Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ

chương 32: tòng quân a tòng quân a

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ai ya -ai ya -"

"Tiểu Khê, ngươi nhỏ giọng một chút, chút nữa lại bị mẫu thân nghe thấy được." Lương Lương ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.

"Nga.. Ai ya.." Ta.. Ta ủy khuất!

Mẹ kiếp! Còn tưởng rằng hành quân đánh trận là chuyện đại sự phải làm cái gì chứ!

Kết quả! Ở trên con ngựa rách này dằn dặt nửa tháng! Cái mông đều phải nát bét rồi! Đường cũng không biết đi rồi! Còn có! Dạ dày đều sắp nôn ra rồi!

Tưởng tượng nửa tháng trước, đoàn người chúng ta, cả quân xuất phát, một người một thân áo giáp nhỏ, mỗi người đều là mặt mày rạng rỡ như phải xuất giá.

Thấy được từng con từng con tuấn mã, ta còn như người thiểu năng trí tuệ, khua tay múa chân, "Nga~Ô Grừ~kỵ mã lớn nha~" Vui cũng không ngậm mồm vào được.

Ai nào ngờ.. Sau đó.. Chính là.. Đường dài đằng đẳng.. Hành quân..

Ban ngày ở trên ngựa vừa ngồi chính là cả ngày, buổi tối, tùy tiện tìm một chỗ thì cắm doanh, gặm gặm bánh màn thầu, ăn chút lương khô, nghỉ chân một chút, vội vã tiếp tục chạy đi, nếu không gấp thì ngủ lại.

Đó là thật sự chịu tội a! Ta cảm giác mấy lạng thịt ta thật vất vả nuôi mập, mấy ngày nay toàn bộ dằn vặt rơi mất, cả An Mãnh cũng gầy đi trông thấy! Cũng rất thiệt thòi đám tiểu gia hỏa này mỗi ngày rèn luyện, thân thể rắn chắc, nếu không phỏng chừng phải bị bệnh một hai người rồi!

"Tất cả mọi người, nghỉ ngơi tại chỗ." Cổ Diễn ra lệnh một tiếng, sau đó thì nhìn thấy Mạc Cửu mang theo một đội người đi về phía trước, đoán chừng là đi dò đường rồi.

"Thế nào, mấy người các ngươi, vậy thì không chịu nổi?" Cổ Diễn cười ha ha đi qua.

Ta đang đảo quanh đầy đất hoạt động cánh tay chân đó, lại ngồi một ngày, cảm giác nửa người đã không phải là của chính mình rồi!

"Sư phụ a, còn bao lâu mới đến chỗ a?" Giao thông của cổ đại cũng quá không tiện lợi a, nếu như là có máy bay thì rất tốt a! Thợ săn siêu hạng, chỉ đâu đánh đó!

"Sắp rồi, Mạc Cửu đi phía trước dò đường rồi, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, đêm nay trước khi vào đêm, chắc là có thể tới quân doanh của ta rồi."

"Thật sự hả!" Cuối cùng cũng coi như đến nơi rồi!

Nha đúng rồi, ta hình như quên nói, địa phương bây giờ chúng ta đi là phía đông nhất của Dực quốc! Chính là biên cảnh của phía đông.

Nghe nói là có một người gọi là bộ tộc "Hề" tự ý vào biên cảnh nước ta không nói, còn chiếm đoạt một tòa thành trì, đổi tên thành là "Hề", còn địa phương phác họa kia, trực tiếp tự lập lập thành vương, xây ra Hề quốc!

Theo lý thuyết quân đội Dực quốc của chúng ta đó là binh cường mã tráng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, cũng không biết tại sao, một mực bắt những người Hề không có cách này.

Vốn là Dực vương không làm sao coi là chuyện to tát, nhưng quân biên phòng mấy lần xuất binh, đều đang bị người Hề đánh lùi, Dực vương này có thể nhịn? Bất đắc dĩ, lúc này mới phái đại tướng An Lạc Thành đắc lực nhất, bằng không, loại chiến trận nhỏ này, cũng không cần cô ra tay.

Ta phỏng chừng An Lạc Thành cũng có ý muốn rèn luyện chúng ta một chút, không nói hai lời, dẫn chúng ta liền đến đông cảnh.

"Ôi, sư phụ a, người Hề kia đến cùng có lợi hại gì? Lẽ nào thật sự như trong lời đồn, chiều cao tám - thước, béo mạnh như trâu?" Điều này cũng không biết là ai truyền, dù sao mấy ngày nay ở trong quân doanh, luôn nghe có người thảo luận cái này.

"Không cho phép nói lung tung!" Cổ Diễn trừng hai mắt, "Dám ở trong quân tự ý truyền tin đồn, Nguyên soái nghe qua rồi, không đánh gãy chân ngươi không được!"

Fuck, nghiêm trọng như thế sao! Ta nhanh chóng che miệng lại. Ôi. Chờ chút, đây cũng không phải ta truyền ra, ta cũng là nghe nói mà!

"Các ngươi cũng đừng đoán mò, trước khi không thấy người Hề, tất cả đều là lời không thực, không thể dễ tin."

Cổ Diễn đang nói, xa xa một trận tiếng vó ngựa, chúng ta nhanh chóng quay đầu nhìn sang, ồ, Mạc Cửu làm sao nhanh như vậy sẽ trở lại rồi hả?

Phía sau còn theo binh lính áo giáp hơi chút tàn tạ, khá là chật vật.

"Sư phụ, đó là ai a?"

Cổ Diễn cau mày nhìn một chút, "Tướng lĩnh Trú quân, Kỳ Nghiệp." Nói xong, Cổ Diễn vội vàng đi tới kiểm tra tình huống.

Ta cùng Lương Lương liếc mắt nhìn nhau, đến gần chút, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.

"Đại nguyên soái, ngài có thể coi như đến rồi!" Kỳ Nghiệp nhảy xuống ngựa, trực tiếp quỳ đến dưới chân An Lạc Thành, ôm quyền thi lễ với cô.

"Đứng lên, xảy ra chuyện gì." An Lạc Thành nhấc tay lên.

"Hồi nguyên soái, hôm qua chúng ta lần nữa vây quét những người Hề kia, nhưng.."

"Thế nào?"

Tướng lĩnh kia cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, "Nói ra thật xấu hổ, từ lúc người Hề kia ở trú quân đến bây giờ, chúng ta trước trước sau sau vây quét hơn bốn lần, nhưng mỗi một lần đều tay trắng trở về, thậm chí ngay cả mặt của nhân vương Hề kia cũng chưa từng thấy."

"Ha, Kỳ tướng quân, đông cảnh các ngươi đóng giữ quân, là ăn không ngồi rồi sao?" An Lạc Thành cười gằn một tiếng.

Oa nha, thực sự là một chút mặt mũi cũng không cho a, trước mặt nhiều người như vậy, quở trách một tướng quân đóng giữ

Nhưng mà Kỳ nghiệp này bị An Lạc Thành chế nhạo như vậy, lại chưa dám có nửa điểm bất mãn, "Nguyên soái giáo huấn chính phải, thuộc hạ thực sự xấu hổ."

"Bây giờ trong doanh trại tình hình ra sao?" An Lạc Thành chắp hai tay sau lưng, một bộ dáng dấp trầm tư, bước chân tản bộ qua lại.

"Rất nguy, sĩ khí hạ." Kỳ Nghiệp nói xong, cúi đầu.

Ta thì nhìn thấy An Lạc Thành hung hăng trừng nàng một chút quay người liền nhảy lên lưng ngựa, "Cổ Diễn, truyền lệnh xuống, tất cả mọi người, tăng tốc hành quân, trước khi trời tối, cần phải chạy tới doanh trại."

Vào lúc này ta thì đồng tình những bước hành quân kia rồi, vui mừng chúng ta còn có con ngựa! Nhanh chóng leo đến trên lưng ngựa, đừng vứt ta, ta chết cũng không xuống!

Theo An Lạc Thành một đường khoái mã, rất xa nhìn thấy nơi đóng quân, chính là dùng hàng rào vòng ra một mảnh đất, bên trong dựng những quân trướng cho các binh sĩ ở lại.

Hai tên gác cổng trước cửa ngồi dưới đất, một bộ dáng vẻ chán chường.

Ta nhanh chóng quay đầu nhìn An Lạc Thành một chút, khá lắm, đồ vật này quả nhiên trừng mục đích, đột nhiên một roi quất lên mông ngựa, chạy về phía hai tên binh lính kia

"..."

Người binh sĩ kia ngẩng đầu nhìn lên, phù phù một cái thì bò ở trên mặt đất, ôm đầu run lẩy bẩy.

An Lạc Thành kéo dây cương, con ngựa vừa vươn mình, một tiếng hí lên, hai cái móng trước vững vàng rơi vào bên cạnh cái đầu của người binh sĩ kia

"Đại.. Đại.. Đại Nguyên Soái?" Một người khác binh lính cũng dọa cho phát sợ, dựa sát cửa gỗ phía sau.

"Xem thử các ngươi hiện tại, như hình dáng gì!" An Lạc Thành trợn mắt.

"Đại nguyên soái bớt.. Bớt giận.. Ta.. Chúng ta.."

"Cút đi lĩnh trượng." An Lạc Thành không hề liếc mắt nhìn nàng, vừa đạp bụng ngựa, tiến vào doanh trại.

Khá lắm, thật là ngang ngược.

Ừm, nói như thế nào đây, luôn cảm thấy từ khi ra khỏi nhà, An Lạc Thành lại như biến thành người khác.

Ở nhà, thỉnh thoảng cô còn biết vẻ mặt ôn hòa đối với chúng ta, có ý vô ý biểu lộ một chút quan tâm. Nhưng từ sau khi ra ngoài, cô cả nhìn thẳng cũng không nhìn chúng ta một chút, hơn nữa địa vị bá chủ của cô ở trong quân, không ai dám làm trái tí tẹo nào với cô, ngay cả Mạc Cửu và Cổ Diễn, ở nhà dám có hứng thú chơi với cô, tại đây, An Lạc Thành không mở miệng, hai nàng căn bản sẽ không chủ động đi nói chuyện phiếm.

Dù sao mấy ngày nay, cả chúng ta cũng rất kinh hoảng.

Đúng rồi, thì ngày ấy, ta chẳng qua là oán trách cưỡi ngựa dằn vặt cái mông, cô liền để ta theo binh lính đi một ngày.. Ngay lúc đó tâm tình lại như ăn phân, có nỗi khổ không nói được, có lệ nuốt trong bụng..

Nhưng mà trong lòng, ta lại cảm thấy, An Lạc Thành thô bạo thâm độc, mới là An Lạc Thành ban đầu ta tưởng tượng, hè hè.

Được rồi, nói đi nói lại, sau khi An Lạc Thành tiến vào quân doanh, không ít binh lính nhìn thấy cô, dồn dập đứng dậy hành lễ, mỗi người hết sức phấn khởi nguyên soái nguyên soái mà kêu, kết quả.. An Lạc Thành ra lệnh một tiếng, những tên lính lười biếng vừa rồi kia toàn bộ thưởng một trận quân côn, quả thực chính là một chậu nước lạnh phủ đầu giội xuống.

Ôi nhưng mà cũng lạ, không ít binh lính vậy mà đối với lần này không phản bác chút nào, một bộ tư thế ta sai rồi ta nhận phạt. Tựa hồ An Lạc Thành đến, cho các nàng uống một viên định tâm hoàn thật mạnh.

"Kỳ Nghiệp, dẫn đường." Sau khi trừng phạt một đám binh lính, An Lạc Thành bốn phía liếc nhìn chút, triệu Kỳ Nghiệp đến.

"Nguyên soái muốn đi Hề thành?" Kỳ Nghiệp sững sờ.

"Bốp!" Một cái cái tát vang dội lanh lảnh, ngươi đừng nói là Kỳ Nghiệp, ngay cả chúng ta giật nảy mình, nhìn lẫn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

Chuyện này làm sao.. Không giải thích được thì đánh người rồi?

Thấy An Lạc Thành trợn tròn hai mắt, Kỳ Nghiệp kia tựa hồ ý thức được cái gì, "Bành bạch" một cái thì quỳ xuống, "Nguyên soái bớt giận, thuộc hạ biết sai, là Thổ thành, thuộc hạ đây thì dẫn nguyên soái đi!"

Thổ thành? Hề thành cái tên ban đầu sao? Nói thật, là rất Thổ (quê mùa), còn không bằng Hề thành êm tai đó.. Ai đặt, không văn hóa như thế..

Nhưng mà.. Nói sai tên rồi thì phải bị bạt tay?

Nha cũng đúng, Kỳ Nghiệp này cũng là có chút thiếu não, rõ ràng là người ta tới phạm chúng ta, đoạt thành trì của chúng ta sửa lại tên, nàng còn bật thốt lên cái gì Hề thành, vậy ngươi đây không phải muốn ăn đòn sao, nên!

Lần đầu, ta vậy mà cảm thấy An Lạc Thành đánh người đánh có lý như thế nha!

"Mấy người các ngươi, đi theo ta vào trướng đi." Cổ Diễn ở mặt trước dẫn đường, đem chúng ta dẫn đến một phòng trong doanh trướng, ừm.. Doanh trướng này còn rất lớn, như cái nhà bạt, có giường có bàn, đồ dùng hằng ngày đúng là đầy đủ mọi thứ. Tuy không sánh được trong nhà, nhưng mà! Có giường ta thì biết đủ rồi!

Trực tiếp nằm uỵch xuống giường, "A - thoải mái -" Nhắm mắt lại, thở dài mấy hơi.

"Đem hành lễ chỉnh lý một hồi thì ra ngoài thôi, ta dẫn bọn ngươi đi làm quen các nơi trong doanh trại."

Cái gì? Ta đều nằm xuống còn muốn để ta dậy? Kiên quyết từ chối được không!

"Này, sư phụ a, ngươi xem chúng ta đều đi lâu như vậy rồi, ngươi liền để chúng ta nghỉ ngơi một chút đi!" Ta trở mình, nằm lỳ ở trên giường chơi xấu.

"Thì ngươi lười nhất." Cổ Diễn tựa hồ là bất đắc dĩ, nhìn mọi người một chút, "Đều đi nghỉ ngơi một chút đi." Cái tên này nói xong, chính mình trước tiên ôm cánh tay dựa vào cửa, chợp mắt một chút.

"Phù.. Thoải mái.." Ta duỗi cái eo thiệt lười, kéo kéo gân cốt, vừa nhắm mắt lại, liền chuẩn bị ngủ đi rồi.

Mơ mơ màng màng, bên tai một trận tiếng gào thét ầm ỉ, hình như là cái gì.. Người đến không tốt rồi, người Hề đánh lén quân doanh rồi, các loại.

Gãi gãi đầu, mẹ nó, ta đang ngủ say đó, ầm ĩ cái gì thế a, phiền chết rồi.

"Tiểu Khê, mau ngồi dậy, hình như xảy ra vấn đề rồi!" Bên tai là thanh âm cấp thiết của Lương Lương.

"Ừm.." Huh? Xảy ra vấn đề rồi? Chờ chút, vừa rồi họ gọi chính là cái gì? Người Hề đánh lén quân doanh?

Quân doanh? Cái này?

Fuck! Người Hề đến? Muốn đánh trận rồi?

Ta mẹ nó ưỡn người thì ngồi dậy rồi, một mặt ngu ngơ nhìn Lương Lương, "Cái gì?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio