong đầu, trong đó người mặc khoác màu hồng nhạt và váy trắng...
Từ Tiềm nhìn về phía sau, xác định đó là A Ngư, lại nhìn dáng vẻ này của nàng, càng thêm có vẻ đáng thương rồi.
Tại sao nàng lại trốn ở chỗ này lén lút khóc vậy? Bị người khác ức hiếp hay là đánh mất thứ gì đó?
Từ Tiềm do dự một chút, chậm rãi bước tới.
Nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong lòng A Ngư vô cùng hoảng loạn, cho đến khi một góc y phục màu đen của nam nhân xuất hiện trong tầm mắt, toàn thân A Ngư cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám động.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói quen thuộc, A Ngư ngớ ra, không dám tin mà ngẩng đầu.
Vẻ mặt Từ Tiềm đứng đắn, nghiêm túc nhìn nàng.
Thật sự là hắn.
A Ngư chớp mắt một cái, từng giọt nước mắt lập tức ào xuống như mưa.
Giống như là hài tử bị thương đang cố gắng kiên trì không ngã xuống, lúc đột nhiên nhìn thấy người hiểu rõ nàng nhất, sự cố gắng ra vẻ kiên cường của nàng lập tức sụp đổ, chỉ còn lại uất ức.
Nàng ngã ngồi xuống đất, hai tay ôm chặt thắt lưng mà khóc hu hu, chỉ có thể cố gắng nhỏ tiếng để tiếng khóc không bị truyền xa hơn thôi.
Cho tới bây giờ Từ Tiềm chưa từng gặp loại tình trạng này!
Hắn vốn không hiểu, nhưng cuối cùng cũng phát hiện tư thế vô cùng kỳ lạ của A Ngư, cho dù là ngồi chồm hổm hay như bây giờ thì tay nàng đều nắm chặt lấy thắt lưng.
"Bị thương?" Từ Tiềm ngồi xổm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn vào tay nàng.
A Ngư không dừng khóc được, cúi đầu vừa khóc vừa oan ức nói: "Vừa nãy, vừa nãy chúng con chơi trò trốn tìm, Đại cô nương...Đại cô nương thừa lúc con không chú ý, cắt đứt thắt lưng của con, bốn biểu ca cũng đang ở đó nên con không dám ở lại bên đó..."
"Hồ đồ!" Từ Tiềm mới nghe được một nửa đã nhịn không được mà lớn tiếng trách mắng.
Chất nữ không muốn hắn đưa Phi Nhứ cho A Ngư, dù sao Từ Tiềm cũng có thể hiểu sự ích kỷ của tiểu cô nương, nhưng bây giờ lại dám ngang nhiên làm hỏng quần áo của A Ngư, mà còn cố ý muốn A Ngư bối rối trước mặt nhóm chất tử, chuyện này đã không còn là trêu đùa bình thường, nếu mà Từ Quỳnh không phải chất nữ mà là nữ nhi của hắn, Từ Tiềm nhất định phải đánh nàng một bạt tai để nàng hiểu rõ sự nghiêm trọng khi hủy đi danh dự của người khác!
Hắn đột nhiên giận dữ làm A Ngư giật mình, tiếng khóc ngược lại càng nhỏ hơn.
Nhưng vào đúng lúc này, có vài tiếng người mơ hồ truyền về phía con đường A Ngư đang trốn.
"Lục công tử, cô nương của chúng ta tuyệt đối không chạy lung tung, chắc chắn là lúc nàng trốn đã bị Đại cô nương khi dễ rồi!"
Là đám người Từ Khác tìm tới nàng rồi!
A Ngư sợ tới mức quên khóc, tuyệt vọng nhìn về phía Từ Tiềm.
Từ Tiềm hiểu nàng sợ chuyện gì, thời gian cấp bách, hắn ôm lấy A Ngư rồi nhanh chóng lao về phía hòn non bộ, đồng thời nhỏ giọng giải thích: "Ta mang ngươi giấu đi trước."
A Ngư co rúm ở trong ngực hắn, chuyện gì cũng nghe hắn.
Nam nhân bước nhanh như bay, rất nhiều phong cảnh hiện lên trước mắt A Ngư giống như là cưỡi ngựa xem hoa.
A Ngư bỗng nhiên hốt hoảng.
Tình hình này, sao lại giống hệt kiếp trước vậy?
Kiếp trước cũng là năm nay, trễ hơn hiện tại một tháng, lúc nàng uống rượu trái cây do Từ Khác ủ rồi té xỉu trong hoa viên, là Từ Tiềm xuất hiện đúng lúc, nắm chặt nàng dẫn trốn vào hang động ngay hòn non bộ, mãi cho tới khi nàng khôi phục sức khỏe hắn mới rời khỏi.
Kiếp này sớm hơn một tháng, A Ngư cũng không say rượu, nhưng đổi lại thành quần áo bị Từ Quỳnh làm hỏng, nhưng điều xảy ra cũng giống nhau, nàng gặp Từ Tiềm.
Có lẽ, đây là duyên phận trời định nhỉ?
Nghĩ tới đây, đột nhiên A Ngư không thấy quá khó chịu cho lắm, nàng ỷ lại mà rút người vào hõm vai Từ Tiềm.
Lúc đó nàng vừa mới tỉnh lại, nàng nghi ngờ hắn có lòng quấy rối làm hắn tức giận, còn bây giờ A Ngư một chút cũng không hề sợ nữa rồi.
Không lâu sau, hòn non bộ quen thuộc xuất hiện trước mặt A Ngư.
Dương như Từ Tiềm đặc biệt yêu thích hang động kia, hắn bế A Ngư vào trong.
Hang động vắng vẻ trống không, chỉ có thể chứa được ba bốn hài tử chen chúc với nhau, dáng người Từ Tiềm thon dài, hắn đặt A Ngư xuống đất rồi chuẩn bị lui ra ngoài.
A Ngư biết hắn sẽ không rời khỏi nhưng vẫn nắm chặt tay áo của hắn theo bản năng, lúc kịp phản ứng lại đã lập tức buông lỏng tay, quay mặt nhìn về phía khác.
Từ Tiềm nghĩ rằng nàng sợ, lùi lại an ủi nàng, nói: "Ta ra ngoài nghĩ biện pháp khác."
A Ngư ngoan ngoãn dạ một tiếng, rõ ràng nàng rất sợ nhưng lại có dáng vẻ tin tưởng hắn vô điều kiện.
Trong lòng Từ Tiềm xuất hiện một cảm giác kỳ lạ.
Không chờ hắn nghĩ nhiều, ngoài hòn non bộ đã xuất hiện những người khác đến, nghe tiếng bước chân giống bước chân nam nhân.
"A Ngư, muội ở bên trong sao?"
Là Từ Khác còn có Từ Tứ: "Đệ đi vào trong tìm muội ấy."
Từ Tiềm nhíu mày, đang suy nghĩ cách đối phó, tiếng bước chân đã gần đến đây.
Từ Tiềm lập tức chui vào hang động một lần nữa, ngồi xuống trước mặt A Ngư, hoàn toàn che chắn cô nương ở phía sau.
A Ngư nghe được âm thanh Từ Khác, không hỏi nhiều, tay nhỏ nắm lấy góc áo sau lưng Từ Tiềm, cố gắng co người càng nhỏ càng tốt.
Nàng run nhè nhè, sự run rẩy kia truyền tới người Từ Tiềm.
Nhưng vẻ mặt Từ Tiềm vẫn nghiêm túc ngồi ngay ngắn, nhắm hai mắt lại.
Hòn non bộ này rất lớn, bên trong là nhiều sơn động thông với nhau, giống hệt mê cung.
Từ Khác men theo lối vào đi vào trong, hễ là chỗ có thể giấu được người, hắn đều cúi đầu nhìn.
Không biết tìm mấy sơn động rồi, lại gặp một sơn động nữa, Từ Khác cúi đầu theo thói quen.
Kết quả có người ở bên trong!
Từ Khác không thể không lùi ra ngoài hai bước, lui xong rồi, hắn kịp phản ứng lại, người bên trong là Ngũ thúc!
Trong lòng lập tức hốt hoảng, Từ Khác nghi ngờ mà đi tới trước của động, thấy nam nhân đang ngồi ngay ngắn ở bên trong đã mở mắt ra, Từ Khác khó hiểu hỏi: "Ngũ thúc, sao thúc lại ở trong này?"
Vẻ mặt Từ Tiềm khó chịu vì bị quấy rầy: "Chỗ này mát mẻ, ngươi tới đây làm gì?"
Từ Khác cũng đã nghe chuyện Ngũ thúc bị bệnh, nóng trong người là triệu chứng phổ biến của cảm lạnh ban đêm, cho nên lúc Từ Tiềm nói hắn tới nơi này vì muốn mát mẻ, Từ Khác lập tức tin ngay.
"Con tìm A Ngư biểu muội, Ngũ thúc có thấy muội ấy không?" Từ Khác lo lắng hỏi.
Giọng nói Từ Tiềm lạnh lùng trả lười: "Chưa từng."
Từ Khác lộ vẻ thất vọng
Từ Tiềm nhìn hắn chăm chú một lát, đột nhiên hỏi: "Sao vậy, các ngươi hẹn gặp nhau ở đây à?"
Lời này vừa nói ra, tay A ngư nắm chặt, móng tay đã c ắm vào trong thịt của hắn rồi!
Từ Tiềm cố nhịn chút đau vặt này, đồng thời cũng có chút áy náy, nhưng vì phải biểu hiện giống như trưởng bối bình thường, nhất định hắn phải hỏi như vậy.
Từ Khác càng hoảng loạn hơn so với A Ngư, cả người đổ đầy mồ hôi, ý thức được bản thân mình nói chuyện không rõ ràng khiến Ngũ Thúc hiểu lầm, Từ Khác vội nói: "Không có, mới vừa rồi chúng con cùng với Đại muội muội, Nhị muội muội và A Ngư biểu muội chơi trò trốn tìm, đột nhiên không thấy A Ngư biểu muội nữa cho nên chúng con chia nhau ra tìm nàng."
Từ Tiềm hiểu rõ, nhưng vẫn nghiêm khác nói: "Bài học và bài tập quan trọng hơn, không được phân tâm."
Không tìm được người trong lòng, còn bị Ngũ Thúc đột nhiên xuất hiện dạy dỗ một trận, Từ Khác mất mác mà cáo từ.
Lo Từ Tứ lại tới tìm, Từ Tiềm tạm thời không nhúc nhích, nhỏ giọng nói với tiểu cô nương sau lưng: "Tình thế bắt buộc, ngươi không cần để trong lòng."
A Ngư đã hiểu, nhưng sợ Từ Tiềm hiểu lầm, nàng vẫn vì trong sạch của mình mà nói: "Con không hề có một chút quan hệ gì với Lục biểu ca."
Từ Tiềm: "Uhm."
A Ngư lại cảm thấy giải thích như vậy còn chưa đủ, Từ Khác thích nàng như vậy, sợ rằng ngày nào đó Từ Tứ, Từ Ngũ hoặc Từ Khác lỡ miệng hoặc phô bày ra ngoài ở trước mặt Từ Tiềm.
Khẽ cắn môi, A Ngư vẫn duy trì tư thế trốn tránh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào tấm lưng rắn chắc của Từ Tiềm rồi nói: "Con cũng không thích Lục biểu ca, Lục biểu ca rất tốt nhưng con không thích huynh ấy đến thế."
Từ Tiềm: ...
