Chương 617 Anh lại nhắc tới từ “yêu đương vụng trộm” làm cho Bảo Ngọc nghi ngờ nhíu mày, bất mãn nói: “Chúng ta là vợ chồng đã đăng ký, có giấy nhận chứng hợp pháp, làm sao lại gọi là yêu đương vụng trộm chứ?” Anh không nói mà dịch sát vào người cô đầy vẻ ái muội, hai mắt kia bỗng nhiên trở nên mơ màng đầy vẻ mê hoặc, nói rõ từng câu từng chữ: “Bởi vì… tôi không phải là Tiêu Mặc Ngôn.” … Cuối cùng thì các anh em của Hải Thiên Đường trên đường Hằng Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cậu Tiêu của bọn họ cuối cùng đã tỉnh lại. Nhưng trong đêm quan trọng này, Bảo Ngọc không về. Thạch nói Nghê Thư gọi điện thoại, bảo giữ cô ấy ở lại trong quán bar một đêm, mọi người cũng không suy nghĩ nhiều, tất cả đều vây quanh Tiêu Mặc Ngôn. Chị Điềm hiếm khi có tâm trạng tốt, làm một bàn đầy thức ăn ngon khao mọi người. Tuy bọn họ đều không biết tại sao cậu Tiêu lại phải mê man, nhưng nếu Nghê Thư đã nói đó là quá trình nhất định phải trải qua để trị hết chứng mất trí nhớ của anh, tất cả đều yên tâm, không gì quan trọng bằng cậu Tiêu khỏe mạnh đứng ở trước mặt bọn họ. Mọi người ngồi tập trung một chỗ, Tiêu Mặc Ngôn ngồi ở giữa. Anh rất hiếm khi tham gia vào trường hợp này, rõ ràng có phần xa lạ. Nhưng mọi người đều quen, vây quanh anh vô cùng náo nhiệt, không ngại dùng mặt nóng của mình dán lên. “Cậu Tiêu! Cậu nhớ tôi không?” Đinh Khiên tới gần, chỉ vào gương mặt thanh tú của mình: “Cậu nhìn đi, có ấn tượng không?” Tiêu Mặc Ngôn ngước đôi mắt bình tĩnh lên, thoáng nhìn lướt qua anh ta: “Đinh Khiên.” “Wow!”Đinh Khiên đang ngồi trên ghế liền kích động nhảy dựng lên, trong lời nói thể hiện rõ sự hưng phấn của mình: “Mọi người thấy không, cậu Tiêu nhớ tôi!! Ha ha…” Lúc này, Tiểu Cường không chịu cô đơn đẩy anh ta, lập tức hỏi: “Cậu Tiêu, tôi thì sao?” Tiêu Mặc Ngôn lại thản nhiên nhìn lướt qua, một câu “không quen biết” hoàn toàn làm tổn thương trái tim thiếu nam thuần khiết của Tiểu Cường. “Ha ha!” Đinh Khiên đắc ý: “Nhìn thấy không, đây chính là sự chênh lệch đấy! Tôi và anh Kiêm có quan hệ thế nào chứ? Nghĩ tới trước đây, tôi còn dạy vỡ lòng cho anh ấy…” “Bốp”. Chị Điềm vỗ mạnh xuống đầu anh ta: “còn nói lung tung nữa thì đi rửa sạch những cái bát này cho tôi!” Đinh Khiên khẽ xoa đầu với vẻ uất ức: “Sao phải hung dữ với người nhà như vậy chứ?” Mọi người cười vang, Tiêu Mặc Ngôn cong môi với vẻ không để ý, nhìn Tiểu Cường và gọi rõ ràng tên của anh ta: “Tiểu Cường.” Tiểu Cường lập tức cười rạng rỡ chẳng khác nào ánh mặt trời: “Cậu Tiêu cũng nhớ tôi à?” Anh ta thật sự kinh ngạc khi được coi trọng như vậy. Mọi người vừa nhìn thấy thế liền nhích lại gần: “Cậu Tiêu, tôi thì sao, tôi thì sao?” “Cậu Tiêu, còn có tôi nữa!” Trong giây lát, tất cả đều mồm năm miệng mười hỏi, Tiêu Mặc Ngôn bình tĩnh nhìn bọn họ, không ngờ lại lần lượt nhận ra từng người một. Chị Điềm kinh ngạc, khẽ hỏi Thạch bên cạnh: “Cậu Tiêu lấy lại trí nhớ rồi à?” nếu không làm sao có thể lợi hại như vậy chứ? Ở đây ít cũng có gần hai mươi người, anh đều có thể gọi tên bọn họ được! Thạch nhìn chằm chằm vào bên kia, nói với ẩn ý: “Có lẽ.” Chị Điềm không hiểu, dù thế nào cũng cảm thấy em trai mình có vẻ thần bí, vốn đã không thích nói chuyện, bây giờ càng giống như một hũ nút. Lẽ nào là thiếu phụ nữ dẫn đến mất cân bằng âm dương à? Chị ta nhíu mày, bắt đầu suy tính xem rốt cuộc nên lừa cô gái nhà ai tới mới mới thích hợp.