“Khi nó giật điện đối thủ, chẳng lẽ sẽ không giật luôn cả tôi?”
“Nó đã được nghiên cứu kỹ rồi, chỉ đủ lượng điện giật một người thôi.”
Trước mặt là một hàng bia ngắm, Khúc Quân bắn ra hai phát súng đều có sai lệch, quả nhiên loại đạn này không hề giống đạn phổ thông.
“Súng thông thường sẽ có lực đàn hồi nhất định, nhưng loại súng này thì không có.” Lăng Mặc đi tới sau lưng Khúc Quân, đặt tay lên vai cậu “Cậu có thể thả lỏng. Đường bay của đạn này hơi thấp hơn đạn bình thường, cho nên lúc bắn cậu phải hướng đầu súng lên một chút. Nhưng phải tự bản thân cậu cảm nhận sự chênh lệch này.”
Hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền tới, giống như là hậu phương vững chắc có thể hoàn toàn dựa vào.
“Tôi biết rồi. Khoảng cách bất đồng dẫn đến chênh lệch cũng sẽ bất đồng.”
“Ừ, Tống tiên sinh đang phái người tu bổ sự chênh lệch này, nhưng không thể giải quyết trong một thời gian ngắn được.”
“Ha ha, nếu là anh, đây nhất định không phải là vấn đề lớn lao gì.”
Khúc Quân híp mắt quay đầu lại thì phát hiện Lăng Mặc không nhìn bia ngắm mà là nhìn cậu.
“Phương thức nịnh hót của cậu luôn đơn giản trực tiếp như vậy sao?”
“Đơn giản trực tiếp là vì xuất phát từ nội tâm!”
Lăng Mặc vươn tay tới quay đầu cậu về chỗ cũ.
Nhưng Khúc Quân lại quay đầu lại nói “Anh cũng là cao thủ sử dụng súng điện nhỉ, nếu không chúng ta so tài một chút?”
“Cậu thua chắc.” Lăng Mặc tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn xắn tay áo lên.
Quả nhiên, bọn cậu bắn phát súng, Lăng Mặc đều bắn trúng vòng chín điểm.
“Súng điện của tôi chắc chắn có vấn đề!” Khúc Quân vô cùng khẳng định nói.
“Đầu óc cậu có vấn đề hơn.”
Khúc Quân cảm thấy không thể nào cãi lại được.
“Ai biểu anh là sư huynh làm chi! Sư huynh thắng sư đệ không phải là đạo lý hiển nhiên sao!” Khúc Quân thầm nghĩ cũng may trước khi so tài không làm cá cược hố cha nào.
“Khi ăn vạ mới chịu nhận mình là sư đệ.” Lăng Mặc đi tới đẩy nhẹ vào má Khúc Quân.
“Úi đừng! Gãy cổ!”
“Phải không? Tôi cho cậu đẩy lại.”
Khi Lăng Mặc choàng cánh tay qua cổ Khúc Quân, cậu đều không có ý giãy giụa nào.
“Cậu sao vậy?” Lăng Mặc hỏi.
“…Này thật giống như đây là lần đầu anh đùa giỡn với tôi.”
“Cậu cô đơn lắm sao? Tôi siết cổ cậu mà cậu liền cảm thấy đội ơn đội đức.”
“Đi ra!” Khúc Quân mất hứng đẩy tay Lăng Mặc ra “Phá không khí quá đi!”
Ngoài súng điện ra, Lăng Mặc còn dạy Khúc Quân cách sử dụng các thiết bị nhỏ khác.
Đến buổi tối lúc đi ngủ, Khúc Quân mới nhận ra bây giờ cậu và Lăng Mặc đều có phòng riêng của mình.
Bỗng nhiên có chút nhớ nhà trọ ở sở nghiên cứu, nơi mà cậu chỉ cần nghiêng mặt là có thể thấy dáng vẻ say giấc Lăng Mặc.
“Ừm, chúc ngủ ngon.” Khúc Quân đứng ở phòng khách đi tới trước phòng Lăng Mặc nói.
“Nhìn cậu trông như không muốn tách rời tôi.”
“A? Tôi ngủ một mình cũng được!”
Khúc Quân sải bước về phòng của mình, Dung Chu đã cho người đặt hành lý của cậu trên tủ đầu giường.
Khúc Quân nhảy lên giường lớn giang rộng chân tay thành chữ đại, khi mọi thứ yên tĩnh lại, tận sâu trong lòng Khúc Quân có gì đó nôn nao không thể bình tĩnh.
Cậu quấn chăn thành cái kén, cảm thấy mạch máu của mình có gì đó dâng trào, thân thể dần nóng lên, cậu nhắm mắt lại bắt đầu tự tuốt.
Trong đầu đều là ánh mắt của Lăng Mặc, đôi môi hé ra khép lại khi nói chuyện của anh. Lăng Mặc trong đầu của cậu bị đẩy ngã xuống giường, đôi mắt luôn hờ hững bình thản kia cuối cùng cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, cậu cởi hết nút áo của anh ra, nhìn yết hầu cử động lên xuống nơi cổ của anh.
“Lăng Mặc… Lăng Mặc…”
Không khí xung quanh như bị đốt cháy, Khúc Quân nhắm chặt hai mắt, tận sâu trong nội tâm vẫn chưa được thỏa mãn.
“Tôi ở đây, sao vậy?” Lăng Mặc hỏi.
Giống như thạch anh rơi vào trong nước sôi, khi bị chìm nghỉm xuống dưới, ngay sau đó là bị luồng sức mạnh nào đó điên cuồng đẩy ra khỏi mặt nước.
Một bàn tay đặt trên cậu, nhiệt độ kia nhắc nhở Khúc Quân đây không phải là trong tưởng tượng của cậu.
Khúc Quân chợt mở mắt ra ngồi bật dậy, cũng may là phía dưới có đắp chăn.
Lăng Mặc nghiêng người ngồi ở mép giường, ánh đèn ngủ đầu giường nhu hòa chiếu vào mặt anh, trong mắt anh như mơ hồ có gì đó đau thương mà lại khó đoán.
Khúc Quân thật muốn đập đầu chết quách cho rồi.
“Anh… Anh… Sao lại ở trong phòng tôi?”
Mau để cậu nổ tung thành tro bụi ngay bây giờ điiii!
Rốt cuộc Lăng Mặc vào đây từ lúc nào?
Anh có biết cậu làm gì vừa nãy không?
“Dung Chu dọn hành lý của tôi và cậu vào phòng đã để lộn rồi.”
Lúc này Khúc Quân mới nhìn thấy ở đầu giường có thêm một cái va li nữa, Lăng Mặc cầm một cái trong đó rồi đứng dậy.
“Anh vào phòng tôi mà không gõ cửa sao?” Khúc Quân nói xong câu này liền hối hận.
Lăng Mặc sắp đi ra rồi mà mi còn hỏi câu này, nếu lỡ anh nói lúc nãy mi vừa làm gì thì biết mần răng?
“Cửa phòng cậu không khóa, hơn nữa còn đang kêu tên tôi.”
Một búng máu vọt tới cổ họng của Khúc Quân, chỉ thiếu điều muốn phun ra ngoài.
Lăng Mặc đi tới trước cửa bỗng dừng chân.
Khúc Quân ngồi im re tại chỗ, trong lòng cầu trời khấn phật, ngàn vạn lần đừng để Lăng Mặc hỏi tại sao vừa nãy cậu lại gọi tên của anh!
“Ngủ ngon, tiểu sư đệ.” Lăng Mặc nhếch môi cười, làm trong lòng Khúc Quân như có hàng ngàn con kiến đang cắn
Cửa đóng lại, nhiệt độ cũng dần hạ xuống, Khúc Quân trợn tròn mắt ngồi tại chỗ, thở hắt ra một hơi.
Lần đầu tiên cậu muốn làm Đông Phương Bất Bại…
Mấy ngày này, Lăng Mặc đều thảo luận hạng mục nghiên cứu của mình với sở nghiên cứu cũ thông qua video call trên máy tính bảng, Khúc Quân cũng được thả lỏng không ít.
Cậu đứng trước cửa số sát đất, kề trán lên cửa kính nhìn tháp lầu của sở nghiên cứu thần kinh ở phía xa xa kia, lòng đầy tò mò.
“Này Lăng Mặc, anh biết tiến sĩ Giang phụ trách sở nghiên cứu thần kinh không?” Khúc Quân hỏi.
“Có gặp mặt rồi nhưng không quen lắm. Sao vậy?”
“Anh ta là một người như thế nào?” Khúc Quân tiếp tục hỏi.
“So với tất cả những người có thành tựu trong lĩnh vực khoa học, anh ta rất coi trọng hạng mục nghiên cứu của mình, muốn theo đuổi một kết quả hoàn mỹ.”
“Còn gì nữa không?”
“Hết rồi.”
“Ồ…”
“Trông cậu rất hứng thú với Giang Thành.” Lăng Mặc bỗng nhiên tạm dừng video call, ngẩng đầu lên.
Khúc Quân đang nhìn sở nghiên cứu thần kinh bỗng cảm thấy áp lực, Lăng Mặc dựa lưng vào sofa, nhìn cậu với ánh mắt dò xét.
“Không… Không có… Có sư huynh như anh rồi, tôi sao có thể ăn trong chén nhìn trông nồi chứ ha ha ha ha!”
(Giống câu đứng núi này trông núi nọ)
“Là lão Lương dạy cho cậu chiêu nịnh hót này?”
“Hở?”
“Lão Lương trêu chọc nhân viên của tập đoàn Cự Lực bị Dung Chu tình cờ nhìn thấy, ông ta liền nói giống như cậu. Sau đó Dung Chu hỏi ‘Ai là trong chén, ai là trong nồi’, lão Lương trả lời sai, bị chỉnh suốt một tuần không xuống giường được.”
“Huấn luyện viên Lương trả lời như thế nào?”
“Dung Chu là trong nồi, người khác là trong chén.”
“…Vậy phải trả lời như thế nào để không bị chỉnh?”
“Trong chén của tôi là cậu, trong nồi cũng là cậu.” Lăng Mặc nhàn nhạt nhìn Khúc Quân.
Khúc Quân không hiểu tại sao lại thấy khẩn trương, lấy ngón tay chọt chọt cửa kính, trong đầu toàn là câu nói ‘Trong chén của tôi là cậu, trong nồi cũng là cậu’.
Chớp mắt đã đến cuối tuần, Lăng Mặc chuẩn bị tham gia buổi họp mặt bạn bè thời cấp ba. Anh mặc âu phục, Khúc Quân nhàm chán ngồi trên sofa nhìn anh, cầm quả quýt trên bàn ném lên ném xuống.
Lúc này Lăng Mặc lên tiếng “Cậu tới giúp tôi chỉnh lại cổ áo phía sau.”
Khúc Quân đặt quả quýt xuống rồi đi tới sau lưng Lăng Mặc, giúp anh bẻ ngay ngắn cổ áo sơ mi, còn nghiêm túc miết cho thẳng.
Lăng Mặc đang đưa lưng về phía cậu đột nhiên giơ tay lên nhẹ nhàng cầm lấy tay Khúc Quân kéo ra trước, tựa hồ đặt tay cậu trước mũi mình.
Ngón trỏ của Khúc Quân thoáng đụng vào chóp mũi Lăng Mặc, cảm giác được hơi thở của anh.
“Mùi gì thế?”
“A?”
Mùi gì? Chẳng lẽ cậu ăn sáng xong không rửa tay sạch?
“Hình như mùi của quýt.”
“À đúng rồi, trên bàn có mấy quả quýt.”
“Thật là thơm.” Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng.
Nghe như vô tình nhưng lại tựa như một cơn gió thổi quét qua tim Khúc Quân.
Lăng Mặc nói xong liền thả tay Khúc Quân ra, đi tới cửa mang giày vào.
Khúc Quân nuốt nước miếng, trong lòng tựa như có thiên quân vạn mã dồn dập xông ra khỏi khe núi chật hẹp.
Lần này vẫn là Khúc Quân và Tiểu Hằng hộ tống Lăng Mặc đi đến buổi họp mặt bạn cấp ba của anh. Nghe nói Dung Chu đã cho người kiểm tra toàn bộ khách sạn, từ đầu bếp đến bảo vệ, cũng sắp xếp người của mình vào đó làm nhân viên.
Lăng Mặc chỉ đi họp mặt bạn bè thôi mà còn khoa trương hơn cả hoàng đế xuất cung. Khúc Quân thật lòng cảm thấy Dung Chu quá nuông chìu Lăng Mặc.
Vừa đi vào đại sảnh là một bức tường để khách khứa ký tên, Lăng Mặc cầm bút máy kí tên mình vào, Khúc Quân đứng bên cạnh híp mắt nhìn hồi lâu.
Nét chữ cứng cáp nhưng lại nghiêm nghị, giống như con người của anh.
“Cậu thích chữ ký của tôi?” Lăng Mặc lại gần hỏi Khúc Quân.
“Ký thật đẹp.”
“Tôi có thể ký lên mặt cậu.”
“Hở? Tôi không cần!”
“Như vậy người khác đều biết cậu là người của tôi.”
“Anh mới là người của tôi thì có! Đàng hoàng một chút coi, đừng gây thêm phiền toái cho tôi và Tiểu Hằng!”
Khúc Quân cảm thấy Lăng Mặc thật giống như đang mỉm cười.
“Đi vào thôi.”
Nghe nói buổi họp mặt bạn cấp ba lần này toàn bộ cả lớp đều đi đông đủ.
Nhìn từng khuôn mặt quen thuộc, so sánh với ‘giấc mơ’ của Khúc Quân càng cảm thấy rất quen thuộc, cậu nhớ rõ những người này, như vậy càng làm cho Khúc Quân khẳng định lần ‘tư duy thâm tiềm’ lần trước tuyệt không phải là mơ.
Khúc Quân đứng trước một tấm hình, đó là bức ảnh chụp tập thể của đội bơi ở nhà thi đấu thời cấp ba.
Đứng chính giữa bức hình là Lộ Kiêu, Lăng Mặc và Thịnh Dĩnh Hi.
Nhưng khác với trí nhớ của Khúc Quân, Lộ Kiêu đứng ở giữa, một tay khoác cổ Lăng Mặc, một tay khoác cổ Thịnh Dĩnh Hi, thái độ của Lộ Kiêu đối với hai người họ đều như nhau.
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Khúc Quân.
“Cậu không phải bạn chung lớp với chúng tôi, là người yêu của bạn học nữ nào ở đây sao?”
Khúc Quân xoay người lại thấy đó là Thịnh Dĩnh Hi.
Cậu ta trở nên thành thục hơn trong trí nhớ của Khúc Quân, khác với vẻ kiêu ngạo và hướng ngoại trước đó, giờ đây trông Thịnh Dĩnh Hi vô cùng trầm ổn và mang theo khí khái nhìn xa trông rộng, ngay cả nốt ruồi son dưới khóe miệng có chút đào hoa cũng làm cho Khúc Quân cảm thấy ưu nhã.
“Tôi là… Đi theo giáo sư Lăng tới đây.”
Khúc Quân cảm thấy ở trường hợp công khai không nên gọi thẳng tên Lăng Mặc, cho nên vẫn gọi là giáo sư Lăng.
“Ồ, Lăng Mặc à.” Thịnh Dĩnh Hi gật đầu “Tôi nghe nói dạo gần đây cậu ta bị Hắc Tước theo dõi. Cậu là người của tập đoàn được phái tới bảo vệ cậu ta?”
“Ừ, đúng vậy.”
Thịnh Dĩnh Hi gọi tập đoàn Cự Lực là ‘tập đoàn’ ý là cậu ta cũng làm việc cho tập đoàn Cự Lực?
“Sống chung với cậu ta cần có sự kiên nhẫn cao.” Ánh mắt của Thịnh Dĩnh Hi nhìn tấm hình, chính xác hơn là nhìn Lộ Kiêu toét miệng cười vui vẻ.
“Đúng vậy. Người đó là bạn chung của anh và Lăng Mặc?”
“Ừ.” Thịnh Dĩnh Hi đưa ngón tay tới, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Lộ Kiêu “Lúc tôi còn học cấp ba đã rất thích người này.”
“Anh mời cậu ấy đi ăn KFC?” Khúc Quân hỏi thăm dò.
Cậu muốn biết trước khi cậu biến thành Lộ Kiêu, Lăng Mặc có thích Lộ Kiêu chân chính không, và rốt cuộc mối quan hệ giữa Lăng Mặc và Lộ Kiêu có gì khác với trong giấc mơ của cậu?
“Lăng Mặc kể cho cậu nghe chuyện này? Xem ra cậu ta rất tin tưởng cậu.” Thịnh Dĩnh Hi hơi kinh ngạc.
“Cũng tạm.”
“Lộ Kiêu có thể chơi với bất kỳ ai, nhưng đối với bạn bè chân chính, cậu ấy sẵn sàng hy sinh bản thân. Lúc cậu ấy học cấp ba từng mê game trực tuyến, dĩ nhiên… Tôi cũng có phần sai, lúc tôi và cậu ấy nói chuyện với nhau trên mạng thì bị cậu ấy hiểu lầm là con gái, khiến cậu ấy khổ sở kéo theo thành tích học tập bị tụt hạng. Sau đó tôi thật sự muốn dạy kèm giúp cậu ấy khôi phục lại thành tích, nhưng tôi đã không làm đến nơi đến chốn, còn Lăng Mặc ngược lại rất nghiêm túc giúp cậu ấy bổ túc. Chúng tôi còn tham gia đội bơi cùng nhau, nhưng trên chuyến xe lửa đến thủ đô kia, người của Hắc Tước muốn bắt Lăng Mặc đi, Lộ Kiêu vì bảo vệ cậu ta…” Hốc mắt của Thịnh Dĩnh Hi hơi đỏ lên.
“Tôi biết, cậu ấy qua đời.”
“Ừ. Tôi vốn cho là Lăng Mặc đối đãi Lộ Kiêu như một đứa con ghẻ sùng bái mình, nhưng Lăng Mặc yên tĩnh ngồi trong buồng xe lửa, bất động ôm Lộ Kiêu cả người dính đầy máu, tôi biết trái tim Lăng Mặc không phải là sắt đá, cũng sẽ không hối hận khi kết bạn với cậu ấy.”
“Vậy Lăng Mặc thích Lộ Kiêu?”
“Thích Lộ Kiêu? Sao có thể, khi đó Lăng Mặc chưa động lòng phàm đâu.”
Cho nên, những gì mà cậu đã trải qua trước đó, Lăng Mặc yêu Lộ Kiệu chẳng lẽ là vì cậu biến thành Lộ Kiêu, đã thay đổi tâm tình của Lăng Mặc, để Lăng Mặc ‘động lòng phàm’ với mình?
“Làm phiền.” Giọng nói của Lăng Mặc truyền tới từ phía sau.
Thịnh Dĩnh Hi không quay đầu lại, chẳng qua là khẽ nâng ly rượu trong tay lên “Có thể được cậu đến bắt chuyện là phúc ba đời của tôi.”
Lăng Mặc đến gần bọn cậu, cũng ngửa mặt nhìn Lộ Kiêu trong hình.
“Tôi biết, lúc trước cậu đi tham dự kỳ thi toán học Olympic quốc tế gì đó rồi mất tích nửa năm trời là vì báo thù cho Lộ Kiêu.” Thịnh Dĩnh Hi nói.
“Ừ.”
“Cậu không biết trong khoảng thời gian đó tôi rất lo lắng cho cậu. Lộ Kiêu không còn nữa, nếu ngay cả cậu cũng không quay lại thì cuộc sống thật nhàm chán.” Giọng nói của Thịnh Dĩnh Hi rất bình tĩnh.
Nghe có vẻ bình tĩnh nhưng lại mang theo nỗi cô đơn sâu đậm.
“Tôi đã về, cậu vẫn không nói chuyện gì với tôi.”
Thịnh Dĩnh Hi cười khẽ “Đó là vì cậu đi theo ngành nghiên cứu vi khuẩn, còn tôi là nghiên cứu thần kinh đại não, chúng ta không cùng chung một lĩnh vực, tôi không thể nào so tài với cậu được.”
Nhìn bóng lưng của hai người, không gian tựa như không ngừng lùi về sau, Khúc Quân nhìn thấy Lăng Mặc đứng trước mặt mình nói.
“Nếu Lộ Kiêu còn sống, em và cậu ấy sẽ trở thành bạn bè chí cốt.”
“Nếu em là Lộ kiêu thì tốt rồi.”
“Sao em lại nghĩ mình thành Lộ Kiêu?”
“Đi tranh hạng nhất cuộc thi bơi lội thanh thiếu niên cấp thành phố với anh nha!”
“Em bơi không giỏi.”
“Anh dạy em, em sẽ học rất nhanh.”
“Nhưng em không phải là Lộ Kiêu, em vĩnh viễn là Khúc Quân.”
Khúc Quân đang liên tục lui về sau bỗng đụng phải một người.
“Xin lỗi!” Khúc Quân tỉnh táo lại, nhanh chóng giúp đối phương đỡ lấy ly rượu sắp rớt xuống đất.
“Không sao, phản ứng của cậu thật nhanh.”
