Đến nhà hàng, lúc chính thức nhìn thấy Tề Dục Đình, Nhạc Nhị bị khí chất mạnh mẽ độc nhất của người đứng đầu tỏa ra từ người đàn ông dọa sợ.
Giống như một con thú hoang hung dữ, rõ ràng đã ẩn núp trong bóng tối nhưng vẫn không thể nào che đi hơi thở của mình, mà Nhạc Nhị chính là một con thỏ nhỏ, chỉ có thể bị hắn ăn trọn.
Nhạc Nhị: Cảm giác bản thân gặp nguy hiểm. Chuyện kết hôn này, có thể không làm được không…
Đồng thời cậu cũng vô cùng vui mừng, may mà giờ mình đang là người điếc, không nghe được Tề Dục Đình nói gì, nếu không hắn mà mở miệng hỏi đến thì cậu sẽ căng thẳng đến nói lắp mất.
Nhạc Nhị bám chặt lấy cha Nhạc, phía trước là Tề Dục Đình và trợ lý của hắn dẫn đường, đến khi vào phòng riêng, trợ lý chủ động lui ra ngoài, phòng riêng lớn như vậy chỉ còn lại ba người bọn họ, trong sự xa hoa lộ ra vẻ lạnh lẽo, bầu không khí có có phần kỳ lạ.
Tựa như đi vào cạm bẫy của con sói hung ác, Nhạc Nhị càng dính sát lấy cha mình hơn, giống như cậu bé con trốn sau lưng người lớn không dám chào hỏi người xa lạ.
Tề Dục Đình chủ động cười với cậu, Nhạc Nhị cũng kéo miếng cười đáp lại.
Tề Dục Đình ngồi xuống, mở miệng nói: “Ngồi đi, xem menu muốn ăn gì, nhà hàng này nổi tiếng với đồ ăn Chiết Giang, các món hải sản cũng rất ngon.”
Nghe đến hải sản, hai mắt Nhạc Nhị sáng rực lên, lúc khóe mắt liếc về phía Tề Dục Đình mới phát hiện người ta vẫn đang nhìn mình.
Mắt hai người vừa chạm nhau, Nhạc Nhị lập tức dời tầm mắt, nghĩ, chắc không bị lộ đâu nhỉ.
Cậu chột dạ ngồi bên cạnh cha Nhạc, nhưng Tề Dục Đình lại kéo ghế cạnh mình ra, nín cười nhìn thanh niên đảo mắt liên tục, nói với cha Nhạc: “Chú để Tiểu Nhị… ngồi đây đi.”
Một tiếng Tiểu Nhị này nghe thật kì lạ, như thể có từ nào đó chưa kịp thốt ra đã đột nhiên kìm lại không nói tiếp nữa vậy.
Tiểu Nhị 小珥 (Xiǎoěr) đọc gần giống 小儿媳 (Xiǎo érxí) aka vợ/ bà xã
Tai Nhạc Nhị lặng lẽ đỏ lên, sao Tề Dục Đình lại gọi nhũ danh của cậu thế chứ, làm như bọn họ thân quen lắm ấy.
Bữa cơm này ăn trong bầu không khí vô cùng vi diệu. Đồ ăn Chiết Giang và hải sản rất hợp khẩu vị Nhạc Nhị, Nhạc Nhị vừa sợ Tề Dục Đình đột nhiên mở miệng nói đến chuyện cưới xin, vừa sung sướng nốc đồ ăn ngon như gió cuốn.
Thỉnh thoảng lại lén nhìn gương mặt đẹp trai của Tề Dục Đình hai cái, cũng xem như là một kiểu đồ ăn kèm.
Tề Dục Đình nhận ra thanh niên nhìn trộm hắn từ lâu rồi, má cậu phồng lên trông cứ như một bé chuột hamster vậy.
Đáng yêu muốn chết.
Hắn cố ý nghiêng mặt sang bên nhìn thẳng vào mắt cha Nhạc hỏi: “Thật sự không nghe thấy sao?”
Cái tay đang gắp thức ăn của Nhạc Nhị dừng một cái, động tác nhai nuốt dừng mất một giây rồi lại từ từ chuyển động.
Cậu phải giả vờ không nghe thấy gì.
Cha Nhạc ở bên cạnh nói: “Đúng thế đúng thế, hiện tại không nghe được.”
Nhạc Nhị nuốt hết đồ trong miệng, nở một nụ cười đơn thuần với Tề Dục Đình, nụ cười lần này phát ra từ nội tâm, bởi vì nhà hàng Tề Dục Đình đặt chỗ thật sự rất ngon, tín đồ ăn uống Nhạc Nhị cảm ơn hắn từ tận đáy lòng.
Tuy cậu đã trưởng thành nhưng ngoại hình thiên hướng trẻ con nên trông có vẻ còn nhỏ. Bình thường cũng chỉ để kiểu tóc ngắn phổ thông, nhưng vì bữa cơm đặc biệt hôm nay mà dùng máy kẹp tạo kiểu tóc thanh niên Nhật Bản, vì thế lại trông càng có vẻ ngoan ngoãn hơn.
Đôi mắt mượt mà phản chiếu người đàn ông trước mặt, cậu cong mắt cười lên làm Tề Dục Đình không dời nổi mắt.
Tề Dục Đình thất thần chốc lát, rút giấy ra rồi lau đi hạt cơm bên khóe miệng Nhạc Nhị.
Nhạc Nhị trợn tròn hai mắt, há miệng run lẩy bẩy nặn ra một câu, “Cảm ơn.”
Tề Dục Đình lắc đầu nói: “Không có gì.” Ngay sau đó nghĩ đến chuyện Nhạc Nhị không nghe được, vì thế thả chậm tốc độ nói, nhẹ nhàng hỏi cậu: “Ăn, ngon, không.”
Khẩu hình của hắn rất rõ ràng, muốn Nhạc Nhị đọc hiểu được lời hắn nói.
Nhạc Nhị đương nhiên là nghe hiểu chứ, bởi vì cậu chỉ giả vờ điếc mà thôi.
Cậu làm bộ suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu, “Ngon ạ.”
Cậu thấy khóe miệng người đàn ông nâng lên một độ cong nhỏ, dường như rất hưởng thụ việc trò chuyện chậm rãi này với cậu.
Tề Dục Đình quả thật rất hưởng thụ, tâm trạng cũng rất tốt, thậm chí còn không làm nền thêm câu nào mà hỏi thẳng thanh niên luôn: “Kết, hôn, với, anh, được, không.”
Hắn nhìn Nhạc Nhị, nhẹ nhàng nói từng từ từng chữ, cảm giác áp lực lúc đầu mang đến cho Nhạc Nhị hoàn toàn mất hết.
Câu hỏi quá trực tiếp, Nhạc Nhị giả vờ như không nghe hiểu gì, đục nước béo cò để nó qua.
Nhưng Tề Dục Đình cũng đã cân nhắc đến việc câu nói này quá dài, thanh niên có thể không hiểu được, hắn nhanh chóng lấy di động ra, gõ chữ ở phía trên.
Nhạc Nhị bất chấp nhìn về phía điện thoại Tề Dục Đình đang giơ lên, trên đó viết một dòng chữ đen rõ ràng:
“Tiểu Nhị, kết hôn với anh được không?”
~
Tề Dục Đình: Hỏi vậy để tỏ ra lịch sự chút thôi, cho dù Tiểu Nhị không đồng ý cũng sẽ nghĩ đủ cách để mang ẻm về nhà