Nhà họ Nhạc nhận được cành ô liu có tên là “kết thông gia” do tập đoàn Tề thị ném ra, trên hợp đồng đã viết rõ ý đồ, chỉ cần con trai nhỏ nhà họ Nhạc bằng lòng kết hôn với chủ tịch tập đoàn Tề thị – Tề Dục Đình, thì Tề thị sẽ giúp đỡ việc làm ăn của nhà họ Nhạc trên mọi phương diện, đảm bảo việc làm ăn của nhà họ Nhạc sẽ ngày càng thăng tiến không phải lo đến mai sau nữa.
Trên trời bỗng rơi xuống cái bánh có nhân, cha Nhạc vừa vui vừa sầu. Phải biết rằng đây chính là tập đoàn Tề thị tiếng tăm lừng lẫy tài sản hơn trăm triệu, nhưng yêu cầu của Tề thị là kết thông gia, cha Nhạc sao có thể đưa con trai cục cưng của mình đến miệng cọp được.
Lòng dạ Tề Dục Đình thâm sâu, ai biết hắn có chú ý gì chứ, nhà họ Nhạc không quyền không thế nhất định không chơi nổi với Tề thị, nếu Tề Dục Đình bắt nạt Nhạc Nhị thì biết làm thế nào.
Nhưng nếu từ chối Tề thị, nói không chừng sẽ bị chụp cái mũ “không biết điều”, ngày sau sẽ bị họ ngáng chân; hơn nữa với loại xí nghiệp nhỏ như nhà họ Nhạc, được hợp tác với Tề thị là cơ hội ngàn năm có một.
Cha Nhạc mẹ Nhạc không biết nên làm gì, sau mấy ngày thương lượng cùng Nhạc Nhị đã nghĩ ra một “chủ ý ngớ ngẩn”, đầu tiên thả tin tức ra với Tề thị, nói trước đấy Nhạc Nhị ốm một trận, tai không nghe thấy gì nữa.
Ném quyền quyết định lại cho Tề Dục Đình. Nếu Tề Dục Đình ghét bỏ Nhạc Nhị vì thiếu sót đấy, vậy cũng không cần hợp tác kết hôn nữa. Còn nếu không ngại, việc tai không nghe thấy gì này, cũng có thể phần nào bảo vệ Nhạc Nhị.
Dù sao người quyền thế ngập trời sẽ không nhàm chán đến nỗi đi bắt nạt một người điếc, cho dù người nhà họ Tề có muốn bắt nạt sai sử Nhạc Nhị thì cậu hoàn toàn có thể giả vờ không nghe thấy, không hiểu gì.
Kết quả sau khi Tề Dục Đình biết tai Nhạc Nhị xảy ra vấn đề từ trợ lý xong thì gọi một cuộc điện thoại thẳng tới chỗ cha Nhạc, làm cha Nhạc trở tay không kịp.
“Chào chú Nhạc, cháu là Tề Dục Đình.”
“Chủ tịch Tề?! Chủ tịch Tề, cậu có chuyện gì sao?”
“Cháu nghe nói Nhạc Nhị không nghe được, chuyện gì đã xảy ra? Cháu biết một vài chuyên gia nước ngoài nổi tiếng, có thể mang Tiểu Nhị qua xem thế nào.”
Giọng Tề Dục Đình hơi nhanh, nghe có vẻ nôn nóng, trán cha Nhạc rịn ra mồ hồi, chỉ lo làm thế nào để lấp lim chuyện nói dối kia, lại không phát hiện ra sự quan tâm của Tề Dục Đình với Nhạc Nhị.
“Không cần đâu, chúng tôi đã đưa thằng bé đi khám rồi, nói là tạm thời không nghe được, sau này có thể sẽ khỏi, làm phiền chủ tịch Tề quan tâm rồi.”
“Chú Nhạc khách khí, sau này cháu còn phải gọi chú một tiếng cha đâu.”
“Ý chủ tịch Tề là…”
“Chú cũng xem hợp đồng rồi đấy, đối với nhà họ Nhạc chỉ trăm lợi không có hại, cháu tin chú bằng lòng cho Tiểu Nhị kết hôn cùng cháu.”
“Chuyện này, chuyện này…”
“Tai của Tiểu Nhị cháu cũng sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất khám cho em ấy.”
“Không cần, chuyện tai này, thật sự không cần khám lại đâu.”
Gặp bác sĩ chẳng phải sẽ bị lộ tẩy sao, cha Nhạc đau đầu nhức óc, vừa phải nghĩ xem có nên đồng ý đám hỏi hay không, vừa phải ngăn cản Tề Dục Đình đưa Nhạc Nhị đi gặp bác sĩ.
Hai người giằng co một lúc, cuối cùng hẹn thứ hai tuần sau đi ăn bữa cơm, để Nhạc Nhị và Tề Dục Đình làm quen trước một chút.
Ấn tượng của Nhạc Nhị về Tề Dục Đình, chỉ có qua báo chí với trên kênh tài chính đưa tin về hắn, không phải chuyện hợp tác với tập đoàn này thì chính là liên kết với xí nghiệp kia, kiếm được bao nhiêu hoặc là quyên góp được bao nhiêu.
Một chuỗi các con số khổng lồ, là số tiền mà cả đời này Nhạc Nhị cũng không thể kiếm được.
Cậu nhìn ảnh Tề Dục Đình trên màn hình máy tính, cứ cảm thấy quen quen, nhưng lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu, Nhạc Nhị nhìn gương mặt lạnh lùng nhưng vô cùng tuấn mỹ kia, nghĩ, chắc đã từng nhìn thấy hắn trên màn hình quảng cáo trong khu phố thương mại ở trung tâm thành phố đi.
Nghĩ đến chuyện mình có khả năng sẽ kết hôn với một kẻ nắm quyền trong giới kinh doanh như Tề Dục Đình, trong lòng Nhạc Nhị cảm thấy rất phức tạp.