Người trước mắt là Sở Ngưng.
Sở Ngưng của hai mươi tám tuổi để một đầu tóc ngắn, ngũ quan nảy nở mang theo phong vị của người phụ nữ trưởng thành, cô mỉm cười nhìn Khúc Quân, khiến cậu phải hoảng hốt một trận.
“Tôi chưa từng gặp cậu, có phải là người yêu…”
“Tôi không phải là người yêu của bạn học nữ nào ở đây cả, tôi đi theo bảo vệ Lăng Mặc.”
Khúc Quân thật muốn đeo trước cổ cái bảng ghi dòng chữ ‘Bảo vệ của Lăng Mặc’.
Sở Ngưng cười “Thì ra là như vậy. Bảo vệ cậu ấy không phải là chuyện dễ dàng gì. Tôi cũng đã khuyên cậu ấy không nên tới buổi họp mặt này, chờ một ngày nào đó an toàn, tôi và Thịnh Dĩnh Hi sẽ mời cậu ấy một bữa cơm.”
Khúc Quân có thể đoán ra phần nào từ lời nói của Sở Ngưng, cô cũng làm việc cho tập đoàn Cự Lực.
“Ừm, tôi không biết Sở tiểu thư làm trong lĩnh vực nào…”
“À, cậu có thể gọi tôi là Sở Ngưng hoặc tiến sĩ Sở, tôi thuộc ngành nghiên cứu ngôn ngữ, mới từ Châu Phi về đây. Cũng may Lăng Mặc đã điều chế ra vaccine của vi khuẩn Hale, nếu không tôi lo là mình sẽ mất mạng ở Johannesburg mất.”
(Johannesburg: Thành phố lớn nhất ở Nam Phi)
“Tiếng anh của cô rất tốt, không trách có thể trở thành nhà ngôn ngữ học.”
“A? Cậu biết tôi là đại biểu tiếng Anh của lớp thời cấp ba sao? Ngay cả chuyện này mà Lăng Mặc cũng kể cho cậu nghe?”
Ngay lúc đó, người chủ trì buổi tiệc gõ ly rượu, bắt đầu đọc diễn văn mừng buổi họp mặt bạn bè hôm nay.
Đám người xúm lại, Khúc Quân không quên nhiệm vụ bảo vệ Lăng Mặc, cậu gật đầu với Sở Ngưng rồi quay trở về bên cạnh anh.
Người chủ trì kể về cuộc sống thời cấp ba tràn ngập thanh xuân, sau đó đặc biệt nhấn mạnh hôm nay là sinh nhật của Sở Ngưng, hơn nữa còn chọc ghẹo năm đó Sở Ngưng là hoa khôi của khối, là nữ thần trong mộng của vô số nam sinh, những bạn trai nào chưa lập gia đình đều phải khiêu vũ một điệu với Sở Ngưng.
Những bạn nam đã có gia đình liền mất hứng, chủ trì cuống quít nói là vì trong số bọn họ có nhiều người dẫn theo vợ tới, không thể để bọn họ khiêu vũ với Sở Ngưng được, có ý tốt giúp bọn họ khi về nhà khỏi phải bị vợ bắt quỳ bàn phím.
Nhất thời tiếng cười vang vọng khắp nơi.
Lăng Mặc đứng ở chỗ xa nhìn mọi người, giống như tách biệt hoàn toàn với thế giới.
Khi âm nhạc vang lên, mọi người bắt đầu khiêu vũ, đầu tiên là Thịnh Dĩnh Hi nắm tay Sở Ngưng bước vào sàn nhảy, mọi người vỗ tay khen ngợi, cứ cách nửa phút sẽ có bạn nhảy mới đi đến bên cạnh Sở Ngưng.
Cho đến khi bài hát sắp kết thúc, Khúc Quân khẽ đụng đầu gối của mình vào Lăng Mặc, trêu anh “Đừng để Sở Ngưng để lại tiếc nuối trong sinh nhật của mình nha!”
“Cậu cho phép tôi sẽ đi ngay.” Lăng Mặc đặt ly rượu vào tay Khúc Quân, rồi đi tới nhẹ nhàng cầm lấy tay Sở Ngưng.
Sở Ngưng hơi kinh ngạc nhưng lập tức cười tươi.
“Mình cho là đời này sẽ không bao giờ có cơ hội ‘tiếp xúc’ với cậu.”
Lăng Mặc từ tốn nói “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cám ơn. Trước kia mình đã từng thích cậu.” Sở Ngưng nhìn Lăng Mặc với ánh mắt rất thản nhiên.
“Đây là vinh hạnh của tôi.” Lăng Mặc đáp.
“Nhưng mình cũng biết rõ, có thể trở thành bạn của cậu, trở thành chiến hữu, nhưng mình lại không thể đi vào nơi sâu nhất trong tim cậu. Trái tim của mỗi người đều có một ổ khóa, mình càng muốn mở khóa của cậu ra thì lại càng không thể. Nhưng luôn có một người chỉ lơ đãng đụng nhẹ vào thôi làổ khóa của cậu sẽ mở ra ngay lập tức.” Sở Ngưng cười rất sảng khoái.
Khúc Quân hai tay đút túi đứng bên cạnh sàn nhảy nhìn bọn họ, đồng thời cũng mật thiết quan sát nhất cử nhất động của mọi người xung quanh.
Lăng Mặc không nói gì, nhảy xong một điệu liền quay về chỗ cũ.
“Đừng lo lắng, bạn học cũ của tôi. Cho dù có lặp đi lặp lại bao nhiều lần đi nữa, chỉ cần thuộc về cậu thì vĩnh viễn sẽ ở nơi đó chờ cậu.”
“Ừ.”
Lăng Mặc quay đầu lại thấy Khúc Quân đứng sau lưng mình.
“Ly rượu của anh còn muốn uống nữa không?”
“Dĩ nhiên là còn.”
Sau ba hồi rượu, không ít người bắt đầu bày trò chơi.
Trò chơi chính là mọi người thay phiên nhau truyền ly rượu của chủ trì theo tiếng gõ ly của Sở Đình, nếu ai cầm ly rượu đúng lúc tiếng gõ dừng lại thì phải chịu phạt, tuy nhiên người bị phạt có thể nhờ sự trợ giúp từ người thân.
Sở Ngưng bịt mắt lại bắt đầu gõ ly rượu trong tay, mọi người náo nhiệt ném ly rượu loạn xạ ngầu, Thịnh Dĩnh Hi ném ly rượu cho Lăng Mặc, sau khi Lăng Mặc nhận lấy liền vô cùng tự nhiên nhét vào tay Khúc Quân đứng bên cạnh.
Khúc Quân đang muốn truyền cho cô gái đứng kế bên mình thì ai ngờ Sở Ngưng đã dừng tay, cô gái ngượng ngùng cười với Khúc Quân, ý nói ‘anh bị’.
Sở Ngừng tháo miếng bịt mắt xuống, sửng sốt nhìn Khúc Quân, ngay sau đó liền bật cười.
“Là trợ lý tiểu Khúc của giáo sư Lăng nha! Những người khác đều dẫn người nhà của mình tới, chỉ có giáo sư Lăng là mang theo trợ lý. Xem ra tôi phải ra yêu cầu thật là khó mới được.”
Khúc Quân sờ sờ sau gáy, nhìn Lăng Mặc bên cạnh, anh vẫn là bộ dáng hờ hững như cũ, tỏ vẻ không thèm quan tâm.
“Tiểu Khúc, hay là cậu biểu diễn cái gì đó đi?” Sở Ngưng híp mắt cười, thật ra cô chính là muốn Lăng Mặc đứng ra giải vây cho Khúc Quân.
Ai ngờ Khúc Quân lấy bộ bài tú lơ khơ ở trên bàn “Vậy thì tôi sẽ biểu diễn trò ảo thuật cho người đẹp xem nhé?”
“Ồ, cái này được nha.”
Khúc Quân đưa bộ bài tú lơ khơ cho Sở Ngưng “Mời người đẹp rút một lá.”
“Được.” Sở Ngưng nhịn cười, rút ra một lá bài.
===Hết chương ===
Tác giả có lời muốn nói: DAY .
Khúc Quân: Cuối cùng cũng get được một kỹ năng thần kỳ!
Lăng Mặc: Là gì?
Khúc Quân: Sau này ngắm người đẹp mà có lỡ bị bắt quả tang, em sẽ lập tức nói “Trong chén của em là anh, trong nồi cũng là anh”!
Lăng Mặc: Một mình em cầm cái chén mẻ như ăn mày, ai thèm nguyện ý ở trong chén em.
Cá: Còn chương đếm ngược…