Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

chương 362: chém giết trăm người (5)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ là một cái nhìn tưởng chừng vô hại nhưng Như Ý cảm thấy tim mình như bị đâm phập một nhát, lỗ hổng càng lúc càng lớn, trống vắng tới vô cùng… Lại là cảm giác tĩnh mịch này. Đau, không, so với nó thì cái chết còn dễ chịu hơn nhiều. Vì sao hắn lại nhìn nàng như vậy? Hắn đã biết trong chuyện này nàng giữ vị trí nào sao? Rõ ràng chỉ thiếu một chút nữa thôi. Đáng tiếc Thái hoàng thái hậu đã không còn có thể giúp nàng. Nàng biết, mặc dù hắn không thích Thái hoàng thái hậu nhưng lại kính trọng người. Vì Niên phi, hắn còn việc gì không dám làm? Tâm nàng đau quá!

Đột nhiên Đoạn Ngọc Hằng nhỏ giọng nói gì đó khiến sắc mặt hắn thay đổi cực nhanh, vội thu hồi ánh mắt đang dừng trên người nàng rồi quay đầu nhìn Niên phi.

Tốt nhất không nên nhìn nữa! Nàng nghiêng đầu, thấy hoàng hậu trao đổi ánh mắt với Úc thừa tướng, còn bên kia Thái hậu hơi nhúc nhích môi. Long Phi Ly bước nhanh tới trước mặt hoàng hậu, giọng sang sảng:

– Đứa nhỏ trong bụng hoàng hậu tuy không phải vì lời nguyền rủa hãm hại nhưng chuyện hình nhân kia là thật, hiển nhiên là có kẻ rắp tâm hại người. Hành động này rất độc ác, luận về tội sẽ bị phạt nặng! Niên phi xưa nay đức hạnh đoan chính, vả lại có mối quan hệ tốt với hoàng hậu nên chắc chắn sẽ không có ý mưu hại hoàng hậu. Trẫm e là có người hãm hại Niên phi vì vụ việc có rất nhiều điểm đáng ngờ. Vụ này đặc biệt giao cho Đại lý tự khanh Lâm Tư Chính nghiêm tra.

– Thần tuân chỉ! – Lâm Tư Chính quỳ xuống, dập đầu nói.

Hoàng hậu run lên bần bật, Long Phi Ly thấy thế liền nắm lấy bàn tay nàng, giọng rất ôn hòa:

– Tú nhi, nàng đau vì mất con thì trẫm cũng đau. Nàng yên tâm, mặc dù không phải nguyền rủa nhưng việc dùng châm đâm lên hình nhân cũng thể hiện lòng dạ độc ác của thủ phạm, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Mặt khác, trẫm cũng sẽ tới thái y viện xem bệnh án, nhất định sẽ tìm ra được nguyên nhân nàng sinh non.

Nghe thấy hắn nói “tới thái y viện xem bệnh án”, hoàng hậu giật thột người. Nếu không phải nguyền rủa thì chỉ cần nhìn bệnh án sẽ biết nguyên nhân chính là rong huyết kéo dài khiến sinh non! Nghĩ tới ánh mắt cười giễu vừa rồi của Long Phi Ly, hoàng hậu càng thêm bấn loạn. Hắn chắc chắn sẽ tra ra tiền căn hậu quả, tra ra chính nàng lợi dụng việc cái thai không thể giữ được mà giá họa cho Niên phi? Nhưng giờ phút này, nụ cười của hắn, lời nói nhỏ nhẹ của hắn — nàng hãy còn lâng lâng giữa sự bối rối và cảm giác vui mừng nên không biết phải làm gì bây giờ. Long Phi Ly lại tiếp tục hỏi ý kiến Úc thừa tướng:

– Theo Úc thừa tướng thấy nên an bài như thế nào?

– Lão thần cẩn tuân theo thánh ý của hoàng thượng.

Kỳ thực, Úc thừa tướng sao tin tưởng chuyện hoàng hậu bị sinh non là do hình nhân kia làm hại? Trước khi sự việc này xảy ra, bản thân lão cũng không biết chuyện hoàng hậu đã dựng màn kịch giá họa cho Tuyền Cơ. Mãi tới đêm qua sau khi Úc mẹ tiến cung bồi sản thì hoàng hậu mới bảo Úc mẹ truyền đạt lại tin tức, lúc này lão mới biết căn nguyên sự tình.

Lão làm người xưa nay luôn chính trực, cũng một lòng một dạ trung thành với Long Phi Ly. Vốn lão không tán thành việc này, thậm chí sau khi nghe xong còn nổi giận; thế nhưng việc đã đến nước này thì đâm lao đành phải theo lao. Vả lại lão cũng có chút tư tâm trong đó. Lão với Niên thừa tướng là kẻ địch nhiều năm, lại thêm chuyện chứng kiến Niên phi quấn quýt lấy hoàng thượng tại Trữ Tú điện lần đó khiến lão sinh bất mãn với nàng. Hoàng thượng đối với Niên phi cực kỳ sủng ái, cũng không biết là mưu sách qua mặt Niên thừa tướng hay là chân chính yêu sủng nàng. Nếu là trường hợp thứ hai thì chỉ e sẽ nguy hại tới địa vị của hoàng hậu.