Vì sao nàng phải giải thích nhiều như vậy?
Là vì câu nói mà hắn cố tình nói để loại bỏ lòng nghi ngờ của chất tử?
Cũng đúng, nhóm người tiểu cô nương đều vô cùng để ý danh tiếng.
"Uhm, ta biết rõ rồi." Từ Tiềm trịnh trọng nói.
A Ngư cắn môi, rất muốn nói cho hắn biết, nàng thích nam nhân như hắn vậy, không, không phải là như hắn, mà là chỉ thích hắn, chỉ thích một mình Từ Tiềm.
Ánh sáng trong hang động cực kỳ tối, bỗng nhiên hai người đều không nói, các giác quan khác bắt đầu trở nên nhạy cảm.
Cả người A Ngư đã dựa sát vào Từ Tiềm, giống như một pho tượng già trẻ, người trẻ bị vác ở sau lưng.
Nhưng rõ ràng bọn họ là người, thân thể ấm áp.
A Ngư cảm thấy sau lưng Từ Tiềm cực kỳ ấm áp.
Từ Tiềm lại cảm thấy thân thể tiểu cô nương cực kỳ mềm.
Hắn xê dịch về phía trước.
A Ngư không đoán được, cả người ngã một cái, lại đụng vào lưng hắn lần nữa.
Không hiểu sao Từ Tiềm lại nghĩ tới câu "mềm mại không xương".
May mà hình như nàng đã phát hiện ý định của hắn, đã ngồi thẳng người trong tích tắc rồi.
Từ Tiềm dời sự chú ý vào chuyện khác, nghiêng tai lắng nghe, gần vùng lân cận hòn non bộ không hề có bất cứ âm thanh nào.
Hẳn là nhóm chất tử đã đi rồi.
Để cẩn thận hơn, Từ Tiềm vẫn không hề nhúc nhích, vén áo khoác ngoài lên, dùng tay nắm lấy thắt lưng ở bên trong, dùng sức kéo xuống một cái.
A Ngư ngơ ngác mà nhìn bóng lưng hắn.
Từ Tiềm để tay sau lưng đưa thắt lưng cho nàng, nói: "Tạm thời dùng cái này đi, về tới Tây viện rồi thay y phục khác."
A Ngư bỗng nhiên hiểu ra, vội vàng nhận lấy mảnh vải trong tay hắn.
Từ Tiềm lập tức chui ra ngoài, cửa hang động cực kỳ thấp, hắn đứng ở ngoài cửa, dùng hai chân làm cửa cho nàng.
A Ngư chưa từng có cảm giác được hắn săn sóc cẩn thận như hiện tại.
Cài thắt lưng của hắn lên thành thắt lưng của nàng, sau đó lại kiểm tra lại, rốt cục A Ngư cũng có thể đứng lên bình thường rồi.
Ra khỏi sơn động, A Ngư thẹn thùng mà ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn nam nhân bên cạnh.
Từ Tiềm cũng nhìn nàng, muốn xác nhận lại tình trạng của nàng.
Không ngờ lúc ánh mắt chạm nhau, nàng lập tức cúi đầu như chú nai con sợ người lạ, mặt đỏ như hoa Hải Đường, bao gồm cả những sợi tóc hỗn độn rơi xuống, bộ dáng quyến rũ kia giống như chế giễu hai người vừa mới làm chuyện gì đó trong động.
Cho tới giờ phút này, Từ Tiềm mới đột nhiên ý thức được, nàng đã thật sự trưởng thành, biến thành tiểu mỹ nhân đủ để khiến bất cứ nam nhân nào động lòng vì nàng.
"Ngươi..."
"Đa tạ Ngũ biểu thúc, con đi trước!"
A Ngư thật sự ngượng ngùng, xấu hổ mà chạy trốn.
Từ Tiền vốn muốn nhắc nhở nàng chỉnh lại tóc nhưng chưa nói hết đã bị nàng chặn họng.