Chương 702 Vừa nghe anh ta nói vậy, sắc mặt Tập Lăng Vũ lập tức thay đổi, vừa muốn nổi giận, Vy Hiên đã kéo anh lại, nghiêng mặt cười với anh Chu: “Anh Chu, anh làm việc đi, chúng tôi đi trước.” Ra khỏi cửa, Tập Lăng Vũ giãy tay cô ra, tức giận đùng đùng đi về phía trước. Vy Hiên nhìn, bất đắc dĩ đuổi theo. Đi vài bước, anh đột nhiên lại dừng lại, nghiêng đầu trừng mắt cô: “Cô không nói rõ với anh ta sao?” Vy Hiên vượt qua anh: “Cuộc sống của mình thế nào, người ngoài vĩnh viễn cũng không có cách nào hiểu được, có gì giải thích.” “Phạm Vy Hiên, cô có thái độ gì vậy?” Tập Lăng Vũ tức giận to, chân dài hai bước đuổi theo: “Anh ta ánh mắt nào nhìn ra tôi là em trai cô?” Vy Hiên nghiêng đầu, nói như thực: “Trên thực tế, cậu nhỏ hơn tôi vài tuổi.” “Cô——” Anh tức giận cắn răng. Vy Hiên như có tâm sự, chỉ nói một câu “Đi thôi”, liền đi về tiểu khu trước. Tập Lăng Vũ không dám tin, mình lại bị bỏ qua như vậy! “Này! Tôi cũng không ghét cô lớn hơn tôi, cô dựa vào cái gì chán ghét tôi nhỏ hơn cô?” “Phạm Vy Hiên, cô không nói là có ý gì?” “Tôi cảnh cáo cô, cô đã chọc tới tôi rồi!” “…Này, đi nhanh như vậy làm gì? Đáng chết…được rồi được rồi, tôi tha thứ cho cô rồi! Thật sự là nhỏ nhen, nói trở mặt liền trở mặt…” Vy Hiên đi ở phía trước, đang suy nghĩ lời của Tập Chính Hãn, tâm trạng lại nặng nề. Lại một ngày, mưa dầm triền miên. Cô gần đây không thích mưa, đặc biệt là mưa thu, lạnh tới tận xương cốt. Vy Hiên ngồi trên thảm lông dài dày ở phòng khách, trên người trùm áo khoác lông, một tay chống má, ánh mắt trong suốt nhìn người đàn ông ra khỏi phòng tắm. Anh chỉ quấn khăn tắm ở hông, giọt nước trên người còn chưa lau khô, mơ hồ có thể nhìn thấy hơi nóng bốc trên lưng. Cô không nhịn được cảm thán, tuổi trẻ thật tốt! Đột nhiên, Tập Lăng Vũ nghiêng người tới, một tay nâng cằm Vy Hiên, không kịp đề phòng hôn lên môi cô: “Phạm Vy Hiên, lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, đừng dùng ánh mắt quyến rũ tôi.” Vy Hiên lần này không né tránh, mở to mắt nhìn: “Vũ…” Cô mở miệng, có chút gian nan: “Tối này, tôi muốn cậu đi cùng tôi tới một nơi.” Anh nhướn mày: “Muốn hẹn hò với tôi?” Vy Hiên cúi đầu, không lên tiếng. Tập Lăng Vũ muốn cười, lại cố gắng nhịn, cuối cùng nhún nhún vai: “Cũng không sao, vậy thì… theo cô là được rồi.” Lại tới thời gian anh thích nhất trong một ngày. Mặc dù trên đường kẹt xe, taxi đi đi dừng dừng, nhưng Tập Lăng Vũ không chút để ý. Nếu có thể, anh hi vọng luôn ngồi cùng với cô như thế này, ngắm người ngắm cảnh, ngắm hết ven đường. Nhưng dần dần, sắc mặt anh thay đổi. Taxi dừng lại, Vy Hiên không dám nhìn người bên cạnh, trả tiền xong đẩy cửa xuống xe. Tập Lăng Vũ theo sau đi ra, chỉ nhà họ Tập trước mặt, nheo mắt: “Chỗ cô muốn tôi đi với cô chính là chỗ này?”