Tà Y Độc Phi

chương 132: hồng y nữ tử lạnh như băng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyển ngữ Nguyễn Sỹ Beta Nhã Vy

“Không cần!” Như Lệ Nhi không thể hiểu nổi, vì cái gì mà Dạ Nhiễm còn muốn trở về!

Tạp Tạp giống như đã biết Dạ Nhiễm muốn làm cái gì, nên nói nhỏ với Như Lệ Nhi : “Không cần lo lắng Nhiễm Nhiễm, nàng biết nàng đang làm gì.”

Như Lệ Nhi nhìn Tạp Tạp sẽ rời đi, lập tức phi thân tóm được Tạp Tạp : “Mang ta cùng đi!”

Tạp Tạp nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu, đồng ý mang Như Lệ Nhi theo, dù sao bây giờ để nàng một mình ở chỗ này cũng không yên tâm.

Lúc này, Dạ Nhiễm đã phi thân tới nơi vừa rồi bị Hồng y nữ tử một chưởng phá hủy, nhắm mắt lại tâm niệm vừa động, hơi thở tìm kiếm Hồng y nữ tử.

Lập tức, khóe môi Dạ Nhiễm khẽ nhếch, truy đuổi tới nơi cảm nhận được vị trí hơi thở

“Hủy?” Dạ Nhiễm ở trong lòng kêu gọi Hủy, vị này vừa mới ngưng tụ thành hình, lại vẫn không thể rời đi Thiên khung bảo tháp.

“Hử?” thanh âm của Hủy có chút nghi hoặc vang lên ở trong đầu Dạ Nhiễm.

“Đợi đến khi ta đem người đàn bà kia vào Thiên khung bảo tháp, ngươi giúp ta tiêu trừ nàng, nhìn kiến trí nhớ của ta.” Dạ Nhiễm trở về tìm vị nữ tử này cũng không phải vì đánh nhau, bây giờ là khi nào thì nàng cũng hiểu được, chủ yếu hiện giờ đang ở Minh Vực quốc, nàng không hy vọng mang đến phiền toái cho Quân Mặc Hoàng.

Hủy vừa nghĩ đến nữ tử càn rỡ kia, lập tức gật gật đầu nói: “Không có vấn đề, có lẽ việc nhỏ ấy ta sẽ giúp được. Trong khoảng thời gian này có chuyện gì cần hỗ trợ cứ nói bản tôn sẽ giúp ngươi, nửa tháng sau ta sẽ rời đi.”

Thanh âm của Hủy có chút buồn bã nhưng cũng vô cùng kiên định, ngày hình thể ngưng tụ thành công là lúc hắn rời đi, hiện giờ chỉ muộn cuối cùng một chút.

Đối với chuyện Hủy phải rời khỏi, Dạ Nhiễm đã biết đến, cười khẽ nói: “Rời đi ngươi vẫn là Hủy, không phải sao?”

“Hahaha, đúng, cho dù bản tôn rời đi thì vẫn là Hủy.” Giọng nói của Hủy trong phút chốc liền vui vẻ cười ha ha, bây giờ và tương lai hắn đều là Hủy, điểm này là không bao giờ thay đổi.

“Ừm?” Cảm giác được phía sau là hơi thở của Tạp Tạp, Dạ Nhiễm dừng khinh công quay đầu nhìn về phía sau, khi nhìn thấy thân ảnh Tạp Tạp và Lệ Nhi, có chút bất đắc dĩ và ấm áp, nàng biết hai người này không có khả năng chờ nàng ở một chỗ .

“Hai người trước tiến vào Thiên khung bảo tháp, ngu ngốc, tỷ cũng không phải đi tìm người đàn bà kia đánh nhau.”sau khi Dạ Nhiễm bất đắc dĩ nói xong, vung tay lên đưa Tạp Tạp và Lệ Nhi vào bên trong Thiên khung bảo tháp, sau đó vừa chạy vừa nói với Lệ Nhi “Lệ Nhi, đó là một cái không gian bảo khí, đợi tỷ đi đưa nữ nhân kia vào.”

Sau khi nói xong, Dạ Nhiễm lại chuyển động khinh công, dưới chân vô cùng nhanh chóng đuổi theo nữ nhân kia.