Long Phi Ly đột nhiên trở về tham dự vào vụ việc, một phen chất vấn kéo sự việc lắng xuống nhưng làm mọi người không thể cãi lại. Sự thực thì Úc gia vốn đã đuối lý trước nhưng không biết hoàng đế đã nhìn ra chút manh mối nào chưa. Mặt khác, hoàng thượng mặc dù sủng Niên phi song cũng rất có tâm với hoàng hậu; huống hồ hoàng đế còn cố ý ủy nhiệm cho người tra án lần này là Lâm Tư Chính – người có mối quan hệ rất tốt với Úc thừa tướng. Cho dù Lâm Tư Chính có tra xét ra điều gì thì bằng mối giao tình nhiều năm giữa hai người, cũng có thể đem sự việc xem xét lại. Đây đã là sự niệm tình đủ lớn, lão sao còn dám nói thêm nữa?

Như Ý quỳ một bên cười tự giễu. Mặc dù hắn vừa mới hồi cung nhưng chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn đã có thể tính toán tốt mọi chuyện. Trước thì dùng chính mình làm vật nghiệm hình nhân thi châm để giải tội cho Niên phi. Có điều bác bỏ việc dùng hình nhân để nguyền rủa hại người vẫn chưa đủ bởi vật kia được lấy từ phòng Niên phi, dù Niên phi có ý định hại người cũng đủ để cấu thành tội lớn trong hoàng cung. Thế nên, hắn tuyên bố trước mặt thái hậu, Úc thừa tướng và các lão thần giao nhiệm vụ tra án lần này cho Lâm Tư Chính. Vì Tuyền Cơ, hắn có thể làm mọi thứ chu toàn tới mức đó, vậy… còn nàng thì sao? Hắn sẽ xử trí nàng thế nào? Nếu hắn biết được nàng đã làm chuyện gì thì hắn có thực sự động tới nàng không? Hắn bỏ được sao?

… …

Tất cả mọi việc được định đoạt tốt, Long Phi Ly nhìn Hạ Hầu Sơ, phân phó xuống:

– Tất cả những người tiếp xúc hoặc liên quan tới vụ án, Niên phi và Phượng Thứu cung; mặc kệ là phụng mệnh hay không, mặc kệ là quan phẩm cao hay thấp, toàn bộ áp giải vào đại lao. Đợi Lâm Tư Chính điều tra rõ sự tình sẽ luận tội rõ ràng!

An Cẩn vẫn luôn đứng phía sau hoàng hậu lúc này đã sợ tới mức không thể khống chế — cả người ả run như ngọn đuốc trước gió. Ả mới chỉ thở hổn hển một tiếng đã thấy Long Phi Ly làm như vô tình nhìn qua phía ả.

– Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, trẫm đi trước! – Long Phi Ly hơi cúi người cho có lễ. Thái hoàng thái hậu thở dài một tiếng rồi khoát tay, sau đó thái hậu tiến lên dìu bà rời đi.

– Ôn Như Ý. – Cát Tường gọi nàng một tiếng, trong thanh âm tràn đầy kinh hoảng, loạn nhiễu giống như con mồi bị rơi vào tay gã thợ săn.

Như Ý không đáp, trong chớp mắt bị cấm quân giữ hai tay về phía sau, nàng vẫn còn nhìn thấy dư ảnh hắn ôm Niên phi bước nhanh vào Phượng Thứu cung. Hắn hơi nghiêng nghiêng đầu, mặt dán sát vào mặt Niên phi, thì thào cùng nàng nói gì đó, giống như là dỗ dành, an ủi.

*** ***

Trong sương phòng tại Phượng Thứu cung.

Thôi y nữ đã đưa Thúy Nha tới thái y viện để chữa trị; đám nội thị, cung nữ của Phượng Thứu cung cũng đang tập trung tại đó.

Trong ngoài sương phòng đều im ắng. Từ Hi sắp xếp vài nội thị, cung nữ mới đứng hầu bên ngoài cửa; còn dẫn thêm hai vị y nữ tới. Long Phi Ly đứng bên giường, hai tay vòng trước ngực , sắc mắt cứng ngắc nhìn mấy y nữ, y đồng đang vệ sinh cho Tuyền Cơ để tránh làm ảnh hưởng tới vết thương trên lưng. Trên đầu Tuyền Cơ đã đầm đìa mồ hôi, mỗi khi y nữ chạm vào vết thương, nàng lại cắn chặt môi. Long Phi Ly thấy mà giận mà đau, giọng điệu cũng biến hung ác:

– Tay chân cẩn thận làm nhẹ một chút, không thấy nàng rất đau sao?

Hai y nữ sợ hãi vội quỳ xuống khiến Tuyền Cơ dù đau nhưng vẫn phải bật cười:

– A Ly, chàng cho người đi qua xem tình hình mọi người thế nào rồi. Đừng mắng hai vị y nữ này mà tội nghiệp. Nhưng thực ra các nàng làm nhanh một chút cho xong, ta muốn ôm chàng một cái.

– Được! – gương mặt cứng đờ của Long Phi Ly nháy mắt liền dịu đi, hắn liếc nhìn hai y nữ kia, phân phó. – Động tác nhanh một chút, đã hiểu chưa?

Đáng thương cho hai vị y nữ, vừa nghe thấy lời Niên phi nói thì mặt đỏ tai hồng, thình lình bị hoàng đế lạnh lùng liếc mắt một cái đã khiến trái tim nho nhỏ kinh hãi. Hai nàng cuống quýt đứng lên rồi thận trọng tiếp tục công việc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio