Dây đàn đứt đoạn, một muỗng rượu đục, ánh nến thuyền khách hai ba ngọn, hạc Thinh Châu bốn năm con, sa trường rong ruổi sáu bảy năm, quỳ lạy trước Phật miệng miệng niệm, trở về, trãi hồng trang mười dặm, đồng ý bạc đầu không rời xa
"Tiểu cô nương, ta thấy lệ chí (*) này có được đúng là rất rõ, vậy ngươi có biết lệ chí này rất sâu xa khó hiểu hay không?"
Tiểu cô nương cau mày, một mặt cảnh giác nhìn hắn nói: "Có bao nhiêu sâu xa khó hiểu?"
"Cái gọi là lệ chí, tức kiếp trước sinh lệ, kiếp này chí. Truyền thuyết là bởi vì thời điểm chết của kiếp trước, khi người yêu ôm ngươi gào khóc, nước mắt rơi xuống ở trên mặt do đó hình thành dấu ấn, lấy ba đời sau sử dụng gặp lại, người có lệ chí, mang theo kí ức của kiếp trước, nối lại nhân duyên dang dở. Mà ngươi chủ định kiếp này nhiều lệ, cầu mà không được, dây dưa lẫn nhau, không chết không thôi, mãi đến tận vì là đối phương trả lại nước mắt của kiếp trước, mới có thể tu được chính quả"
"Lão tiên sinh, ngươi có phải đối với ta có bất mãn gì hay không?"
Người kia cười ha ha, đặc biệt thờ ơ nói: "Ta chỉ muốn khích lệ ngươi, phải kiên cường" Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi
(*) Lệ chí: lệ là nước mắt, chí là nốt ruồi, ở đây là bên khóe mắt của nhân vật có một nốt ruồi, người ta gọi là lệ chí