Lúc này, ở đường xá phía trước, vị Hồng y nữ tử kia cả người tản ra hơi thở lạnh như băng, một đôi con mắt yêu dị hẹp dài tràn đầy sát khí, dường như đang chậm rãi di chuyển trên không trung, nhưng kì thực mỗi bước khoảng cách tới mấy trăm thước.

Thực lực của thất giai mộng cấp võ giả, nếu bên trong có chút nhìn không ra có bao nhiêu lợi hại, nhưng nếu giống như bàn về sức mạnh khi vị Hồng y nữ tử này xuất ra, một thất giai mộng cấp võ giả sẽ tạo thành lực phá hoại kinh khủngbiết bao nhiêu, không thể nào tưởng tượng.

Trên đường, vị Hồng y nữ tử như cảm giác được cái gì, nhất thời dừng bước, đáy mắt hẹp dài hiện lên một tia hàn quang!

Lập tức, Hồng y nữ tử vươn năm ngón tay bay thẳng chộp tới không khí, giống như nháy mắt xé rách không gia ở chỗ đólúc sau, thân ảnh Dạ Nhiễm bỗng nhiên xuất hiện ở bên trong khe hở dồn.

Lúc nữ tử nhìn Dạ Nhiễm cầm trên tay là Băng chi tinh tâm, nháy mắt nổi giận công kích Dạ Nhiễm: “Còn dám trở về một mình nhận lấy cái chết!”

Nhưng Dạ Nhiễm không né không tránh, khóe môi nở nụ cười lãnh liệt, trong miệng mặc niệm một câu chú ngữ, không gian xung quanh đột nhiên liền biến đổi.

Hồng y nữ tử lập tức dừng động tác, con mắt hẹp dài lạnh như băng lóe ra sự ngạc nhiên, nhất thời không thể hiểu rõ thân thể mình như thế nào không động đậy được?

Dạ Nhiễm cười tủm tỉm nhìn thấy bóng dáng của Hồng y nữ tử, cười nói: “Tuy rằng ta đây có một chút không phúc hậu, chỉ có điều trao đổi công bằng, ta sẽ chữa khỏi bệnh cũ trên người của ngươi.”

Còn không đợi Hồng y nữ tử phản ứng, một đạo hơi thở cường đại lặng yên tới phía sau nữ tử, nhẹ nhàng chợt lóe, nữ tử này liền ngất đi.

Thân ảnh của Hủy xuất hiện cao gầy lại còn có chút mơ hồ, tay hắn động một chút tại mi tâm Hồng y nữ tử, liền nhìn Dạ Nhiễm nói: “Trí nhớ đã tiêu trừ, không phải một thất giai mộng cấp võ giả nho nhỏ mà thôi, giết liền giết, làm gì phải phiền toái như vậy?”

“Hừ, nếu bây giờ nhân cơ hội giết chết nữ tử này, đoạt bảo bối của nữ tử này, thì còn là Nhiễm Nhiễm sao?” Tạp Tạp nhanh như chớp ở trên vai Dạ Nhiễm chu cái miệng nhỏ nhắn nói với Hủy.

Hủy nhún vai, nhẹ nhàng hướng một bên không hề đáp trả.

Như Lệ Nhi đứng ở một bên nháy ánh mắt, không nói gì, đáy mắt lóe ra bội phục vô cùng, quả nhiên, cho dù người người ở trên tay Dạ Nhiễm,khẳng định đều có chịu thiệt.

Dạ Nhiễm lắc đầu cười cười, cũng không có giải thích gì, đi đến bên người Hồng y nữ tử, lấy ra một viên đan dược bỏ vào miệng nữ tử, theo sau xuất ra một bộ kim châm, làm cho Hủy và Tạp Tạp tránh đi.

Lúc Hủy vàTạp Tạp tránh đi, Dạ Nhiễm một bên kiểm tra mỗi một cái kim châm, vừa ở một bên nói với Như Lệ Nhi : “Lệ Nhi, giúp ta cởi y phục của nàng, để lộ sau lưng ra.”

Như Lệ Nhi lập tức lập tức thành thạo cởi xiêm y nữ tử, làm cho nàng quỳ rạp trên mặt đất bỏ đi y phục của nàng lộ ra lưng trơn bóng.

Kim châm của Dạ Nhiễm cũng đã kiểm tra tốt, ở sau lưng nữ tử thoáng tra xét một phen, chân mày có chút ngưng trọng, bệnh cũ trong cơ thể của nữ tử phảng phất có một loại lực lượng ngăn cản, không thể trị tận gốc nhưng làm cho nữ tử không hề bị tra tấn đau đớn.

Thủ pháp châm cứu như mây bay nước chảy làm cho Như Lệ Nhi ở một bên chậc chậc khen ngợi, trước kia Bá Quyền chi đạo may mắn ở nhìn thấy qua Dạ Nhiễm châm cứu một lần , hiện giờ nhìn lần thứ hai, một chút rung động cũng không giảm.

Như Lệ Nhi nhìn ánh mắt Dạ Nhiễm chuyên chú, không khỏi có chút tán thưởng, Dạ Nhiễm chỉ cầm đến ngân châm, hoặc nói chỉ cần nàng xem đến người bệnh thì mắt của nàng chưa bao giờ xuất hiện một tia thất bại hay cảm giác không tự tin, chỉ có tự tin, mạnh mẽ đến mức đủ để cuốn hút tự tin của người khác, giống như bệnh tật ốm đau tai họa tới tay nàng chữa trị liền giống như một người khỏe mạnh bình thường.

Qua nửa giờ, Dạ Nhiễm nhìn trên lưng nữ tử bị châm đầy ngân châm, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần đợi lát nữa sau hai canh giờ, tương lai vị nữ tử này cũng không cần chịu bệnh cũ tra tấn.

Lúc này Như Lệ Nhi mới có cơ hội nói chuyện, đem một cái khăn mỏng đưa cho Dạ Nhiễm, có chút khó hiểu lại có chút buồn chán ở bên cạnh Dạ Nhiễm ngồi xuống, “Chẳng lẽ tỷ không sợ nàng là một người xấu?”

Người xấu?

Dạ Nhiễm có chút buồn cười nhìn Như Lệ Nhi, lắc lắc đầu nói: “Tâm nói cho ta biết ta phải làm như vậy.”

Dạ Nhiễm làm việc từ trước đến nay đều tùy tâm, cũng suy nghĩ cặn kẽ lúc sau mới quyết định, tóm lại, nàng có cảm giác,nếu hôm nay không làm như vậy tương lai nàng nhất định sẽ hối hận.

Như Lệ Nhi nghe được Dạ Nhiễm nói như thế, cũng không nói gì nữa, nhưng nàng vẫn tin tưởng Dạ Nhiễm nếu nàng nói như vậy nhất định là có đạo lý của nàng.

Hai canh giờ trong nháy mắt lướt qua, Dạ Nhiễm mở to mắt khoanh chân ngồi xuống, nhanh chóng rút về ngân châm châm trên lưng nữ tử, mặc quần áo nữ tử vào, có điều Dạ Nhiễm vừa chạm đến đến phía sau tai nữ tử lại phát hiện có một cái hình xăm rất khó phát hiện, đáy mắt lóe ra vài tia kinh ngạc.

Hình xăm này, đúng là lúc trước đi vào chợ ngầm kia là hình vẽ này trong thông đạo!

Chẳng lẽ –

Dạ Nhiễm hé mắt, đưa tay điểm vài cái huyệt đạo ở trên người nữ tử, cảm giác được nữ tử sắp tỉnh lại, tâm niệm vừa động đem nữ tử này đưa ra Thiên khung bảo tháp.

“Tiểu Khung, thu hồi Thiên khung bảo tháp trở về.” Dạ Nhiễm nói với Tiểu Khung.

Tiểu Khung lên tiếng, lập tức thu hồi Thiên khung bảo tháp ở trong không khí giống như một phần tử nhỏ bé đi tới bên trong thành.

Bên trong Thiên khung bảo tháp gần ba giờ thì ở bên ngoài chỉ là mười mấy phút đồng hồ mà thôi. Khi Hồng y nữ tử tỉnh táo lại, cảm giác đầu tiên đó là thoải mái, trong cơ thể từ trước đến nay đều không thoải mái như vậy, nữ tử trước tiên phát hiện vết thương cũ chồng chất trong cơ thể mình nhưng toàn bộ gần như đều tốt lên

Nữ tử muốn nhớ lại vừa rồi xảy ra chuyện gì nhưng trống rỗng, con mắt hẹp dài lạnh như băng hiện lên một tia hàn quang, thân ảnh bỗng nhiên biến mất ở tại chỗ.

Lúc này, Dạ Nhiễm và Lệ Nhi cũng đã về tới bên trong thành, hơn nữa là trực tiếp về Cẩn Vương Phủ.

Vài vị hạ nhân của Cẩn Vương Phủ nhìn thấy bỗng nhiên xuất hiện Vương Phi và một thiếu nữ khác, nhìn Dạ Nhiễm mỉm cười gật gật đầu nhìn bọn họ, còn chưa lấy lại tinh thần, đã không thấy thân ảnh Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm mới từ Thiên khung bảo tháp đi ra đến trong phủ, chợt nghe tới giọng nói của Quân Mặc Hoàng, lập tức lôi kéo Lệ Nhi đi tới chỗ Quân Mặc Hoàng.

Quân Mặc Hoàng ngồi ở thư phòng, mím môi thần sắc lạnh nhạt, quanh thân tản ra tức giận nồng đậm.

Cảm giác được Dạ Nhiễm đã đến, Quân Mặc Hoàng giương mắt nhìn lại, vốn định thốt ra lời nói, khi tầm mắt chạm đến một vị nữ tử lôi kéo cánh tay bảo bối nhà mình, ôn nhu nồng đậm tỏa ra, chỉ thấy một đạo bóng đen hiện lên, Dạ Nhiễm đã bị Quân Mặc Hoàng ôm vào trong lòng ngực “Nhiễm Nhi, đi ra ngoài lâu như vậy, gặp gỡ cái gì vui hay sao ?”

Như thế nào ngữ khí Quân Mặc Hoàng nghe như không hờn giận, Dạ Nhiễm chìa tay nắm tay Mặc Hoàng vừa định nói gì thì Như Lệ Nhi mở miệng trước, vẻ mặt khó chịu: “Ngươi chính nam nhân đã đoạt đi tiểu công chúa?”

Con mắt Quân Mặc Hoàng tối đen thản nhiên nhìn thoáng qua Như Lệ Nhi, ôm ngồi ở trên đùi Dạ Nhiễm, lạnh nhạt nói: “Nhiễm Nhi là nữ nhân của bổn vương.”

Dạ Nhiễm có chút xấu hổ muốn đẩy Mặc Hoàng ra, đại sắc lang này, bây giờ Lệ Nhi nha đầu ở đây nha tại sao có thể ôm nàng như vậy, chẳng qua Dạ Nhiễm nhìn thấy bất mãn trong ánh mắt Quân Mặc Hoàng, chỉ đành ngồi im không động đậy mặt vẫn còn xấu hổ.

Dạ Nhiễm khẽ cắn môi, xem ra cả đời này của nàng đều nằm trên người sắc lang này rồi.

Như Lệ Nhi nhìn một màn này, khóe môi hơi hơi cong lên, xem ra Dạ Nhiễm ở chỗ này rất tốt, người nam nhân này quả nhiên giống như lời đồn đại sủng ái Dạ Nhiễm lên đến tận trời, như vậy nàng cũng yên tâm.

Chỉ cần Dạ Nhiễm nguyện ý, chỉ cần nàng được hạnh phúc, chỉ cần người nam nhân này đối tốt với Dạ Nhiễm , Như Lệ Nhi sẽ không nhiều lời.

“Ngàn vạn lần không nên phản bội tiểu công chúa, bằng không cho dù là đồng quy vu tận ta cũng tuyệt không sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Như Lệ Nhi nắm tay hung tợn nói với Quân Mặc Hoàng, sau khi nói xong cũng không chờ Quân Mặc Hoàng trả lời, liền nháy mắt đáng thương cười nói với Dạ Nhiễm, “Có phòng ngủ cho ta hay không . . . . .”

Dạ Nhiễm nhìn tốc độ biến đổi sắc mặt của Như Lệ Nhi, nhẹ nhàng nở nụ cười, vừa muốn nói chuyện liền cảm thấy bên eo bị bàn tay to mạnh ôm chặt, ngay sau đó nghe giọng nói Mặc Hoàng phân phó: “Hắc Hổ, mang vị tiểu thư này đi khách phòng.”

Giây tiếp theo, thân ảnh Hắc Hổ xuất hiện ở trong thư phòng, hơi hơi cúi đầu, nói với Như Lệ Nhi: “Vị tiểu thư này mời đi theo ta.”

Như Lệ Nhi nhìn Hắc Hổ, nhìn Mặc Hoàng, cuối cùng đem tầm mắt đặt ở trên người Dạ Nhiễm, thanh âm ngọt ngào mang theo ý tứ làm nũng: “Tiểu công chúa ngủ cùng ta. . . . . .”

Lời này Như Lệ Nhi mới vừa ra khỏi miệng, chỉ cảm thấy một cỗ hơi thở cực kỳ lạnh lẻo từ trên xuống dưới bao phủ cả người nàng, không cần nhìn cũng biết là vị đang ôm tiểu công chúa nhà mình phát ra.

“Lệ Nhi, buổi tối tỷ còn muốn đi tham gia hội đấu giá, muội muốn đi hay không?” Dạ Nhiễm đưa tay chụp lên tay Quân Mặc Hoàng, cảm giác được hàn khí có chút tiêu tán, mới mở miệng nói với Như Lệ Nhi.

Như Lệ Nhi lắc lắc đầu: “Không muốn không muốn, muội thiệt nhiều ngày không được ngủ ngon một giấ , buổi tối cũng không cần gọi muội ăn cơm đâu tiểu công chúa!”

Dạ Nhiễm gật gật đầu, sau đó Như Lệ Nhi mờ ám nháy mắt với Dạ Nhiễm, đi theo Hắc Hổ rời khỏi thư phòng.

“Nhiễm Nhi, chuyện thánh chỉ nàng có biết?” Quân Mặc Hoàng vuốt ve sợi tóc Dạ nhiễm, giọng nói hơi có vẻ trầm thấp.

“Ừm, lúc trước có nghe hoàng hậu nói qua.” Dạ Nhiễm ôm thắt lưng Mặc Hoàng, đem mặt tựa vào ngực Mặc Hoàng, lắng nghe nhịp tim hắn đập.

“Dường như lão nhân gia quyết ý rồi, không muốn thu hồi thánh chỉ, ngày mai muốn tuyên nàng yết kiến.” Quân Mặc Hoàng có chút buồn bực đem cằm để ở trên đầu Dạ Nhiễm, hắn – Quân Mặc Hoàng nếu mạnh mẽ cự tuyệt, tuyệt đối không người nào dám bức bách hắn nhưng đối mặt lão nhân hắn không có cách nào nói ra.

Cha mẹ đều là người chân chính yêu thương hắn.

“Ừm.” Dạ Nhiễm gật gật đầu, không nói gì thêm, nàng tin tưởng mình cũng tin tưởng Mặc Hoàng, ngày mai yết kiến, tùy cơ ứng biến đi.

“Nhiễm Nhi, không có gì muốn nói với ta ư?” Quân Mặc Hoàng híp lại con mắt đen, trong giọng nói mang theo vài tia nguy hiểm.

Dạ Nhiễm trốn trong lồng ngực Mặc Hoàng, nghĩ đến chuyện đã xảy ra hôm nay, có chút bất đắc dĩ còn có chút tức giận, ở trên đường đánh với con trai tướng quân, đi một chuyến chợ ngầm tìm được Như Lệ Nhi bị lạc, lúc sau ở quán trà không hiểu sao lại bị người khiêu khích kết quả bị Như Lệ Nhi đánh trở về, lúc sau lại gặp được vị Hồng y nữ tử kia hơn nữa lại được một quả Băng chi tinh tâm. Chuyện tình trải qua cũng đều nhất nhất nói cho Mặc Hoàng.

Khi Mặc Hoàng nghe được Dạ Nhiễm nói đến Hồng y nữ tử lạnh như băng kia, con mặt đen xẹt qua một tia ngưng trọng, mày hơi nhăn lại.

“Ngoài ra, Mặc Hoàng, ta thấy được hình xăm quái dị ở phía sau tai của nữ tử kia giống trong thông đạo dẫn đến chợ ngầm .” Dạ Nhiễm đem cái nghi vấn lớn nhất nói với Mặc Hoàng, dường như đã có chút xác định nữ tử này nhất định có liên quan chợ ngầm kia.

Đáy mắt Quân Mặc Hoàng xẹt qua một chút sâu xa, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Chính xác là đương gia của chợ ngầm.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio